[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 43: Dải tóc chuyển màu

- "Long... Thần...!"

Hai tiếng nhỏ nhẹ gần sát sau gáy, qua lớp tóc đen dày vẫn phả hơi nóng rực xuống cần cổ phía sau, Vương Nhất Bác cảm nhận tất thảy những đυ.ng chạm của Tiểu Hồ ly.

Cả hai đều nhất thời không kịp phản ứng, đứng thêm một lúc cũng không ai làm ra hành động gì.

Trống ngực Tiêu Chiến đánh lên nhiều hồi dồn dập, toàn thân nóng rực, cảm giác kỳ lạ hơn tất thảy những xúc cảm từng gặp trước đây.

- "Long Thần! Người vì sao không đi tiếp?"

- "Ngươi không thả tay, ta làm sao đi".

- "À....ờ....Ta quên mất".

Vương Nhất Bác không phản ứng lại với hành động của Tiêu Chiến, chờ người thả tay, liền cất bước hướng về phía trước.

Tiêu Chiến đứng chết chân một lúc rất lâu, đem trái tim bình ổn trở lại, mới cúi mặt nhìn xuống bàn chân gần kề trên nền đất ẩm.

Dải tóc tím sắc theo hướng cúi đầu mà trượt về trước ngực, chẳng biết từ khi nào đã chuyển màu óng ánh đỏ tươi như máu.

Nhưng mãi đến sau này, Tiêu Chiến mới hiểu vì sao mình không gặp nguy hiểm mà khi ấy dải tóc vẫn đổi màu.

Đứng nhìn một lúc không lâu, cho tới khi dải tóc chuyển về màu sắc ban đầu, Tiêu Chiến mới rảo bước đi theo Vương Nhất Bác.

- "Long Thần! Chờ ta với".

Trấn nhỏ nằm ngay gần chân núi, nhưng khá sầm uất, nhộn nhịp. Tiêu Chiến vừa vào đến, đã cảm nhận không khí nô nức, tiếng người rao bán hàng hóa, tiếng trẻ con chạy nhảy chơi đùa.

Trong lòng Hồ ly nhỏ nhớ về rất nhiều năm trước đây khi Mẫu thân hắn còn sống, dù thời điểm ở Nhân gian không được cảm nhận không khí này, nhưng khi trở về Thanh Khâu thì cũng gần giống.

Bỏ lại Long Thần ở phía sau, Tiểu Hồ ly rảo bước đi về phía đường phố treo đèn l*иg nhiều màu sắc.

- "Long Thần!"

Tiểu Hồ ly vừa cất tiếng gọi lớn, cả con phố đã ngưng bặt tiếng người cười nói, mà hướng về nơi tiếng gọi phát ra. Nhìn người nam nhân đẹp như tranh vẽ, cất lên âm giọng mềm mỏng, nhỏ nhẹ, nhưng lại vang sáng như tiếng chuông trên đỉnh tháp cao vạn trượng vọng về.

Mà người gọi tên lại là : "Long Thần", có phải rất kỳ lạ hay không?

Trong lòng biết rõ bản thân mình vừa mang đến thế sự gì, bàn tay vẫn còn giơ lên cao vẫy vẫy, nét mặt đầy ý cười gọi thêm hai tiếng "Ca Ca" ở phía sau.

Cả con phố trong phút chốc lại nhộn nhịp trở lại, thêm một lúc Tiểu Hồ ly mới ngừng bước chân, dừng chờ Vương Nhất Bác đi cùng.

Vương Nhất Bác không lên tiếng trách phạt, cũng không mở lời quở mắng, chỉ lẳng lặng sánh bước kế bên.

Đi qua một cửa hàng bán rất nhiều quạt giấy, Tiêu Chiến mới ngừng chân lại, cầm lên một chiếc cảm thấy vừa mắt, liền quay sang hỏi:

- "Long.....À.... Ca Ca......Hì..."

- "Người thấy có đẹp không?"

- "Uhm!"

- "Vậy ta mua nó...Người mau trả tiền đi".

Chẳng chờ Vương Nhất Bác đồng ý, Tiêu Chiến nói xong, liền cầm chiếc quạt mở ra phẩy phẩy, rồi cất bước rời đi.

Vương Nhất Bác lấy ra một hà bao nhỏ đựng ngân lượng đã chuẩn bị sẵn, trả cho ông chủ quầy hàng, rồi lại lẳng lặng đi ngay phía sau.

- "Ca Ca! Ta đói rồi, Người mau tìm chỗ nghỉ chân đi".

Vừa nói, Tiêu Chiến vừa mang chất giọng mềm ngọt đầy nịnh nọt, cầm lên tay áo Vương Nhất Bác lắc thêm mấy cái, rồi gọi "Ca Ca" thêm lần nữa.

