Đứng ôm Tiêu Chiến một lúc, cảm nhận thân thể người cực kỳ thiếu hơi ấm.
- "Em ngồi đây bao lâu rồi?"
- "Chỉ mới vừa đây thôi".
- "Buổi sáng sương lạnh, trở lại giường thôi".
Không chờ Tiêu Chiến đồng ý, Vương Nhất Bác dồn lực bế bổng người một đường đi thẳng về giường.
- "Em có thể tự đi được mà".
- "Ngoan! Ở cùng anh, cho phép em được quyền lười nhác".
Đưa người đặt ngồi giữa giường, Vương Nhất Bác kéo chăn đắp cho cả hai người, mới đưa tay ôm lấy ngang người Tiêu Chiến.
- "Ngồi ở đây cũng có thể ngắm được bình minh".
Tiêu Chiến không nói, cũng không mỉm cười, nét mặt hoàn toàn mất đi tiếu ý.
Xoay người, dựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, hai người lẳng lặng ngồi ngắm những đường le lói đang dần bật ra từ phía chân trời.
- "Anh!"
- "Uhm!"
- "Anh ơi!"
- "Sao thế?"
- "Cảm ơn anh!".
Tâm trạng khác lạ của Tiêu Chiến hiển hiện rất rõ ràng, Vương Nhất Bác không có một lý do nào để không nhận ra. Chỉ là, chính bản thân cũng cực kỳ lo sợ.
Sợ hạnh phúc này quá ngắn ngủi, người bên cạnh chẳng thể giữ được lâu.
Vương Nhất Bác đem 5 ngón tay của mình, đan chặt vào bàn tay Tiêu Chiến.
- "Cảm ơn em".
- "Vì sao cảm ơn em? Tất cả đều là anh giúp đỡ em mà".
- "Chỉ cần em ở đây như thế này, đủ để cảm ơn rồi".
Nghe tiếng, Tiêu Chiến đẩy người ngồi thẳng dậy, xoay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
- "Anh ơi!"
- "Uhm?"
- "Anh rất tốt! Em rất thích anh".
Tiêu Chiến vừa nói, hai mắt đã phủ kín một màng thủy quang trong suốt.
- "Anh biết".
Đem bàn tay người siết chặt, Vương Nhất Bác cũng không cất tiếng hỏi Tiêu Chiến thêm một lời nào.
Mặt trời đã nhú lên qua khe núi xa xa, đem tầng tầng lớp lớp sương mỏng tan dần dưới ánh nắng.
- "Nơi này thật đẹp!"
Mỗi câu Tiêu Chiến nói ra, đều làm đáy lòng Vương Nhất Bác quặn lên từng hồi đau thắt.
- "Tiêu Chiến!"
- "Dạ".
- "Không gì đẹp bằng em cả".
Nói rồi, Vương Nhất Bác cầm bàn tay Tiêu Chiến lên hôn khẽ.
- "Anh!"
- "Anh rất thích em đúng không?"
Vương Nhất Bác ngừng lại đôi môi vẫn đang còn đặt trên mu bàn tay của Tiêu Chiến.
Qua một lúc mới "Uh" một tiếng rất nhỏ.
- "Vậy....vậy nếu em phải trở về. Anh có phải sẽ rất nhớ em không?"
- "Không nhớ! Lại trở về cuộc sống như trước đây chưa gặp em thôi".
Mở miệng nói ra câu này, trái tim nơi l*иg ngực cảm nhận như ngàn vạn đau thương dày xéo.
Đến lúc này, Tiêu Chiến mới nhoẻn miệng cười.
- "Thì ra là vậy. Vậy mà chị Tiểu Vy bảo thích một người, khi xa rồi sẽ thấy nhớ nhung".
Nói rồi, Tiêu Chiến trong lòng liền cảm thấy vui vẻ trở lại. Nhưng Tiểu Hồ ly vốn chẳng nhận ra, tình cảm trong lòng người kia đã từ rất lâu rồi chẳng còn là thích.
Hai người ngồi tựa bên nhau ngắm bình minh buổi sớm, từng vệt nắng vàng đã chiếu ngang khe cửa mà vào đến tận mặt giường.
Tiêu Chiến đưa tay hấng những hạt bụi li ti đang quẩn quanh trong đường chiếu dài của tia sáng.
- "Sau này xa anh rồi! Em sẽ không quên anh".
- "Anh rất tốt! Em rất thích anh".
Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói, cúi mặt nhìn những ngón tay thon nhỏ của Tiêu Chiến đang nghịch ngợm, trêu đùa trên mặt nệm.
Từ lúc xác nhận tình ý của bản thân mình, Vương Nhất Bác hiểu rõ, tình cảm trong tim chắc chắn đã đi đúng hướng, nhưng lựa chọn của bản thân thì lại đã đi sai đường.
Ngày này chắc chắn sẽ tới, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.
Tiêu Chiến đặc biệt như vậy, nơi này không thuộc về em, làm sao có thể ích kỷ giữ em ở lại.
- "Tiêu Chiến!"
- "Dạ".
- "Chúng ta chỉ giống như bèo với nước, gặp nhau một lần trong đời, chẳng cần thiết để nhớ nhung".
- "Anh nói như vậy là có ý gì?"
Vương Nhất Bác đưa tay gõ nhẹ vào trán Tiêu Chiến.
- "Em đúng là không thông minh".
- "Vì sao nói em không thông minh?"
- "Vì nếu chúng ta phải xa nhau, em rồi cũng sẽ chẳng cần nhớ anh, và anh cũng thế. Ý là như vậy".
Dứt lời, Vương Nhất Bác liền xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Tiêu Chiến thấy vậy liền tất tả vội theo, nhưng còn chưa kịp xuống giường, đã bị lớp chăn mỏng quấn vào cổ chân, vấp ngã sõng soài xuống mặt sàn gỗ.
- "Anh ơ........aaaaaaa".
Vương Nhất Bác vừa mới đi được mấy bước, đã nghe tiếng Tiêu Chiến gọi đứt quãng, cùng âm thanh đánh cái rầm phía sau lưng.
- "Aaaaa....Đau chết em rồi".
Nhìn bộ dáng Tiêu Chiến nằm sấp trên mặt đất, cùng tiếng rêи ɾỉ ỉ ôi, vừa thương vừa buồn cười.
Lập tức trở lại đỡ lấy người.
- "Hự....m....Cái chăn chết tiệt. Đau chết ta rồi".
Tiêu Chiến vừa lầm bầm mắng, vừa vùng vằng lấy tay gỡ đoạn chăn mỏng đang quấn lấy cổ chân mình.
Vương Nhất Bác đem người bế lấy đặt lên giường.
- "Vẫn còn mắng được, thì chắc không đau đâu nhỉ?"
- "Có đau đó, anh nhìn này".
Vừa nói, Tiêu Chiến vừa giơ khuỷu tay bị trầy xước một mảng ra cho Vương Nhất Bác nhìn thấy.
Đáy lòng lại lần nữa xót lên mấy hồi, mấy bận, giọng nói cũng khác hẳn ban nãy.
- "Em đau lắm không?"
Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa ngó ngang ngó dọc, xem Tiểu Hồ ly này còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?
- "Mỗi chỗ này thôi".
- "Anh xin lỗi!"
Vừa nói, vừa tiến lại gần đem người ôm chặt. Tiêu Chiến cũng thuận theo mà vòng tay ôm lấy ngang eo, đem nét mặt ủy khuất áp vào bụng Vương Nhất Bác.
- "Đâu phải lỗi tại anh".
Hai người cứ đứng như vậy một hồi, Vương Nhất Bác mới nén lại cảm xúc, thở mạnh một tiếng.
- "Để anh xử lý vết thương cho em đã".
Nói rồi, lấy trong ba lô ra một hộp dụng cụ y tế nhỏ, ngồi xuống khử trùng vết trầy, rồi dán băng cá nhân cho Tiêu Chiến.
- "Anh mang theo cả thứ này sao?"
- "Uhm. Đâu giống như em, ba lô lớn như vậy chỉ để đựng Snack".
Tiêu Chiến nghe tiếng liền nở nụ cười tít cả hai mắt.
- "Có anh lo rồi mà....Anh vẫn là tốt nhất".
- "Cái miệng giỏi nhất thôi".
Vừa nói, Vương Nhất Bác vừa cúi người, định hôn vào môi Tiêu Chiến. Nhưng còn chưa kịp chạm, đã liền bị người kia đưa tay ôm miệng né tránh.
- "Em còn chưa đánh răng".
Nhìn hành động này, Vương Nhất Bác cảm thấy rất buồn cười, đành thuận thế cúi người bế Tiêu Chiến vào phòng tắm.
- "Vậy thì đánh răng xong cũng chưa muộn".
