Bản thân Tiêu Chiến thấy vậy, mặt mày cũng đỏ đến lợi hại, luống cuống đứng dậy, lời lẽ loạn thành một đoàn.
- "Tỷ....Đệ.....! Đệ.. trở về phòng mình một lát".
- "Chiến Chiến! Chiến...Chiến....Đệ không sao chứ?"
- "Đệ không sao...Tỷ không cần lo lắng".
Dứt lời, Tiểu Hồ ly đã đi được quá nửa hiên đệm, để lại Tiêu Linh trong lòng canh cánh suy nghĩ, nhìn theo bóng dáng đệ đệ không thể một chút an tâm.
Tiêu Chiến trở về phòng mình, đem gương mặt nóng hổi vùi vào lòng bàn tay, đứng tựa lưng sau cánh cửa.
- "Thực sự là mình động tâm rồi?"
Những ngày qua, cảm xúc trong thân thể đã quá rõ rệt, nhưng Tiêu Chiến vẫn là sợ, sợ mình nhầm lẫn, còn đến bây giờ lại là sợ hơn.
Sợ chính mình tự đa tình.
- "Chiến Chiến! Đệ không khỏe sao?"
Tiêu Linh trong lòng, càng là vì quá lo lắng, mà không kìm lại được, đến cuối cùng vẫn phải đi theo.
- "Đệ xuống Nhân giới, có phải đã gặp chuyện gì hay không?"
Tiêu Chiến sau một hồi trấn an lại mình, chờ cho dải tóc bên vai lại trả về sắc tím vốn có ban đầu, mới chịu mở cửa cho Tiêu Linh.
- "Tỷ! Đệ không sao thật mà".
- "Thế tóc Đệ vì sao đột nhiên lại chuyển màu như vậy?"
- "Đệ làm sao biết được, chẳng phải từ khi sinh ra Đệ đã như vậy hay sao? Tỷ cũng biết mà".
Tiêu Linh kéo Tiêu Chiến ngồi xuống trước mặt, mới cầm lên hai bàn tay.
- "Chiến Chiến! Mẫu thân cùng Phụ thân đều đã qua đời, chỉ còn lại ta và Đệ, nên có chuyện gì cũng không được phép giấu Tỷ, biết không?"
- "Tỷ....! Đệ biết mà".
Tiêu Linh vươn tay vuốt lên dải tóc mượt mà trải dài của Tiêu Chiến một hồi mới lại nói.
- "Đệ biết không? Mẫu thân đã từng nói".
- "Dải tóc này của Đệ rất đặc biệt, nối với đường huyết mạch từ trái tim, nên một khi nó biến đổi, nghĩa là trái tim của Đệ cũng có biến đổi".
- "Hoặc là liên quan đến an nguy của Đệ, hoặc là...."
Trong lòng là không an tâm để Tiêu Linh nói hết câu hay sao? Mà Tiêu Chiến vừa nghe đến đây đã ngắt lời.
- "Tỷ! Chẳng phải Đệ vẫn bình an ngồi đây ư? Tỷ không cần lo lắng quá như vậy".
Tiêu Linh lúc này nét mặt mới dịu đi vài phần, nắm bàn tay Tiêu Chiến càng chặt.
- "Động tâm với một người không phải chuyện gì xấu cả. Nhưng Đệ còn nhỏ, nếu thực sự đã để ý một tiểu cô nương nào, thì có thể nói cho Tỷ biết hay không?"
Tiêu Chiến nghe đến đây, nét mặt lần nữa đỏ lên gay gắt, đem thẹn thùng lấp liếʍ sau mấy lời oán trách.
- "Tỷ...! Tỷ nói gì kỳ lạ như vậy?....Động tâm gì chứ? Mấy chuyện này Đệ đều không để ý".
- "Vậy tóc Đệ?....Vì sao đột nhiên lại như vậy?"
- "Có thể là do đã quá lâu không trở lại Nhân giới, nên thân thể có chút không quen, Đệ nghĩ là như vậy".
Miệng nói ra những lời này, nhưng Tiêu Chiến tự thẹn trong lòng, mà ánh mắt không còn dám nhìn thẳng Tiêu Linh nữa. Qua một hồi an ủi, mới giúp Tiêu Linh vơi bớt phần nào nghi hoặc.
- "À...Tỷ! Thời gian tới Đệ sẽ ở Tĩnh Thiên Cung....Tỷ chăm sóc tốt cho mình nha".
- "Không phải Đệ vừa nói không tổn hại gì sao?"
- "Tất nhiên là không tổn hại gì rồi. Tỷ xem...."
Tiêu Chiến vừa nói, vừa đứng dậy xoay xoay mấy vòng, cho Tiêu Linh thấy rõ mình thực sự khỏe mạnh.
