Tiêu Chiến rời khỏi Tĩnh Thiên Cung, vừa đi vừa thẩn thơ suy nghĩ.
- "Làm thế nào để Long Thần đồng ý cho mình theo cùng được chứ?"
- "Long Thần gì mà cứng nhắc như vậy! Hừm....."
Nghĩ đến nát óc, nghĩ từ Tĩnh Cung về Tân Cung cũng không ra được cách nào hay cả. Bỗng có tiếng người hỏi, làm Hồ ly nhỏ giật nảy mình.
- "Chiến Chiến! Mấy ngày này đệ lại đi đâu?"
Tiêu Linh thấy mấy hôm nay Tiêu Chiến rất trầm tính, cả ngày cứ mất dạng, đến lúc về Tân Thiên Cung thì mặt mày lại ủ rũ.
- "Tỷ! Làm thế nào để thuyết phục được một người?"
- "Thuyết phục? Là thuyết phục ai, thuyết phục chuyện gì đã chứ?"
- "Thuyết phục Long Thần!"
- "Đệ muốn thuyết phục Long Thần chuyện gì?"
Tiêu Chiến trong lòng hiểu rõ, nếu Tiêu Linh biết nguyên do chắc chắn sẽ không đồng ý.
- "Hì....Tỷ cứ nói cho đệ đi".
- "Đệ lại tính làm chuyện nghịch ngợm gì nữa".
- "Tỷ.....! Tỷ vì sao nói đệ đệ của mình như vậy?"
- "Ta còn không hiểu đệ đệ của mình nhất hay sao?"
- "Tỷ......! Hừ...m...Biết thế không hỏi Tỷ nữa".
Tiêu Chiến nói rồi, quay ngoắt người trở về phòng mình, định bụng ngày mai sẽ đi hỏi Huyền Tinh Nhi. Nghĩ rồi, lên giường ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Vương Nhất Bác mấy ngày nay cũng đã quen với việc Tiểu Hồ ly này ngày nào cũng đứng ngủ gật từ rất sớm trước cửa phòng mình, nhưng sáng đến giờ vẫn chưa thấy mặt đâu, trong lòng có chút không an tâm.
Cầm cuốn trúc thư trên tay, nhưng đến một chữ cũng không đọc nổi, vừa tính đứng dậy rời khỏi, thì đã nghe tiếng Tiêu Chiến to to nhỏ nhỏ vọng lại ở bên ngoài.
- "Long Thần! Long Thần!"
- "Ta đến rồi.....Người có nhớ ta không?"
Tiểu Hồ ly vừa nói vừa cười, giọng điệu rất thiếu nghiêm túc, còn nhanh nhảu bưng đến trước mặt Vương Nhất Bác một đĩa điểm tâm nhìn rất đẹp mắt.
- "Long Thần! Người xem".
- "Cái này là ta cố ý dậy rất sớm để làm cho Người".
- "Người mau nếm thử đi".
Tiêu Chiến vừa nói vừa cầm lên một miếng bánh đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.
- "Nhanh! Nhanh! Ta đã ăn thử rồi....Rất là ngon đó".
Vương Nhất Bác lúc này mới nâng mi mắt, nhìn miếng bánh được làm hình hoa cúc rất đẹp, mới chỉ đưa đến gần đã ngửi ra hương thơm không tệ chút nào, nâng tay nhận lấy.
Điểm tâm xốp xốp, mềm mềm, ăn vào vị ngọt vừa đủ, nhưng vẫn có chút cay đặc trưng, cảm nhận được trong lòng thầm mỉm cười.
- "Đúng là tự tay ngươi làm".
Câu này của Vương Nhất Bác là một câu khẳng định, nhưng Tiêu Chiến nghe ra được ý ngờ vực, liền cất tiếng thanh minh.
- "Tất nhiên do ta tự tay làm rồi, Người xem ta từ sáng đến giờ ta phải học rất là khó đó".
Tiêu Chiến nói rồi, giơ lên hai cánh tay áo xắn cao vẫn còn dính đầy bột, cùng với dải tóc đen mềm vốn luôn buông xõa phía sau lưng, nay lại được cột gọn gàng, xoay qua xoay lại trước mặt Vương Nhất Bác.
- "Người thấy có vừa miệng không?"
- "Uhm!"
- "Vậy mấy ngày nữa có thể cho ta đi cùng Người được không?"
Vương Nhất Bác tất nhiên vẫn hiểu rõ Tiêu Chiến này có mục đích gì nên mấy ngày hôm nay mới kiên trì đến thế.
- "Chắc thực sự rất muốn đi".
Nghĩ như vậy, liền có chút mềm lòng, nhưng vẫn cứng giọng trả lời một câu.