Thấy Vương Nhất Bác không nói, xem như đã đồng ý với cách gọi này, Tiêu Chiến càng tỏ ra thích thú, bước đến càng gần kề, ghé sát tai gọi nhỏ.

- "Ca Ca....Người có thích ta gọi Người như vậy không?"

Nét mặt không hiển hiện một chút ý cười, Vương Nhất Bác tức thì cũng không trả lời Tiêu Chiến, quay người rời đi mới nói.

- "Không thích".

- "Vậy Người thích gọi là gì?"

- "Gọi gì cũng được"

- "Long Thần".

- "Không".

- "Vương Nhất Bác".

- "Không.....Về Tĩnh Cung chép 1000 lần Lễ Tắc Thiên".

- "Ây.....dô....Vậy Người muốn ta gọi là gì?"

- "Tùy ngươi".

- "Ca Ca....Rõ ràng Ca Ca vẫn là phù hợp nhất".

- "Uhm....."

- "Long Thần! Người vì sao càng ngày càng khó chiều ý như vậy?"

Tiêu Chiến vừa đi vừa lẩm bẩm trách cứ, cảm thấy Vương Nhất Bác gần đây cũng nói rất nhiều, nhưng thái độ cùng lời lẽ toàn là không khớp ý nhau.

- "Thật khó hiểu".

Hai người đi đến trước cửa một nhà trọ lớn nhất trấn này, Vương Nhất Bác mới cảm thấy tạm vừa mắt, dừng lại gọi Tiêu Chiến.

- "Chúng ta nghỉ chân thôi".

Tiêu Chiến đến giờ, vừa mỏi chân vừa đói bụng, nghe tiếng được nghỉ hai mắt đã lại sáng ngời rạng rỡ.

Vừa bước vào tiền sảnh, đã thấy nườm nượp khách ra ra vào vào. Tiêu Chiến đưa tay nhanh nhảu giữ Vương Nhất Bác lại, bước đến trước quầy cất tiếng gọi.

- "Ông chủ!"

Một nam nhân nước da ngăm đen, nghe tiếng gọi, liền mặt mày hớn hở, từ dưới hộc tủ ngó đầu lên gọi người phía trong, rồi mới trả lời.

- "Khách quan! Ngài cần dùng gì ạ?"

Tiêu Chiến nhìn qua nét mặt cũng thấy được người này thân hình thấp béo, tính tình thân thiện cởi mở, rất phù hợp dáng ông chủ.

- "Ta muốn nghỉ chân".

- "Tiểu công tử! Các vị cần mấy phòng?"

- "Hai phòng".

- "Dạ được".

- "Các vị có cần thêm đồ ăn hay không?"

- "Có".

- "Dùng dưới này hay dùng trên phòng ạ?"

Tiêu Chiến nghe hỏi, quay mặt nhìn Vương Nhất Bác cười nhẹ, rồi mới trả lời.

- "Lên phòng".

Hai người nói đến đây, mới thấy một Tiểu Nhị từ phía trong chạy ra, giúp Tiêu Chiến liệt kê rất nhiều món ăn, rồi mới để hai người cùng ông chủ đi lên nhận phòng.

Thế nhưng, Tiêu Chiến lên đến lại không tự vào phòng mình, mà liền đi ngay phía sau Vương Nhất Bác.

- "Ca Ca! Chúng ta ăn ở đây đi".

- "Uhm!"

Trong lúc chờ Tiểu Nhị mang thức ăn lên, Tiểu Hồ ly nằm vật vã bên chiếc bàn gỗ tròn trong phòng than đói.

- "Ca Ca........"

- "Lúc không có người thì không được gọi ta như vậy"

- "Ca Ca cũng rất tốt mà, vì sao lại không cho ta gọi?"

- "Không có phép tắc?"

Tiêu Chiến nghe tiếng, liền mặt mày ủy khuất, lần nữa nằm gục mặt xuống bàn, lúc nào cũng là dáng vẻ lười nhác, không nghiêm túc như vậy. Nhưng Vương Nhất Bác lại đã sớm quen với hình ảnh này, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng nghiêng ngả của Tiểu Hồ ly.

- "Ngươi vì sao nhất định đòi đi Nhân giới?"

- "Ta muốn biết lý do vì sao Mẫu thân qua đời".

- "Ngươi không phải đến từ Thanh Khâu?"

- "Cha ta là người phàm".

Vương Nhất Bác nghe vậy, liền không hỏi thêm nữa, đưa tay rót ra một tách trà Tiểu Nhị vừa bưng lên, đẩy về phía Tiêu Chiến.

- "Cẩn thận nóng".

Tiêu Chiến đưa tay nhận lấy, nhưng nét mặt không còn vui vẻ như trước, tự mình rơi vào trầm tư.

- "Long Thần! Người thật hạnh phúc".

- "Uhm!"

- "Người có đầy đủ Phụ thân và Mẫu thân".

- "Uhm!"

