[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 35: Thứ đáng sợ hơn cửa tử

Thân thể không có một chút sức lực để phản ứng lại với bất cứ hành động nào của Tiêu Chiến.

Trong lòng chỉ thầm cảm ơn.

- "Cảm ơn rằng đó chỉ là giấc mộng".

- "Mở mắt có thể nhìn thấy em vẫn ở đây, ngay bên cạnh anh".

Chuyện đã xảy đến mức này, Vương Nhất Bác mới càng cảm nhận, trái tim đã đặt Tiêu Chiến vào vị trí quan trọng như thế nào.

Đã chẳng còn suy nghĩ muốn một phút huy hoàng rồi vụt tắt như khi còn ở đỉnh Hoàng Sơn.

Cảm giác mất đi đáng sợ đến mức nào, bản thân đã nếm trải đủ cả.

Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh Tiêu Chiến cùng một người nắm tay nhau sánh bước trên nền tuyết trắng.

Vẫn là suối tóc đen dài mềm mượt, vẫn là dải tóc tím sắc khác lạ nhưng tràn đầy lưu luyến nhớ thương, vẫn là nét mặt khả ái hay cười, vẫn là khuôn môi đỏ hồng mềm mỏng.

Nhưng mặc nhiên đôi mắt sáng trong vẫn luôn đặt mình trong tầm mắt, đến khi ấy lại không hề hướng dù chỉ là một chút về mình.

Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn ấy, Vương Nhất Bác cũng không biết bản thân mình đã mơ giấc mơ đó bao nhiêu lần. Mỗi lần đều là ngàn vạn đau thương dày xéo.

Gắng gượng mang một chút sức còn lại dồn lực vào siết chặt bàn tay Tiêu Chiến. Nước mắt vô thức lại chảy dài xuống hai bên thái dương.

- "Anh đau lắm sao?"

Tiêu Chiến đưa tay lau đi giọt nước mắt mặn đắng vốn đã từng cảm nhận rất rõ mùi vị.

- "Anh ơi!"

- "Sau này đừng làm em sợ như vậy".

- "Anh ngủ lâu như thế. Em sợ anh sẽ bỏ em lại, không cho em theo cùng nữa".

Thân thể Vương Nhất Bác cực kỳ yếu ớt, khắp người không hề có một chút lực, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bị thương rất nặng, đã đặt một chân vào cửa tử, suýt nữa chẳng thể quay đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến bên kia bức tường lửa, đầu đã kéo đến cơn đau dữ dội, nhịp thở đã không còn khống chế để hô hấp được bình thường, có thể nghe rõ tiếng trái tim đập mạnh từng hồi liên tiếp không ngừng nghỉ.

Cho đến khi đem thân mình che chắn trọn vẹn được Tiêu Chiến, thì lực va chạm của cây cột cũng làm mạn sườn bên phải gãy toàn bộ, ba đốt xương cột sống chệch khỏi vị trí, một bên chân cũng bị rạn xương, nhưng may chưa gẫy.

Vương Nhất Bác nằm bất động trên giường, nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến ngấn tầng tầng nước, càng sáng ngời, rạng rỡ, trong veo.

Tiêu Chiến vẫn ngồi đó, giọng nức nở kể rất nhiều thứ chuyện từ lúc Vương Nhất Bác ngất đi không thể nghe được.

Đêm đó, cả hai đều thức đến rất khuya.

Một người là vì vui mừng không thể nhắm mắt.

Còn một người thì sợ nhắm mắt rồi, khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại là giấc mộng, người thương nhớ đã chẳng còn ở bên.

Vương Nhất Bác rất sợ, nỗi sợ này càng khủng khϊếp hơn cửa tử. Sợ cảm giác nhìn thấy Tiêu Chiến đứng đó, nhưng lại không thể sờ, không thể chạm.

Hai người cứ nằm như vậy, bàn tay vẫn luôn nắm chặt không buông. Mãi cho tới khi Vương Nhất Bác nghe giọng Tiêu Chiến nhỏ dần, hàng mi nhấp nhấp vài cái đã không còn mở ra được nữa.

Khi ấy cũng mới thả lỏng bản thân, đón nhận mỏi mệt cùng đau đớn khắp thân thể mà chìm vào giấc ngủ.

----------

Buổi sáng hôm sau, khi Tiêu Chiến còn chưa kịp mở mắt đã bị tia nắng từ ô cửa sổ rọi vào. Khó chịu đem người xoay sang phía bên kia, liền bị bàn tay một người giữ chặt ở lại.