- "Vậy vì sao Đệ lại phải ở Tĩnh Thiên Cung nữa?"
- "Chép phạt! Là Long Thần lại bắt Đệ chép phạt".
- "Đáng đời nhà Đệ, đều là gây chuyện mỗi ngày".
- "Tỷ không thương Đệ, còn nói như vậy nữa".
- "Được Long Thần quan tâm. Ta là rất vui mừng cho Đệ".
Đến quá nửa ngày, Tiêu Chiến mới trở lại Tĩnh Thiên Cung, còn vừa đi vừa thất thần ngậm một búp trúc non trong miệng, chẳng biết mình đã đứng trước Tàng Kinh Các từ bao giờ.
- "Ngươi đến muộn?"
Tiếng Vương Nhất Bác làm Hồ ly nhỏ giật bắn cả mình, ngẩng mặt nhìn người một hồi lâu, mới khó khăn nhếch lên khóe miệng, gọi hai tiếng.
- "Long Thần!"
Chờ Tiêu Chiến nói dứt câu, Vương Nhất Bác cũng không cùng y hỏi chuyện, xoay người trở vào.
Tiêu Chiến lẳng lặng bước từng bước theo sau, đi đến đứng trước mặt Vương Nhất Bác rồi mới dừng lại.
- "Long Thần! Ta có thể hỏi Người một chuyện được không?"
- "Uhm".
- "Ta.....Ta....."
Vương Nhất Bác vẫn cúi mặt, nhưng nghe Tiểu Hồ ly cứ lấp lửng không nói thành lời, mới ngẩng mặt nhìn.
- "Ngươi..sao?"
- "Long Thần...! Người...Trong lòng Người...."
Chẳng rõ tâm ý Tiểu Hồ ly nghĩ như thế nào, nhưng vẫn là lời đến cửa miệng một chữ cũng không dám nói thêm nữa. Để mặc Vương Nhất Bác nét mặt tràn đầy khó hiểu, xoay người chạy thẳng một mạch đến dưới gốc cây anh đào, mới bị mệt mỏi làm cho thanh tỉnh, mà ngừng lại bước chân.
Tiêu Chiến tự đưa tay đập vào cái trán cao cao của chính mình, cảm thấy bản thân suýt chút nữa đã làm ra một việc cực kỳ ngu ngốc hay không?
Nghĩ rồi, ngả người nằm xuống nền cỏ xanh mướt phía dưới, ngửa cổ nhìn những cánh hoa mỏng nhẹ bay bay trong gió. Từ ngày Tiêu Chiến đến nơi đây, nó chưa từng một lần mất đi sắc phấn hồng nhè nhẹ này.
Tiêu Chiến nhắm mắt, thử cảm nhận lại những rung động lần nữa thật khẽ thật khẽ gõ cửa trái tim mình, hình ảnh Vương Nhất Bác tất thảy hiện hữu rõ ràng không thiếu một chi tiết. Lúc nhu hòa, lúc tức giận, lúc trầm mặc ít nói, đến lúc cùng hắn qua lại nhiều lời.
Không hề mở mắt cũng cảm nhận được suối tóc óng ánh đỏ rực bên vai, Tiêu Chiến thở dài một hơi.
- "Long Thần! Ta thực sự động tâm với Người?"
Câu này, Tiêu Chiến lại lần nữa tự hỏi chính mình. Vì sao bản thân lại cứ cần xác nhận đi xác nhận lại như vậy? Cũng là sợ hãi không dám bày tỏ cùng ai?
Bởi lẽ, Vương Nhất Bác cùng hắn, không phải đều là nam nhân?
Trong những năm tháng sống ít ỏi của Hồ ly nhỏ, cùng nhân sinh quan non nớt này, Tiêu Chiến chưa từng thấy nam nhân cùng nam nhân có thể kết thành đạo lữ.
Chẳng phải chuyện này là trái với luân thường đạo lý?
Huống hồ, người trong lòng Hồ ly nhỏ tơ tưởng, lại là Long Thần.
- "Một Tiểu Hồ ly như ta, lấy gì ra để xứng với Người?"
Tiêu Chiến nghĩ lại, càng sợ hãi suy nghĩ của chính mình, cảm thấy càng thật may mắn vì đã không lỡ miệng nói ra vài câu ngốc nghếch.
Đem nửa ngày còn lại suy nghĩ, đắn đo, đến cuối cùng mới mỉm cười nhìn cánh anh đào mỏng nhẹ nằm trong lòng bàn tay, thở dài một tiếng.