- "Còn ta, ta sớm đã không còn nhớ mặt Phụ thân, còn Mẫu thân thì theo năm tháng hình ảnh cũng mờ dần".

- "Vậy ngươi có biết phụ thân ngươi?"

- "Phụ thân ta chính là Tiêu đế. Sau khi Mẫu thân ta qua đời, cũng không từng đến tìm hai tỷ muội ta. Tuổi thọ của con người rất ngắn, nhiều năm như vậy có lẽ đã qua đời rồi".

- "Nhưng mà.....Long Thần....! Ta muốn biết trong lòng con người nghĩ gì?"

- "Ta muốn biết vì sao Phụ thân lại không thương Mẫu thân, cũng không thương tỷ muội ta nữa".

Vương Nhất Bác nghe nói, đem ánh mắt nhìn vào nét mặt cúi gằm ủy khuất của người kia, trong lòng ẩn ẩn một chút xót thương, qua thêm một lúc mới nói.

- "Ngày mai cùng ngươi tìm hiểu".

Tiêu Chiến trong lòng càng thêm buồn tủi, bởi bản thân cũng không nắm rõ được rằng, việc mình cố gắng tìm hiểu, việc mà cả Mẫu thân cùng Tỷ tỷ không muốn mình biết, có phải là quyết định đúng đắn hay là không?

Hai người ở phòng Vương Nhất Bác dùng xong bữa, Tiêu Chiến mới ôm cái bụng no nê trở về phòng mình, qua thêm không bao lâu thì lên giường ngủ một giấc ngon lành đến sáng, lòng đã không còn bận tâm đến mấy chuyện buồn lòng kia nữa.

--------------------

Từ chân núi Trường Bạch đến Kinh thành là một khoảng cách rất xa. Vương Nhất Bác chọn đi đường thủy, vừa thoáng mát, vừa yên tĩnh, lại tránh được việc Tiểu Hồ ly đi gây chuyện.

Tiêu Chiến nằm ngửa cổ, vắt chân chữ ngũ trên mạn thuyền, trong miệng ngậm một cọng cỏ lau vẩy lên vẩy xuống. Ngắm nhìn bầu trời Nhân giới trong xanh, có áng mây trắng bồng bềnh trôi nổi.

- "Long Thần! Nhân gian thật đẹp".

Vương Nhất Bác vẫn tĩnh tâm ngồi trong khoang thuyền, không cất tiếng trả lời, nhưng qua một lúc thì bước ra, đứng trước mũi thuyền, đưa ánh nhìn đặt vào mặt hồ trong vắt soi bóng mây trời phía trước.

- "Uhm".

- "Long Thần! Có phải trí nhớ của ta không tốt hay không? Ký ức về nơi này đã chẳng còn bao nhiêu nữa".

Vương Nhất Bác cúi mặt nhìn Tiểu Hồ ly đang nằm dưới chân mình, mới xoay người ngồi xuống ngay bên cạnh.

- "Ngươi còn nhớ mặt Phụ thân ngươi hay không?"

- "Sớm đã quên rồi. Phụ thân ta khi ấy là Hoàng đế, rất bận chính sự. Ta cũng không nhớ trong cuộc đời mình được mấy lần gọi hai tiếng Phụ Hoàng".

- "Phụ Hoàng rất ít gặp mặt Tỷ tỷ và ta. Kể cả khi Mẫu thân đem chúng ta về Thanh Khâu, Người cũng mặc nhiên không quản tới".

- "Có lẽ Người không thích chúng ta".

- "Có phải con người đều như vậy? Đều không có tình cảm, dễ thay lòng đổi dạ, bước qua rồi là sẽ quên đi?"

- "Phụ Mẫu nào cũng đều thương Nhi tử của mình".

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, cất giọng thủ thỉ một câu rất nhỏ.

- "Có thật như vậy hay không?"

Dải dây buộc tóc trắng muốt của Vương Nhất Bác trải dài từ đỉnh đầu, bị cơn gió nhẹ thổi tung bay trước gió, vờn qua vờn lại trên sống mũi cao cao của chính mình.

Tiêu Chiến há miệng ngậm lấy cắn cắn mấy cái, rồi mới lấy tay cuốn cuốn mấy vòng quanh ngón trỏ giật nhẹ, thành công mang lại sự chú ý của người kia.

Vương Nhất Bác nghoảnh mặt nhìn Tiểu Hồ ly đang nghịch ngợm, còn tít mắt cười để lộ ra hàm răng trắng ngần. Trong lòng gợn lên làn sóng nhẹ.

- "Đừng nháo!"

Tiêu Chiến ngừng lại điệu cười, chống tay đỡ mình ngồi dậy, đem hai chân ngồi xếp bằng giống Vương Nhất Bác, vui vẻ nói thêm một câu.

- "Ở gần Người, liền muốn nháo".

................

- "Long Thần! Ta rất thích ở gần Người".

====================