- "Không được".
- "Long Thần.....nnnn!"
- "Người đừng vội trả lời như vậy, ta có thể cho Người thời gian suy nghĩ thêm".
- "Không cần gấp! Không cần gấp".
- "Bây giờ ta liền xuống bếp học nấu bữa chính cho Người".
- "Chờ ta!"
Tiêu Chiến nói rồi, cứ thế rời đi, cũng không buồn để tâm đến Vương Nhất Bác có đồng ý hay là không nữa.
Nhìn bóng dáng thanh gầy cao cao, cùng bước đi lanh lẹ, đem vạt áo tím sắc tung bay trước gió, Vương Nhất Bác cảm giác bản thân sớm đã ghi nhớ hình ảnh này. Liền nhoẻn miệng cười một điệu rất khẽ.
Qua thêm quá một canh giờ, mới thấy Tiêu Chiến trở lại, với hai khay thức ăn được đặt cẩn thận trong l*иg gỗ.
- "Long Thần! Dùng bữa thôi".
Tiêu Chiến nói rồi, đem thức ăn bày ra bàn trà phía bên này, hương vị không tồi, làm người có cảm giác bụng cồn cào than đói.
Vương Nhất Bác lẳng lặng đi đến, đã thấy Tiêu Chiến bày biện rất gọn gàng, đầy đủ, mà lại còn là hai bộ chén đũa.
- "Long Thần! Người mau ngồi đi".
Vương Nhất Bác đã từ rất lâu không còn có thói quen cùng người khác dùng bữa, mà xem ra Tiêu Chiến này cũng không có ý định đứng lên, làm người kia nhất thời cứ đứng đó một hồi không có hành động nào phản ứng.
- "Long Thần! Người sao thế? Mau ngồi xuống đi".
- "Ngươi làm hết những món này?"
Tiêu Chiến nghe hỏi, liền ngửa cổ cười tít mắt, đem đôi lúm đồng tiền hằn sâu nở rộ.
- "Không có! Ta chỉ làm có một món này thôi".
Vương Nhất Bác cúi nhìn theo hướng ngón tay Tiêu Chiến chỉ, là một đĩa chỉ nhìn được màu đỏ đỏ hống hồng, cùng thứ gì ở bên trong thì chưa nhìn ra.
Qua một lúc, mới tung vạt áo trắng dài ra phía sau, đặt người ngồi xuống bên cạnh một bàn đầy thức ăn Tiêu Chiến đã sắp sẵn.
Tiểu Hồ ly nhanh nhảu gắp liền mấy món đặt vào bát, đẩy về phía người kia.
- "Long Thần! Người dùng đi. Ta đều đã thử qua rồi, tất cả đều rất ngon".
Đũa đã cầm trên tay, nhưng nghe xong câu này, Vương Nhất Bác chỉ biết lắc đầu cười khổ trong lòng.
- "Tiểu Hồ ly này, lúc nào cũng thích nói nhiều lời như vậy".
Vương Nhất Bác bình thường luôn không thích cùng người khác trò chuyện, đặc biệt là lại còn trong bữa ăn. Ngược lại, Tiêu Chiến thường ngày đã nói rất nhiều, lúc này lại càng không ngừng nghỉ.
- "Khi ăn. Không được trò chuyện".
- "Vì sao lại không được? Như vậy chẳng phải rất buồn chán hay sao?"
- "Ăn là ăn, ăn liên quan gì đến buồn chán?".
- "Ai dạy Người như thế? Người sống lâu năm như vậy. Đến đạo lý này còn không nắm được hay sao?"
- "Khi ăn tâm tình phải vui, thì mới có thể ngon miệng".
Nghe rồi, Vương Nhất Bác nhất thời chỉ đành câm nín, cảm thấy có phải bản thân mình càng ngày càng chiều hư con Hồ ly nhỏ này hay không? Nhưng trong lòng mặc nhiên lại không có cảm giác khó chịu.
Còn riêng Tiêu Chiến, từ khi xem Tĩnh Cung như nhà mình, mỗi ngày không biết đã làm ra bao nhiêu việc phạm quy, phạm cấm, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi này, dường như cảm thấy Vương Nhất Bác đã từ lâu không buồn bận tâm đến nữa.
Hai người, một trầm lặng an tĩnh, một lém lỉnh ồn ào, qua đến gần nửa canh giờ mới giải quyết xong bữa. Vương Nhất Bác nhận ra, bản thân trước nay chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho việc ăn uống đến vậy.
--------------------
Tiêu Chiến buổi sáng hôm sau, đem mặt mày ủy khuất đi tìm Huyền Tinh Nhi.