Ngoảnh mặt nhìn người đối diện bên kia giường, Vương Nhất Bác đang khó khăn nâng lên khoé miệng.

- "Anh!"

Đem bàn tay người kia siết chặt, Vương Nhất Bác không thể làm gì ngoài việc đặt Tiêu Chiến trong tầm mắt.

Từ lúc tỉnh dậy, đã thèm khát cảm giác được ôm người vào lòng, nhưng bản thân lại cực kỳ bất lực, khắp người vết thương lớn nhỏ, cùng thiết bị, máy móc hỗ trợ gắn chằng chịt.

Tiêu Chiến ngồi dậy, đẩy mình xuống chiếc xe lăn phía bên kia giường, di chuyển vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác đã nhìn rõ đôi chân được băng bó cẩn thận từ tối qua, trong lòng xót lên mấy hồi mấy bận, chỉ muốn đem tất thảy đau thương một mình chịu hết. Đổi cho Tiểu Hồ ly một đời bình an.

Đến lúc Tiêu Chiến từ phòng tắm trở ra, đã làm vệ sinh cá nhân hoàn tất, đầy đủ. Trên tay còn cầm theo một chiếc khăn mềm thấm nước, tiến đến trèo lên giường, xoay người lại gần, giúp Vương Nhất Bác lau mặt, lau tay.

Ngoại trừ một lần cất âm giọng khản đặc gọi tên Tiêu Chiến vào đêm qua, Vương Nhất Bác đến bây giờ cũng không thể nào phát âm ra thêm một câu, một chữ. Tất cả chỉ được thể hiện bằng ánh mắt, khoé miệng.

- "Có dễ chịu không?"

- "15 ngày em đã phải chăm sóc anh như thế này, mấy hôm nữa về nhà đều bắt anh đền bù".

Tiêu Chiến vừa nói, vừa đem khoé miệng vẽ ra một đường cong hoàn hảo.

- "Không có anh rất đáng sợ. Về sau đừng ngủ nhiều như vậy nữa được không?"

Đem bàn tay Vương Nhất Bác áp vào má, bây giờ đã có thể cảm nhận rõ ràng được hơi ấm, qua thêm một lúc thì đưa lên đặt cạnh cánh môi mềm của chính mình.

Tiêu Chiến còn đang muốn cúi đầu thơm lên trán Vương Nhất Bác, thì bên ngoài, tiếng tay nắm cửa được vặn một vòng.

- "Hai đứa dậy rồi? Mẹ mang cháo cho các con đây".

Mấy ngày rồi, Mẹ Vương đã sớm xem Tiêu Chiến như người nhà, cảm thấy thằng bé khá ngây thơ, ngoan ngoãn, không khó bảo, thích tuỳ ý như con trai mình.

Tiêu Chiến nghe tiếng liền ngoảnh mặt cười tươi.

- "Bác đến rồi ạ?"

- "Ta đến từ sớm, nhưng thấy hai đứa vẫn đang ngủ, nên không muốn làm phiền".

Nói rồi, tiến đến ngồi kế bên giường Vương Nhất Bác, đem bàn tay con trai nắm lấy.

- "Tiểu tử này, con doạ chết mẹ rồi".

- "Cũng doạ chết cả con nữa".

Tiêu Chiến vừa nói vừa đem bàn ăn bên giường kéo ra, đặt hai tô cháo mẹ Vương mang về lên bàn.

- "Bác sĩ nói Tiểu Bác có thể ăn được ít cháo trắng rồi".

- "Sẽ hơi nhạt miệng, nhưng con chịu khó ăn một chút".

Mẹ Vương vừa nói, vừa đưa tay bấm nút tự động nâng giường cho Vương Nhất Bác, rồi mới cầm lên bát cháo.

- "Để con làm".

Tiêu Chiến như vậy mà nhanh nhảu, không để mẹ Vương kịp chạm tay vào thành bát.

- "Con ăn phần của con đi. Ta giúp Tiểu Bác...."

- "Không muốn. Con muốn làm cho anh ấy".

Mấy ngày, cũng đã quen với việc Tiêu Chiến bám dính lấy con trai không rời, nhưng đến mức này thì Mẹ Vương trong lòng cũng thầm cảm thấy kì lạ.