Đem bàn chải đặt vào tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lấy kem đánh răng cho cả hai người.
- "Hoàng hôn chỉ có một lần trong ngày?"
- "Uh".
- "Vậy sao anh lại đòi hôn em nhiều như vậy? Từ tối hôm qua....đã hôn mấy lần rồi".
Tiêu Chiến vừa nói, mặt mày vừa ủy khuất, bí xị một hồi mới đưa bàn chải đánh răng vào miệng.
Nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến qua gương, lại nghe giọng điệu như có vẻ hờn trách này, Vương Nhất Bác súc miệng sạch một lần, mới quay sang cúi mặt thơm vào má người kia một cái.
- "Còn chưa hôn chết em?"
Kem đáng răng vẫn còn ngậm trong miệng, cảm thấy bị người khi dễ, Tiêu Chiến nhăn mặt than lên mấy hồi. Qua một lúc xong xuôi đâu đấy mới trả lời.
- "Anh bị nghiện hả?"
- "Uh".
- "Biết thế hôm qua không cho anh hôn nữa".
Tiêu Chiến vừa nói, vừa vùng vằng đi ra đến giữa nhà.
- "Bây giờ em mới nói có phải đã muộn hay không?"
- "Không muộn".
Chờ Tiêu Chiến nói hết câu, Vương Nhất Bác ở phía sau kéo người giật ngược trở lại, đem Tiêu Chiến nằm gọn trong vòng tay.
- "Nhưng tiếc là em đã đồng ý anh rồi".
Dứt lời, đem cánh môi mềm một lần nuốt trọn.
Gió thổi qua cánh cửa sổ, đem lớp rèm lụa dài đang phủ quanh giường ngủ, tung bay trong không trung phủ kín lên hai người.
Không gian xung quang có phần chật chội, càng làm cho cảm xúc trong thân thể tăng lên gấp bội.
Tiêu Chiến miệng thì nói như vậy, nhưng đến giờ cũng không làm ra hành động gì phản kháng, thuận theo môi lưỡi hòa quyện, cũng chủ động hôn lại người kia.
Làm Vương Nhất Bác vừa trao đi nụ hôn, vừa cong cong khóe miệng.
Ánh mặt trời vẫn còn chưa lên khỏi dáng núi, làm tia nắng sớm theo đường xuyên vẫn chiếu rọi vào đến tận phòng, len lỏi qua lớp rèm lụa mà phủ lên sống mũi cao cao của Tiêu Chiến.
Nhìn qua càng thêm 10 phần kiêu ngạo.
Dứt cánh môi mềm, Vương Nhất Bác hôn lên hàng mày, sống mũi, hôn lên đôi lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện.
Rồi mới kéo người ôm chặt vào lòng.
- "Chúng ta cứ như thế này được không?"
- "Nếu em nhất định phải đi, anh sẽ không ích kỷ giữ em ở lại. Chúng ta mỗi ngày hãy cứ như thế này. Được không?".
Lời nói cũng chỉ có thể thốt ra trong lòng, Vương Nhất Bác không mở miệng nhả ra một câu, một chữ.
Tiêu Chiến vẫn im lặng ở yên trong vòng tay, đem thính giác không hoàn chỉnh lắng nghe tiếng trái tim người kia đập dồn dập liên hồi.
- "Sao tim anh đột nhiên lại đập nhanh như vậy?"
Không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đem người ôm ghì càng chặt. Qua thêm một lúc mới nói:
- "Vì thích em nên đập nhanh như vậy".
Tiêu Chiến đưa tay lên ôm lấy l*иg ngực mình, tiếng trái tim của bản thân không hề cảm nhận một chút thay đổi.
Mất thêm một lúc mới lại nhói lên từng cơn, đau nhức như cảm giác của một đêm qua.
Đem đôi bàn tay nhỏ khẽ giữ chặt ngực trái, không để cho bản thân biểu hiện ra một chút gắng gượng.
- "Người trở về bên ta được không?"
- "Xin người! Trở về bên ta được không?"
Suốt đêm qua, gương mặt của Long Thần dập dờn như giấc mộng, hai câu người nói ra, vì sao lại khiến ta đau đến thấu tâm can, đau đến từng đường gân, từng mạch máu.
- "14 ngày ta biến mất khỏi nơi này, có phải cũng chính do người?"
- "Long Thần!"
- "Rốt cuộc, người muốn gì ở ta?"
====================