- "Tinh Nhi tỷ tỷ! Tất cả đều nghe theo tỷ, vì sao Long Thần vẫn không đồng ý với đệ?"
- "Vậy đệ nói xem, vì sao nhất định đòi đi Nhân giới?"
- "Không muốn. Việc này không thể nói cùng người khác".
- "Vậy thì ta không giúp đệ nữa".
Tiêu Chiến còn không hiểu rất rõ Huyền Tinh Nhi hay sao? Huyền Tinh Nhi thân thiết với Tiêu Linh như vậy, nên nếu Huyền Tinh Nhi biết, đương nhiên Tiêu Linh biết, mà Tiêu Linh chắc chắn không bao giờ đồng ý cho Tiêu Chiến đi Nhân giới.
Nghĩ nghĩ thêm một hồi, lời tốt nhất vẫn là không nên nói, ngả người lười nhác nằm nghiêng ngả bên bàn trà, trong đầu vẫn thầm suy nghĩ xem còn cách nào khác hay không?
- "Sao? Suy nghĩ xong chưa? Có nói hay là không?"
- "Không nói".
- "Hưm".
- "Mau qua đây, ta nói cho đệ nghe một bí mật của Ca Ca".
Tiêu Chiến vừa nghe tiếng, mặt mũi đã lại rạng rỡ, đem người thẳng lưng ngồi dậy.
- "Là chuyện gì? Tỷ mau nói đi".
Huyền Tinh Nhi nghiêng đầu, nói thầm vào tai Tiểu Hồ ly, hai người nhỏ to một hồi, Tiêu Chiến mới vui vẻ rời khỏi.
Bảy ngày tiếp đó, Vương Nhất Bác cứ một mình ngồi ở Tàng Kinh luyện linh, đọc sách, nhưng mặc nhiên không cảm nhận được một chút khí tức của Tiểu Hồ ly này quanh quẩn ở đâu đó gần Tĩnh Thiên Cung của mình.
Trong lòng có chút lo lắng, không hiểu Tiêu Chiến này lại chạy đi đâu gây họa nữa rồi.
Mấy ngày này, đều đã nghiêm túc suy nghĩ việc đồng ý mang Tiểu Hồ ly này đi cùng. Nhân giới vốn toàn người trần mắt thịt, không quá lo lắng, việc để Tiêu Chiến đi theo cũng không phải việc hoàn toàn không thể.
Sang đến ngày thứ 8, Tiểu Hồ ly ôm về một khóm trúc lớn đứng trước Tĩnh Cung, khó khăn di chuyển vào đến Tĩnh Thất của Vương Nhất Bác.
Khóm trúc cao dài, làm Tiểu Hồ ly ôm về phía trước liền bị chắn mất tầm nhìn, dò dẫm đi từng bước. Đến khi Vương Nhất Bác đã đứng trước mặt rồi, cũng không mảy may hay biết.
- "Ngươi lại tính làm gì?"
Tiêu Chiến nghe tiếng, hàng mày đang cau chặt liền giãn ra, đem nét mặt đầy ý cười ló khỏi khóm trúc trước ngực, thanh giọng gọi một tiếng.
- "Long Thần!".
Hai tiếng này, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều nghe người khác gọi rất nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần nghe giọng Tiêu Chiến gọi, đều là một biểu cảm, sắc thái sinh động, dễ chịu lạ thường.
- "Hì....hí....Long Thần người xem".
- "Ta khó khăn lắm mới xin được nó từ chỗ Trúc Thạch Nguyên Quân".
- "Mang về đây trồng, sau này sẽ cho Người một rừng trúc thật lớn".
Vương Nhất Bác từ khi nhìn thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi kia, trong lòng đã cảm giác ẩn ẩn khó chịu, nhưng một chút cũng không đem biểu lộ ra ngoài, đứng nhìn một lúc mới nghiêng người để Tiêu Chiến đi qua.
Nhìn dáng điệu khệ lệ, khó khăn, có chút thương thương, nhưng đến khi nhìn thấy vạt áo vốn nhẹ bay bay sắc tím rất đẹp mắt ấy lại bị Tiêu Chiến đem toàn bộ cột chéo ở một bên thắt lưng, để thò ra hai ống quần xắn cao rất thiếu chỉnh tề.
Vương Nhất Bác trong lòng liền cảm thấy không hài lòng, phẩy tay nhẹ một cái, đem gấu quần phủ che mắt cá. Mới cất giọng gọi.
- "Tiêu Chiến!"
Tiếng gọi này, làm Tiểu Hồ ly có chút giật mình, vì trước đến giờ, chưa một lần Long Thần đem hai tiếng này gọi tên mình.
- "Dạ!"
- "Về cung chuẩn bị".
- "Ngày mai khởi hành".
====================