Cuối tuần đó, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn cách Thượng Hải không quá xa, nơi đây là một địa danh du lịch vô cùng nổi tiếng.
Hoàng Sơn nức tiếng du khách nhờ phong cảnh kỳ vỹ, đứng ở đỉnh núi Hoàng Sơn có thể ngắm nhìn ánh hoàng hôn rất gần, cảnh sắc tuyệt diệu nơi này thay đổi theo mùa và quanh năm phủ đầy mây trắng.
Vương Nhất Bác tham khảo thông tin qua một vài trang mạng, cảm thấy cực kỳ phù hợp. Bản thân suy nghĩ có lẽ Tiểu Hồ ly sẽ thích những nơi như vậy.
Tiêu Chiến từ tối hôm trước đã vui vẻ chuẩn bị rất nhiều đồ đạc.
- "Chúng ta chỉ đi hai ngày thôi mà. Em mang làm gì nhiều đồ như vậy?"
- "Em chỉ mang những thứ cần thiết thôi".
- "Đi hai ngày cần tận 8 bịch Snack hay sao?"
- "Nó rất nhẹ mà".
Tiêu Chiến đem nét mặt đầy ý cười, cùng vẻ xu nịnh đến trước mặt Vương Nhất Bác.
- "Anh ơi! Mai mấy giờ chúng ta sẽ đi?"
- "Háo hức như vậy sao?"
- "Dạ! Nơi đó giống như thế nào?"
- "Không nói cho em. Mai đi sẽ biết".
Vương Nhất Bác vừa nói, vừa bước chân tiến về phía giường.
- "Đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ đi sớm".
Tiểu Hồ ly ngoan ngoãn, vui vẻ nhảy tót lên giường. Hai chân hai tay dang rộng lăn lộn mấy vòng trên nệm.
- "Em nằm hết chỗ anh như vậy. Anh ra ngủ sofa nha".
Tiêu Chiến nghe vậy liền nhanh chóng thu gọn thân thể, nép mình vào một bên giường, mặt mày uỷ khuất mới ngồi dậy.
- "Không....! Không muốn....!"
- "Anh không có chỗ nằm chẳng phải ra sofa?"
Vươn người đem tay đập nhè nhẹ xuống phía giường đối diện.
- "Anh ngủ ở đây".
Nhìn biểu cảm này, Vương Nhất Bác thấy rất buồn cười.
- "Xem ra, đây là một Tiểu Hồ ly cực kỳ dính người".
Chẳng là, ngày hôm qua bên Khách sạn đã báo có phòng trống, nên Lưu Hạ có đặt thêm một phòng riêng cho Tiêu Chiến.
Nhưng Tiểu Hồ ly nghe được liền lắc đầu nguầy nguậy.
- "Không muốn ở một mình, em muốn ở cùng anh".
Điều này thật may cũng vừa hợp ý Vương Nhất Bác. Dù cả ngày vẫn ở cạnh nhau, nhưng quả thực cũng không muốn để Tiêu Chiến ở riêng phòng.
Dù trước đây cả hai vẫn chung nhà, nhưng mấy ngày này tâm tình hai người đều thay đổi.
Tiêu Chiến giống như đã bén hơi người. Mỗi đêm đều đòi Vương Nhất Bác ôm một lúc, mới chịu ngủ yên.
----------
5h sáng, Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng Tiêu Chiến nhỏ giọng cười khúc khích bên tai.
Mở mắt đã bị ánh sáng của màn hình điện thoại làm chói mắt.
- "Em làm gì thế? Sao không ngủ?"
- "Em phải dậy cho mèo ăn".
Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy điện thoại, tắt luôn màn hình, đặt lên cạnh bàn phía bên kia giường.
- "Mải chơi không chịu ngủ nữa".
Tiêu Chiến thấy vậy, vươn người với theo.
- "Anh....! Trả cho em....Là của em mà".
- "Không cho mèo ăn....Bạn ý sẽ đói".
Hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng cảm nhận được Tiểu Hồ ly đang ở phía trên mình. Vương Nhất Bác vòng hai tay ôm chặt ngang người Tiêu Chiến.
- "Nếu còn không nghe lời. Buổi sáng sẽ không dẫn em đi chơi nữa".
- "Nhưng bây giờ đã sáng rồi mà".
Vương Nhất Bác lúc này mới lại khẽ mở mắt.
- "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
- "Hơn 5h rồi. Anh không phải nói 7h chúng ta sẽ đi sao?"
Tiểu Hồ ly vừa nói vừa đưa tay với điều khiển thắp sáng điện cả phòng.
- "Uhm".
