Rất nhiều năm về trước, Tiêu Chiến vẫn nhớ khi Mẫu thân mang hai Tỷ đệ hắn trở về Thanh Khâu. Gương mặt người kể từ khi ấy đã chẳng còn hiện hữu nét cười rạng rỡ như trước nữa.
Nhưng Tiểu Hồ ly năm đó lại chẳng hề hiểu chuyện.
- "Yêu là gì?"
- "Yêu một người là gì? Để khiến trái tim đau đớn đến không thiết sống nữa".
Mẫu thân hắn đâu phải người thường, là Nữ Vương của Linh Hồ, vậy mà đến cuối cùng lại vì tình yêu với một người mà khuất phục.
- "Có lẽ Mẫu thân thực sự đã yêu Phụ Hoàng thật nhiều, thật nhiều".
Tiêu Chiến cứ ngồi đó, trước mặt hồ tĩnh lặng chỉ lăn tăn vài gợn sóng nhẹ, rất lâu, rất lâu. Ký ức bỗng dưng hiện hữu về rất nhiều những hình ảnh trước đây, vui vẻ có, đau buồn có.
Bóng người dưới trăng nhuốm màu cô đơn, lạc lõng. Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy đôi vai gầy mảnh đang run run lên của chính mình, rũ mắt nhìn xuống ánh sáng dập dờn dưới mặt nước.
Bỗng hơi ấm, cùng mùi xạ hương quen thuộc vờn quanh, chiếc áo choàng lông trắng muốt lại được khoác lên người. Chẳng cần ngoảnh mặt lại nhìn, cũng có thể biết được người tới là ai.
Tiêu Chiến đưa tay lau ngang giọt nước mắt nóng hổi vừa tràn ra từ khóe mắt, không muốn để người kia nhìn thấy, cũng không lên tiếng mở lời.
Vương Nhất Bác bước đến gần, không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
Cả hai cùng im lặng, Vương Nhất Bác trước nay chưa từng thấy Tiểu Hồ ly này yên ắng như vậy, trong lòng có tò mò nhưng cũng không thắc mắc.
Tiếng người cười nói đã không còn nghe, thời gian cũng đã về rất khuya, sương đêm buông xuống càng dày đặc lạnh lẽo.
- "Trở về thôi".
Tiêu Chiến nghe gọi, vẫn ngồi im lặng không phản ứng. Qua thêm một lúc, Vương Nhất Bác mới cầm lấy cổ tay kéo Tiểu Hồ ly đứng dậy.
- "Đêm lạnh".
Trong bóng tối chỉ được soi sáng bởi ánh trăng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể nhìn ra đôi mắt phủ một tầng hơi nước dày đặc.
- "Có chuyện gì?"
- "Long Thần! Người thấy ta là một Tiểu Hồ ly....Thì có phải là không tốt hay không?"
- "Có gì là không tốt?"
Tiêu Chiến lúc này nét mặt dịu bớt được một chút u sầu, xoay cổ tay khỏi cái nắm của người kia, mới trượt bàn tay lên giữ lấy ngón cái của Vương Nhất Bác.
- "Đêm lạnh, xin Người một chút hơi ấm.... được không?"
- "Long Thần....! Chỉ hôm nay thôi".
Vương Nhất Bác không trả lời, cũng không phản ứng lại hành động này, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Thấy vậy, xem như đã được đồng ý, Tiểu Hồ ly tham lam nắm lấy cả bàn tay to lớn, ấm áp ấy, mới vội bước đi theo.
- "Long Thần! Chờ ta nữa".
Qua cái nắm tay, Vương Nhất Bác dùng linh lực ấm áp nồng đậm mùi xạ hương truyền qua cho Tiêu Chiến, đem hai thân thể không còn lạnh lẽo sánh bước đi dọc con đường tối chẳng một bóng người, trở về quán trọ.
Dải tóc bên vai Tiêu Chiến lại lần nữa chuyển màu óng ánh đỏ tươi, cùng tiếng trái tim vang từng nhịp đập ngày càng dồn dập.
Khóe miệng lúc này mới nhẹ mỉm cười một điệu thật khẽ.
- "Long Thần....!"
- "Cảm ơn Người!"
--------------------
Vương Nhất Bác ở bên, nhìn gương mặt Tiêu Chiến khi say ngủ hàng mày vẫn không ngừng nhíu lại, mới đưa tay lên di di vào vầng trán.
Bản thân cảm thấy, Tiêu Chiến đích thực là một Tiểu Hồ ly tâm tư đơn thuần, trong sáng. Sau khi trở về đã đem chuyện cùng Vương Nhất Bác nói ra hết thảy, rồi mới chịu lên giường ngủ ngoan.