Vương Nhất Bác nhìn hai người giằng qua giằng lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, đem ánh mắt sủng nịnh nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng nhìn lại ánh mắt người kia, trong lòng vui vẻ, hân hoan lộ rõ.

Đôi bàn tay nhỏ, nhưng rất khéo léo, Tiêu Chiến cẩn thận đút cho Vương Nhất Bác từng thìa, từng thìa một. Tuy người cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng như vậy cũng đã thầm hài lòng.

Mẹ Vương ở bên nhìn hai đứa trẻ, cảm thấy có chút an tâm khi con trai ở bên ngoài có thể gặp được người đối tốt như vậy là chuyện rất đáng biểu dương. Nhưng đến khi Tiêu Chiến đem ngón tay quệt chút cháo dính bên khoé miệng Vương Nhất Bác đưa lên miệng mυ'ŧ sạch. Thì đáy lòng lại gợn lên một đợt sóng trào.

Vương Nhất Bác phải nằm viện như vậy thêm một tháng.

Tuổi trẻ, sức khỏe hồi phục rất nhanh. Tiêu Chiến thì qua thêm một tuần là bàn chân đã có thể đi lại bình thường.

Từ lúc đôi chân hồi phục, bước đi nhanh nhẹn, tâm hồn cũng theo đó vui lên không ít. Ở nơi này đã quen biết được hết các y tá, bác sĩ trong khoa. Mỗi ngày đều giúp Vương Nhất Bác làm tất cả mọi việc.

Kể cả..... :D

- "Em ra ngoài đi".

- "Em ra ngoài thì anh làm thế nào?"

- "Anh tự làm được, em mau ra ngoài đi".

Tiêu Chiến nghe tiếng, có chút bứt rứt trong lòng, ra rồi cũng đứng đợi mãi ngoài cửa, chốc chốc lại cất tiếng hỏi.

- "Anh!"

- "Anh sắp xong chưa?"

Vương Nhất Bác ở trong, nghe hỏi nhiều cũng đành bất lực. Việc tự mình làm vệ sinh đã rất khó khăn, đau đớn, nhưng lại không thể để Tiêu Chiến giúp mình.

Ở trong ấy rất lâu, Tiêu Chiến cất tiếng hỏi mấy lần cũng không nghe Vương Nhất Bác trả lời, còn đang đi đi lại lại mấy vòng ngoài cửa phòng tắm, thì nghe có tiếng gõ cửa cùng tiếng người nói chuyện bên ngoài.

Mở cửa, thấy hai người lạ mặt, nhưng cũng có chút quen mắt, dường như trong đầu từng có ấn tượng gặp ở đâu đó.

Thẩm Gia Trạch nhìn thấy người đối diện, liền nghiêng đầu xem lại bảng tên phòng bệnh, mới quay sang nhìn Hà Minh Vy.

- "Đúng phòng mà".

Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu mấy người này muốn gì? Trong lòng có chút cảnh giác, nhớ lại lời Lưu Hạ dặn dò cách đây mấy ngày, một lát mới cất giọng hỏi.

- "Mọi người tìm ai ạ?"

- "Chúng tôi là bạn, tới tìm Nhất Bác! Cậu ấy ở phòng này phải không?"

- "Lấy gì để chứng minh các anh là bạn của anh ấy?"

- "Thế cậu là gì? Mà yêu cầu chúng tôi phải chứng minh?"

- "Là em! Nếu không chứng minh được, thì không cho vào".

Nói rồi, Tiêu Chiến toan lấy tay đóng cánh cửa lại. Nhưng lại liền bị Hà Minh Vy thò một chân vào cản trở.

- "Gia Trạch, cậu nhìn người này có quen không?"

Hà Minh Vy vừa nói vừa nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến.

Thẩm Gia Trạch ngay từ đầu, trong lòng đã có chút băn khoăn, bởi lẽ với khuôn mặt như thế này, dù chỉ gặp một lần nhất định để lại ấn tượng, huống chi lần gặp mặt đầu tiên lại khó quên như vậy.

Hai bàn tay vỗ vào nhau đanh lên một tiếng.

- "Là ở Ma Cao".

- "Người Nhất Bác cứu ở Ma Cao".

- "Sao cậu lại ở đây?"

Tiêu Chiến nghe hỏi cũng không nghĩ nhiều, nhìn hai người trước mặt càng thêm nghi hoặc, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng Vương Nhất Bác ở ngay cánh cửa phòng tắm bên cạnh .

- "Đã bảo các cậu đừng đến rồi mà".

====================