- "Vậy anh mau dậy đi".
Nói rồi, Tiêu Chiến cúi mặt nhìn Vương Nhất Bác, vừa đưa bàn tay nghịch ngợm xách cao tai của người kia lên.
Để cho Tiêu Chiến nháo loạn một hồi, Vương Nhất Bác mới xoay người đặt thân thể này xuống dưới giường.
- "Chỉ giỏi bày trò thôi".
- "Em rất ngoan mà".
Đưa tay vuốt nhẹ đuôi mi, lấy đi một miếng gỉ rất nhỏ bên khoé mắt cho Tiêu Chiến. Cúi mặt nhìn những đường nét thập phần hoàn hảo của người phía dưới.
Trong lòng Vương Nhất Bác cảm nhận bản thân vô cùng thích loại xúc cảm tuyệt vời này.
- "Buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy em".
- "Thật tốt!"
Tiêu Chiến nãy giờ vẫn nằm im không nhúc nhích, đôi đồng tử to tròn đen lánh vẫn đặt ánh nhìn xoáy sâu vào gương mặt người đối diện. Qua thêm một lúc mới khẽ chớp chớp hàng mi.
- "Em muốn cả ngày đều được ở cạnh anh".
- "Được thích anh mới là thật tốt".
Vương Nhất Bác đưa tay vén gọn mấy sợi mái dài cho Tiêu Chiến, mới nghiêng đầu nhìn dải tóc tím sắc bên vành tai.
- "Tốt như thế nào?"
- "Được anh ôm như thế này rất tốt".
- "Có thích không?"
- "Thích....! Người anh rất thơm....Trước đây chưa thích anh thì không được như vậy".
Vương Nhất Bác nghe đến đây liền mỉm cười, đưa tay vuốt dọc sống mũi thanh cao của Tiêu Chiến.
- "Hoá ra thấy tốt chỉ vì được anh ôm thôi sao?"
Tiêu Chiến không nói, chỉ nhoẻn miệng cười tít mắt, xem như đã là đồng ý.
- "Thôi! Dậy nào. Chuẩn bị đi không là sẽ bị muộn".
Hai người xuống giường, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau ăn sáng.
7h xe của hãng du lịch đón dưới sảnh khách sạn.
Cả hai toàn thân kín mít, còn đang vui vẻ, nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy, đã chạm mặt An Dịch Nhiên.
- "Anh Nhất Bác!"
- "Anh đi đâu mà sớm như vậy?"
Tiêu Chiến vừa nghe tiếng, nét mặt đã ỉu xìu. Đem người đứng nép ra phía sau Vương Nhất Bác, một tay bấu lấy lưng áo người kia.
- "Anh đi chơi. Em đi đâu mà cũng dậy sớm như vậy?"
- "Em trở về tham gia chương trình ở Bắc Kinh".
Dứt lời, An Dịch Nhiên nghiêng người nhìn Tiêu Chiến, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
- "Chiến Chiến! Chào em!"
- "Chào chị Dịch Nhiên".
Tiêu Chiến cất giọng nói lý nhí, không còn nghe ra được vẻ phấn khởi hân hoan ban nãy.
Vương Nhất Bác đương nhiên nhận ra rõ ràng điều này, liền cất tiếng chào An Dịch Nhiên rồi lên xe rời đi.
Trên xe, Tiểu Hồ ly tựa cằm lên thành ghế nhìn ra cửa sổ. Nắng vàng buổi sớm qua lớp cửa kính vẫn phủ nhẹ một lớp trên mái tóc đen mềm.
Vương Nhất Bác đưa tay chạm nhẹ vào vành tai Tiêu Chiến, cũng không nghe người phản ứng gì. Qua thêm một lúc mới cất giọng hỏi.
- "Em sao thế?"
Tiêu Chiến khẽ lắc lắc đầu, nghiêng má tựa vào khuỷu tay. Quay mặt nhìn Vương Nhất Bác, khoé miệng nở một nét cười rất nhẹ.
- "Em có phải rất ngu ngốc hay không?"
- "Sao tự dưng lại hỏi như vậy?"
- "Anh mau trả lời em đi".
Vương Nhất Bác làm ra bộ nghiêm túc, gãi cằm suy nghĩ một hồi, rồi mới trả lời.
- "Tiêu Thỏ của anh chỉ ngây thơ, không hề ngu ngốc".
Nghe người nói như vậy, trong lòng như thả được một tảng đá đè. Tiêu Chiến lại mang nét mặt vui vẻ, vươn người ngồi dậy.
- "Vẫn là anh tốt nhất!"
