[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 52: Tri kỷ tâm giao

Chẳng chờ thân hình kia chuyển hóa về đúng chân thân của nó, thoắt cái Tiêu Chiến đã đứng cách nó một đoạn rất xa.

- "Tiểu yêu tinh! Ngươi quá chậm rồi".

Tiểu yêu này nghe vậy, trong lòng tức giận, thân hình bất chợt dài ra gấp rất nhiều lần, quất mạnh về phía Tiêu Chiến.

- "Ta đã cất công như vậy. Ngươi nghĩ dễ thoát sao?"

- "Vậy thì xem bản lĩnh của ngươi đã".

Tiêu Chiến cực kỳ nhẹ nhàng né tránh từng đợt dây gai quật đến tới tấp.

- "Bản lĩnh chỉ đơn giản như vậy, đã đòi đi kiếm linh đan sao?"

Tiểu yêu tinh nghe vậy, lần nữa chuyển hóa, từ chính thân giữa mọc ra nhiều đợt dây gai giống như xúc tua của giống bạch tuộc, nhưng lại sần sùi đầy u cục.

- "Tiểu yêu tinh, nhân dáng ngươi cũng không tồi, còn được xem là tiểu cô nương có phần kiều diễm, vì sao chân thân lại xấu xí như vậy?"

- "Loài người các ngươi trước nay vẫn nhiều lời như thế sao?"

Tiêu Chiến cất tiếng cười ha ha, nãy giờ mới chỉ né tránh, chưa hề động thủ.

- "Nhưng tiếc cho ngươi, ta không phải người Nhân giới".

Nói rồi, nâng thân mình bay lên giữa không trung, vạt áo tím sắc bồng bềnh gợn sóng, cùng với ánh nắng mặt trời đẹp tựa một dải mây ngũ sắc.

- "Thì ra là người của Thiên giới?"

- "Cũng có mắt nhìn đó".

- "Hư....Vậy hôm nay chẳng phải quá hậu hĩnh cho ta sao? Ngủ trong rừng sâu cả nghìn năm, vừa ló mặt ra đã bắt được một viên linh đan thượng hạng như vậy".

Tiêu Chiến vẫn đứng khoanh tay nhìn nó, cảm thấy yêu tinh này vừa có nghị lực lại cũng rất tự kiêu, dám nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy, liền lên giọng tán thưởng.

- "Ngữ khí không tồi ha".

Dứt lời, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không cần lãng phí quá nhiều thời gian, chẳng chờ yêu tinh kia kịp biến hóa thành cái quỷ gì nữa, bàn tay vận ra 3 phần linh lực, một chưởng giáng xuống làm thân hình yêu tinh kia nát bấy không còn thấy rõ hình dạng.

- "Xin lỗi! Ta hơi quá tay rồi".

- "Mười nghìn năm nữa ngươi cũng không thể hóa kiếp được".

Trong lòng phút chốc lại hơi nảy sinh một chút thương cảm cho nó, thở dài một hơi, nói thêm mấy câu nữa mới rời đi.

- "Hơn một nghìn năm tu luyện, đen đủi lại gặp phải ta, nhưng cũng tại ngươi yêu khí quá nhiều, vừa tu thành đã muốn đi hại người".

- "Trách tâm ngươi không sáng mà thôi".

Tiêu Chiến đi gần hết một vòng tất cả các đỉnh núi Trường Bạch cũng không nhận ra được điểm nào khác thường, vốn đã định quay người trở về, lại cảm nhận được một luồng khí tức hắc ám nhẹ thoảng dưới mặt hồ sâu thẳm.

Nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, bước đi từng bước trên mặt sóng gợn lăn tăn trong như gương, đôi chân cảm nhận phía dưới mặt hồ tĩnh lặng này, mạch nước vận động có phần rối loạn.

- "Thủy lưu có vấn đề?"

Trong lòng phán đoán như vậy, tự bản thân cũng muốn khảo nghiệm một chút, nghĩ rồi liền đưa tay tạo ra một khe nứt giữa mặt hồ.

Khe nứt vừa tách ra, dòng nước đã xả vào như thác đổ, âm thanh ầm ầm lớn tiếng vô cùng, cũng may Trường Bạch rừng sâu, núi hiểm, cực ít người lui tới qua lại, nếu không có lẽ dọa người nghĩ là thảm họa không ít.

Tiêu Chiến biến mình trở thành một luồng khí tím sắc, lách mình trượt xuống giữa lòng hồ, càng xuống sâu những rung chuyển càng lớn, bản thân nhìn ra một lực lượng lớn người của Ma giới đang cất công đào bới gì đó dưới lòng hồ.