Hai người tiến cung đã là hai ngày sau đó, bởi có người muốn để Tiểu Hồ ly ngủ một giấc dài thật ngon lành, nên không hề đánh thức.
Sau khi tiến cung, Long Thần cùng Hoàng Đế nghị luận chính sự, thì Tiểu Hồ ly đã cong chân chạy đi đâu mất dạng không còn nhìn ra hình dáng.
Hoàng Cung sau một 100 năm phồn thịnh, thay đổi khác trước rất nhiều, làm Tiểu Hồ ly lạc vào liền không biết đường ra.
Đến khi Vương Nhất Bác trở lại, đã không còn thấy tăm hơi, bóng dáng. Đưa tay truyền tin thả đi một đóa tuyết hoa chứa linh lực, mới tìm ra được vị trí Tiểu Hồ ly này đang ở.
- "Long Thần! Người đến rồi!"
Tiêu Chiến đang ở trong một tẩm cung không một bóng người, có thể thấy nó vẫn được quét dọn sạch sẽ, nhưng nhìn qua liền biết đã bị bỏ hoang không một người ở từ rất lâu.
- "Nơi đây là....?"
- "Đúng rồi....Là tẩm cung của Mẫu thân ta. Năm xưa ta cũng sống ở đây".
- "Xem ra, lời truyền trong Nhân gian có lẽ đúng là sự thật".
- "Phụ Hoàng thực sự vẫn rất quan tâm đến Mẫu Thân của ta".
Tiêu Chiến vừa nói, vừa mang nét mặt vẫn còn vương chút đượm buồn, cùng ánh mắt ngấn nước nhìn Vương Nhất Bác.
Sau một hồi, mới quay mặt đi, chớp chớp hàng mi mấy cái, rồi đem thân mình nhảy một đường lên nhánh Tùng trên cao.
- "Người thấy kỳ lạ không? Giữa Hoàng Cung lại có thể mọc lên một thân Tùng lớn như vậy".
Tiêu Chiến tựa mình trên thân cây, cảm giác như được ôm ấp, vỗ về.
Hình ảnh này làm Vương Nhất Bác nhớ tới vạt áo tím sắc bay bay dưới tán cây anh đào ở Tĩnh Cung. Liền đưa tay phất nhẹ, trả lại nhân dáng vốn có cho Tiêu Chiến.
Vẫn là màu tím nhìn một lần liền muốn ghi nhớ, nhưng lần này càng nổi bật giữa nền xanh đậm của tán Tùng. Vương Nhất Bác ngước nhìn từng đường nét nghiêng đẹp đẽ trên gương mặt của Hồ ly nhỏ.
- "Mau xuống đây".
Bản thân khi ấy cũng không biết mình vì sao bỗng dưng lại thốt lên một câu như vậy. Làm cho Tiêu Chiến cũng có một chút giật mình, mà ngoảnh mặt.
- "Người muốn ta xuống luôn sao?"
Dứt lời, còn chưa kịp nghiêng mình nhảy xuống, đã trượt người khỏi thân cây mà vô thức rơi trong không trung.
Khoảnh khắc Tiểu Hồ ly hoảng hốt vì thấy bản thân đang dưng lại ngã, trong lòng liền nảy lên một ý niệm lười nhác, phó mặc cùng thật nhiều trông chờ.
Và chỉ trong một khoảnh khắc trước khi chạm xuống nền đất cứng đã được bàn tay Vương Nhất Bác ôm gọn vào l*иg ngực.
- "Long Thần!"
- "Cẩn thận một chút".
- "Long....Thần...!"
Vương Nhất Bác rời ánh nhìn khỏi đôi mắt long lanh của Tiêu Chiến, bởi khi này dải tóc tím sắc bên vai thêm một lần nữa chuyển màu đỏ tươi, nhưng lần này đã không kịp để chủ nhân đem đi giấu nhẹm.
- "Vì sao nó lại như thế?"
Tiêu Chiến ấp úng, không biết trả lời như thế nào, đến hai vành tai cũng đỏ ửng.
- "Là vì ta sợ...."
- "Ta tưởng mình sắp chết rồi...nên nó như thế".
Vương Nhất Bác như vậy, cứ đừng nhìn dải tóc óng ánh màu đỏ tươi quá phần nổi bật một lần rất lâu, tận tới khi nó dần trả về màu tím sắc quen thuộc, mới rời mắt.
- "Lần sau cẩn thận một chút".
- "Ta biết rồi......Nhưng mà...Ở gần Người có thể không cần cẩn thận không?"
- "Không phải lúc nào ta cũng có thể ở gần ngươi".
Tiêu Chiến nghe vậy, mới cúi mặt gật gật đầu, đem vạt áo rộng sóng bồng bềnh bước đi hai bước thì ngừng lại.
- "Long Thần! Người nhìn này".