- "Anh đào ngốc! Ngươi không phải biết đến cuối cùng rồi cũng sẽ bị gió cuốn khỏi nhành cây hay sao? Vậy mà vẫn cố chấp đâm chồi như vậy?"
- "Hồ ly nhỏ! Ngươi mới là ngốc đó. Hừ...mm"
- "Iii....da....một cánh đào mỏng cũng nói được rồi này".
- "Đâm chồi rồi lại bị cuốn đi, ta chưa bao giờ thấy việc này là ngốc nghếch...Tiểu Hồ ly nhà ngươi chê bai cái gì chứ?"
- "Được...Được...Được...Là ta sai rồi".
Tiểu Hồ ly ủy khuất, cúi mặt nhận lỗi về mình, sống mũi thanh cao nhất thời chun chun lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh hoa mỏng.
- "Ta yêu thân cây này, bị gió cuốn đi là lẽ tự nhiên thôi, chỉ cần ta kiên trì muốn trở lại, sẽ lần nữa được hồi sinh mà đâm chồi".
Tiêu Chiến cảm thấy, một cánh anh đào mỏng cũng có nghị lực như vậy, bản thân hắn vì sao lại đem ủy khuất mà lừa gạt chính mình chứ?
Nghĩ rồi, nhìn cánh hoa mỏng nằm trong lòng bàn tay, liền cười hì hì, nói ra ba tiếng.
- "Cảm ơn ngươi!"
Qua một lúc không lâu, mới giơ bàn tay lên cao hấng gió, nhìn cánh hoa như bị làn hơi nhẹ thổi cuốn đi, nhưng đáy lòng lại nhẹ bẫng, không chút muộn phiền.
Cuối ngày, Tiêu Chiến mới quay trở lại Tàng Kinh Các, thì Vương Nhất Bác đã rời khỏi từ khi nào, Tiểu Hồ ly cảm thấy như vậy cũng thật là tốt, có thể tâm an mà chép phạt cũng không tệ.
Tiêu Chiến bước đến phía khung cửa sổ nơi Vương Nhất Bác hay đứng, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt một hồi, mới trở lại sập gỗ cúi mặt bắt đầu chắp bút.
Nhìn lại một mặt giấy trắng, với nét chữ ngay ngắn thẳng hàng, Tiêu Chiến nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác, cũng bị bắt trở về đây chép phạt như thế này, nhưng đến bây giờ tâm trạng đã hoàn toàn khác.
Tiêu Chiến cúi người, cầm lên cây bút lông, mỗi bản chép tay đều vẽ ra hình dáng ba bông tuyết theo chiều rơi xuống.
- "Tuyết trắng, ta sau này đều sẽ ghi nhớ".
..............
Những ngày này, Tiêu Chiến thực sự không trở về Tân Thiên Cung, ở lại căn phòng riêng thời gian trước, khi bị thương đã từng ở. Tiểu Hồ ly mỗi ngày đều vô cùng chăm chỉ, thức dậy rất sớm, tới Tàng Kinh Các rất khuya mới trở về.
Thi thoảng cũng có những hôm cùng Vương Nhất Bác ở Tàng Kinh nguyên một ngày, nhưng không nói chuyện, cũng không làm ra hành động gì nháo loạn như trước.
Vương Nhất Bác trong lòng thực có nhiều thắc mắc.
- "Không hiểu Tiểu Hồ ly này có chuyện gì?"
Có những lúc ngẩn người nhìn Tiêu Chiến rất lâu, nhưng người kia vẫn cứ cúi mặt, dường như không quan tâm đến.
Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến sát gần, khi Tiêu Chiến trong tầm mắt cũng có thể nhìn thấy một màu trắng muốt từ y phục của người kia, mới ngẩng mặt gọi hai tiếng.
- "Long Thần!"
Cười cười nhìn y một lát, rồi lại cúi mặt không còn ngẩng lên.
Vương Nhất Bác đứng thêm một lúc, cúi nhìn bản chép tay của Tiêu Chiến, sớm đã rất hài lòng, mới đưa tay cầm lên một bản.
- "Lễ Tắc Thiên không có cái này".
Tiêu Chiến nghe vậy cũng không chịu ngẩng mặt, bàn tay vẫn lướt đều đều trên mặt giấy, nói ra một câu đầy ý cười từ âm giọng.
- "Nhưng vì là ta chép thì liền có".
- "Tùy tiện".
Trong lòng hiểu rõ câu này của Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến vẫn cúi mặt im lặng, không phản biện thêm tiếng nào.
Vương Nhất Bác đứng đó thêm một lúc, mới quay trở lại sập gỗ bên kia của mình, kể từ đó không còn nghe Tiêu Chiến nói thêm lời nào nữa.
- "Hồ ly nhỏ! Ngươi thay đổi rồi".
====================