Nhưng tiếng động từ khe nứt Tiêu Chiến tạo ra không hề nhỏ, dù mặt nước có khả năng cản âm rất tốt, nhưng không nhanh thì lâu sau cũng vọng vào đến tận sâu tận sâu trong lòng hồ.

Tiêu Chiến phất tay thêm một đường nữa, đem khe nứt kéo lại toàn bộ, cùng mình giam giữ luôn phía dưới.

Quá trình thăm dò tất thảy đều được Tiêu Chiến ghi nhớ như một bức tranh cẩn thận họa ra trong đầu, qua rất lâu sau mới từ dưới mặt hồ trở lên, không chần chừ, lập tức trở về Thiên giới.

Ma giới lén lút thâm nhập Nhân giới cũng thôi đi, lại mang đến số lượng quân binh đông đảo như vậy. Rõ ràng kế hoạch không tầm thường.

- "Dẫn mạch nước vào Hoả Sơn?"

Tiêu Chiến nhìn ra kế hoạch vạch rõ của đội quân Ma giới, hiểu rõ mục đích của chúng là gì? Trên đường trở về cũng thầm tính toán một vài kế sách.

Thời điểm Tiêu Chiến quay lại, Vương Nhất Bác cũng đang nóng lòng đi Nhân giới tìm hắn, vừa nhìn thấy người trở về trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút.

- "Long Thần!"

- "Tại sao đi một mình?... Không báo cho ta?"

Qua 9000 năm, diện mạo có chút thay đổi, giống như thiếu niên qua tuổi cập kê, Tiêu Chiến lớn lên càng mỹ mạo vô song, mị lực câu nhân. Ánh mắt nụ cười càng lay động lòng người, bất kể nam nhân hay nữ nhân, gặp qua một lần đều khắc sâu tâm trí.

Tiêu Chiến nhoẻn miệng nở một nét cười rất khẽ, mới lên tiếng trả lời.

- "Thời điểm Người niết bàn, ta đương nhiên không thể làm phiền rồi".

Suốt 9000 năm qua, trong chuyện công hai người thực sự chưa từng rời khỏi nhau xa như vậy, đại sự tiểu sự gì cũng là cùng nhau làm, thời điểm một người niết bàn am tường thì cũng là lúc người kia luôn ở bên cạnh trông chừng, bảo vệ.

- "Ngươi có bị thương không?"

Vương Nhất Bác bao nhiêu lâu nay vẫn luôn như vậy, đến bây giờ đều luôn là quan tâm đến an nguy của hắn, giống như trong mắt người, vĩnh viễn hắn vẫn là một Tiểu Hồ ly, chứ không phải một Thượng Thần lục giới.

Nhưng cũng là vì nuông chiều mà ỷ lại, Tiêu Chiến khi đứng một mình mạnh mẽ ngoan cường bao nhiêu, thì ở bên Vương Nhất Bác vẫn là nhu yếu như tơ. Trước giờ nếu có Long Thần, hắn cơ bản không cần thiết phải động thủ trong mọi hoàn cảnh.

- "Người nhìn xem".

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác, cũng có thể cảm được bao nhiêu ấm áp trong lòng lan tỏa, đã từ rất lâu Tiêu Chiến cố gắng tìm cách khống chế xúc cảm của chính mình, nhưng đến cuối cùng với dải tóc phản chủ này, mọi cố gắng đều trở về số không.

Kể từ ấy, bản thân cũng không trốn tránh nữa, coi như việc dải tóc chuyển màu chỉ còn là lẽ tự nhiên, Vương Nhất Bác quen rồi cũng không còn hỏi tới, ngắm nhìn nó còn cảm thấy thật đẹp, lúc chỉ có hai người ở Tĩnh Thất, còn thường xuyên đem nó đặt trong lòng bàn tay.

Hai người cùng nhau sánh bước trở lại Thiên Cung. Mọi chuyện đều được bẩm báo đầy đủ, không thiếu một chi tiết, rồi mới trở về Tĩnh Thiên Cung.

Đi dọc con đường trăm hoa khoe sắc ở Phong Nguyệt Tịnh, mùi hương thoang thoảng thơm ngát nồng nàn.

- "Long Thần! Thật thơm".

Tiêu Chiến dừng lại trước một đóa mẫu đơn rất lớn, cúi nhìn từng cánh hoa mềm mại, e ấp thẹn thùng, không tiếc lời cất giọng khen ngợi.

- "Còn rất đẹp nữa".