- "Có phải vì ta sợ quá...Mà linh lực của Người cũng mất tác dụng hay không?"
Vương Nhất Bác nghe tiếng, trong lòng có chút buồn cười, lần đầu thả ra một nét cười nửa miệng, rồi đi lướt qua người Tiêu Chiến.
- "Ngươi...Đúng là ngốc".
- "Long Thần! Người nói vậy là có ý gì? Vì sao đang dưng lại mắng ta".
...............
Bỏ lại Tiểu Hồ ly léo nhéo, hỏi tới hỏi lui ở phía sau, Vương Nhất Bác cứ thế bước đi. Mãi tới khi rời khỏi tẩm cung lạnh lẽo này, hai người mới lại cùng sánh bước.
- "Long Thần! Trọng Tiêu Hồn thì như thế nào?"
- "Mất dấu ở Hoàng Cung, nhưng người Hoàng Tộc lại không hề hay biết".
- "Người Hoàng Tộc không hề biết?....Có chuyện vô lý như vậy nữa sao?"
- "Uhm!"
- "Vậy bây giờ Người tính thế nào?"
- "Tự tìm".
- "Có manh mối gì không?"
- "Một chút".
- "Long Thần! Người có thể nói dài hơn hai chữ được không?"
- "Không thể".
- "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
- "Phương Bắc".
- "Chúng ta không phải mới từ Phương Bắc tới đây?"
- "Quay lại".
Hai bóng dáng một trắng, một tím theo hướng cổng thành đi tới, trong ánh mắt dõi theo của một nhóm người.
Vương Nhất Bác thường ngày đã không thích cùng người khác trò chuyện, trong chuyến đi này tâm tình lại càng trầm nặng chẳng thể nhìn ra.
- "Long Thần! Người đang suy nghĩ điều gì?"
- "Trọng Tiêu Hồn".
- "Thì ta biết là về Trọng Tiêu Hồn, nhưng mà là chuyện gì chứ?"
- "Hoàng Tộc biết về Trọng Tiêu Hồn, nhưng lại tỏ ra không biết".
- "Ý Người là người của Hoàng Tộc nói dối sao?"
- "Uhm!"
- "Vì sao lại phải nói dối?"
- "Ngươi nghĩ xem".
- "Họ không muốn giao lại Trọng Tiêu Hồn cho Người?...Nhưng mà...nếu giữ lại họ cũng đâu có khả năng sử dụng".
Vương Nhất Bác ngoảnh mặt nhìn Tiểu Hồ ly cười cười, hai chân vẫn thong thả bước đều từng bước.
- "Không muốn giao đi, nhưng cũng không thể giữ lại".
- "Ý Người là....? Hoàng Tộc bị ép buộc".
- "Ngươi nghĩ sao?"
- "Nhân giới chắc chắn không đủ gan dám qua mặt Thiên giới, Thần giới....Hơn nữa, Người đến lần này còn là Long Thần".
Tiêu Chiến vừa nói, vừa xoay mặt nhìn Người đang cùng mình sánh bước, ánh mắt tràn đầy tự hào, ngưỡng mộ.
Phương Bắc xa xôi, mới chỉ qua nửa tháng dưới Nhân gian này, mà khí hậu đã hoàn toàn thay đổi, càng đến gần càng lạnh lẽo, Vương Nhất Bác không chọn đi đường bộ hay đường thủy nữa, trực tiếp mang người rời khỏi.
Điểm Vương Nhất Bác chọn dừng chân, vẫn là Trường Bạch, nhưng giờ đã là một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xóa. Hổ ly nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngủ im trong tay áo, gia tăng linh lực giữ ấm cho thân thể, để Tiêu Chiến ngủ thêm một giấc thật ngon lành, không đánh thức.
Vương Nhất Bác đem thân thể trắng muốt một màu của mình hòa cùng một thể với nền tuyết trắng xóa. Chẳng bao lâu có thể tìm được một vị trí thích hợp trong lòng núi, mới đem Tiêu Chiến đặt nằm gần bên một ngọn lửa ấm.
- "Tiểu Hồ ly này! Tối ngày chỉ ăn rồi ngủ".
Nhưng trong lòng Vương Nhất Bác lại mặc nhiên không hề cảm thấy một chút phiền phức.
Chẳng biết tự khi nào đã không còn chán ghét người không có quy củ, không thích người nói nhiều ồn ào như thế này nữa.
Cảm giác có Hồ ly nhỏ này cùng đồng hành, cũng là một chuyện không tệ.
Gió lạnh Phương Bắc ngoài kia vẫn rít gào từng cơn, nhưng ở trong này có hai người đáy lòng còn ấm áp hơn ngọn lửa đang cháy rực rỡ.
Lửa trong lòng này là lửa gì?
Có biết hay không?
====================