- "Sao? Ai lại nói Tiểu Hồ ly của anh ngu ngốc?"
- "Không có ai. Là em tự nghĩ như vậy thôi".
Thấy tâm tình Tiêu Chiến đã vui vẻ trở lại, Vương Nhất Bác chỉnh lại cho ghế ngồi ngả ra phía sau hơn một chút.
- "Em ngủ thêm đi. Khi nào đến anh sẽ gọi".
Tiểu Hồ ly cũng không làm ra vẻ gì từ chối, nghiêng người nhìn ra những tòa nhà cao thấp nhấp nhô bên đường. Có lẽ do sáng nay phải dậy sớm, nên qua thêm một lúc thì hai mắt lim dim, rồi từ từ khép lại.
Vương Nhất Bác đưa tay chỉnh lại luồng gió phả ra từ điều hòa, kéo lại rèm cửa, mở ba lô lấy ra một chiếc áo gió mỏng, đem đắp lên người cho Tiêu Chiến. Rồi mới ngả người dựa lưng ra thành ghế.
Do là xe du lịch theo tour, nên trong thành phố còn một vài điểm đón hành khách. Mỗi lần xe dừng, lại có tiếng người ồn ào huyên náo bước lên, làm cho Tiểu Hồ ly có cảm giác khó chịu, mặt khẽ nhăn nhăn.
Thấy biểu cảm như vậy của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại lấy trong ba lô ra điện thoại, cùng tai phone. Mở ra một list nhạc êm dịu dễ nghe, để lên tai thử âm lượng, mới rút ra áp vào tai cho Tiêu Chiến.
Kể từ khi ấy, mới thấy nét mặt Tiểu Hồ ly ôn hòa trở lại, không còn nhăn nhó nữa.
Xe dừng lại ở cửa ngõ phía nam của Hoàng Sơn.
- "Em muốn đi cáp treo hay đi xe bus".
- "Em muốn đi xe bus, em muốn nhìn đường".
Để Tiêu Chiến đứng chờ, Vương Nhất Bác đi mua vé. Chỉ 5 phút sau liền đã có thể khởi hành.
Tiêu Chiến trên xe, cực kỳ vui vẻ, vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật. Chốc chốc lại chỉ đông chỉ tây cho Vương Nhất Bác xem.
Hoàng Sơn nổi tiếng với những vách núi đá vôi dựng đứng kỳ vỹ, nhưng lại mang dáng vẻ vô cùng kỳ lạ. Cùng với đó là dãy rừng thông bạt ngàn, mang lại cho người đến cảm giác trong mát và an lành.
Xe dừng lại trước cổng một khu suối nước nóng.
- "Em có muốn tắm suối nước nóng không?"
- "Dạ có".
Tiêu Chiến nói là như vậy, nhưng đến khi vào đến vựa suối, liền lắc đầu từ chối quay ra.
- "Sao thế?"
- "Em không thích nơi này".
- "Vừa rồi không phải còn rất thích?"
- "Không mặc quần áo trước mặt nhiều người như vậy. Không ngại hay sao?"
Vương Nhất Bác nghe tiếng, liền đã hiểu ra vấn đề. Nhìn bóng Tiêu Thỏ nhà mình chạy chối chết, cảm thấy rất buồn cười.
Vừa đi còn vừa dở giọng trêu ghẹo.
- "Là Tiểu Hồ ly của anh ngại".
- "Anh thì không ngại?"
- "Bao nhiêu người muốn ngắm anh còn không được. Thì vì sao anh phải ngại?"
- "Anh đúng là mặt dày".
Nghe Tiêu Chiến nói câu này, trong lòng Vương Nhất Bác cũng thoáng chút ngạc nhiên, xoay người nhéo nhẹ chóp mũi.
- "Em giỏi lắm. Còn dám nói anh như vậy".
Dứt lời liền bỏ mặc Tiêu Chiến lại phía sau, rảo bước chạy nhanh về phía trước.
Hai người như vậy, vui vẻ cười nói dạo quanh đỉnh Hoàng Sơn. Không khí ở đây thực sự rất tuyệt vời, vì có nhiều cây xanh nên rất trong lành, mát mẻ.
Tự chuẩn bị bữa trưa, cùng nhau thích thú đi trên những con đường treo xung quanh sườn núi, ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ.
Tiêu Chiến rất thích cảm giác thoải mái như vậy, cả ngày liền cười nói không dứt.
Qua đến gần 4h chiều, Vương Nhất Bác mới đưa Tiêu Chiến trở về khách sạn đã đặt trước.
- "Cùng ngắm hoàng hôn thôi".
====================