Vương Nhất Bác ánh mắt chẳng đặt vào cánh hoa, cũng "Uhm" một tiếng rất nhỏ. Chờ cho Tiêu Chiến ngoảnh mặt lại nhìn mình, mới nâng lên khóe miệng khẽ cong cong.

- "Long Thần! Ta đã ở bên Người được bao nhiêu lâu rồi?"

- "9123 năm".

Nói rồi, Vương Nhất Bác cầm lấy bàn tay Tiêu Chiến, tiếp tục tản bộ.

9000 năm qua, sớm đã quen với việc này, khi chỉ có hai người Vương Nhất Bác thường xuyên làm như vậy, còn nói rằng.

- "Sợ ngươi bị lạnh, truyền linh lực giữ ấm cho ngươi".

Đến bây giờ, Tiêu Chiến tất nhiên chẳng cần linh lực giữ ấm từ người khác nữa, nhưng bản thân cảm thấy cả hai đều thích hành động này, là người tình ta nguyện.

Mỗi lần nắm tay, dải tóc bên vai Tiêu Chiến lại đổi màu, Vương Nhất Bác sau này còn nói.

- "Thấy nó rất đẹp, nên thích ngắm nó mỗi khi chuyển màu như vậy".

Bóng dáng hai người dưới ánh trăng, linh lực phát quang ấm áp lạ thường, tay áo trắng dài của Vương Nhất Bác rất rộng, phủ đi mười ngón đan xen siết chặt. Thi thoảng lại ngoảnh mặt nhìn nhau, ánh mắt sáng rực chỉ chứa trọn vẹn đối phương, cũng là người duy nhất được đặt hình ảnh vào trái tim dưới l*иg ngực phập phồng bên cánh trái.

- "Long Thần! Ta muốn ở bên Người thật lâu như vậy".

Lời yêu tuy chẳng dám nói, nhưng ý tình cũng quá rõ ràng, Long Thần - Người có nhận ra không?

Vương Nhất Bác lại chỉ "Uhm" một tiếng, đem cánh tay người kia kéo sát lại, bốn mắt giao nhau, không muốn đặt đi nơi khác.

9000 năm, Tiêu Chiến bao nhiêu lần không thể chỗng đỡ nổi ánh mắt này, mỗi lần nhìn vào, trái tim lại lần nữa chệch nhịp.

- "Long Thần! Mắt Người rất đẹp".

Hơi thở mang đậm hương sắc anh đào, ấm áp gần kề ngay trước mặt, bản thân Vương Nhất Bác cũng đã quá sức chống đỡ chính mình, người này bản thân cũng đã đặt vào trong tim từ rất lâu rất lâu rồi.

- "Tiêu Chiến! Ngươi từ khi nào có ý định rời xa ta sao?"

Tiêu Chiến nghe vậy, liền đem Vương Nhất Bác đẩy ra cách xa mình một chút. Đại não lên tiếng nhắc nhở chính mình.

- "Muốn ở bên Người lâu dài, tốt nhất đừng gần Người như vậy".

Nghĩ rồi, mới gượng cười trên nét mặt.

- "Không có! Chúng ta sau này cứ như vậy được không?"

- "Như vậy?....như vậy là như thế nào?"

- "Như bây giờ, mỗi ngày đều để ta ở bên Người như bây giờ là được".

- "Nhưng ta không muốn như vậy".

Vương Nhất Bác vừa nói, vừa cầm tay Tiêu Chiến bước về phía đình lâu giữa mặt hồ.

- "Vậy Người muốn như thế nào?"

- "Ngươi nghĩ xem".

Tiêu Chiến lần nữa bị Vương Nhất Bác kéo sát lại gần, bóng hai người được ánh trăng chiếu rọi dưới mặt nước gần kề không kẽ hở, hơi thở rối loạn không còn nhận biết được là của ai.

L*иg ngực gần kề sát rạt, có thể cảm nhận rõ ràng tiếng trái tim đập vô cùng mạnh mẽ của đối phương.

Tiêu Chiến vòng tay quanh eo Vương Nhất Bác, muốn giữ người lâu một chút mới thả ra.

9000 năm, cuối cùng cũng chân chính được ôm theo cách này.

- "Long Thần! Những năm tháng sau này cứ như vậy trải qua".

- "Người chính là tri kỷ tâm giao, một đời ta muốn gìn giữ".

Nói rồi, Tiêu Chiến buông tay thả người Vương Nhất Bác ra, nét mặt tràn đầy mãn nguyện.

- "Long Thần! Ta muốn chính là như vậy".

====================