Tiêu Chiến nằm trên giường, kể cho Vương Nhất Bác mấy câu chuyện khi đi cùng nhóm Hạ An. Nhưng chẳng được bao lâu đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Vương Nhất Bác nghe giọng Tiểu Hồ ly nhỏ dần, quay sang liền thấy hai mắt vẫn còn khẽ chớp chớp.
- "Tiêu Chiến! Em ngủ đấy à?"
Trong cơn mơ màng nghe tiếng người hỏi, Tiểu Hồ ly chỉ khe khẽ gật gật.
Vương Nhất Bác thấy vậy liền ngồi dậy, chỉnh trang lại tư thế nằm cho người kia. Rồi mới trở về nửa giường bên này của mình.
Cứ nằm như vậy đến quá 12h, hai mắt vẫn cứ thức chong chong không cách nào khép lại.
Ngoảnh đầu thấy đôi hàng mi nhắm chặt, mới nghiêng người bên gối nhìn người bên cạnh ngủ say.
Cảm giác này! Thật ngoan ngoãn và an yên biết bao nhiêu.
- "Tiêu Chiến! Anh rất yêu em".
Đem bàn tay người một lần siết chặt. Ngón tay thon dài, mềm nhỏ ấy, mang đến bao nhiêu xúc cảm ấm áp dâng trào tự đáy lòng.
Vương Nhất Bác đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu chỉ vì trái tim rung động, mà xác nhận rằng mình đã yêu một người.
Thì Vương Nhất Bác biết:
- "Mình đã yêu Tiêu Chiến từ cái nhìn đầu tiên".
Đến bây giờ bản thân mới thực sự hiểu rõ, vì sao ngày đó mình lại đưa ra một quyết định kỳ lạ và nhanh chóng như vậy?
Trong 14 ngày Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đã phải vật lộn thế nào với những nhung nhớ cùng dằng xé nơi tim.
Đã từng lừa dối bản thân.
- "Chỉ là thói quen!"
Việc có Tiêu Chiến ở bên cạnh, vắng người liền nhớ nhung.
Chỉ là thói quen.
Mỗi ngày nhìn Tiêu Chiến vui vẻ nói cười, mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng ngời, trong veo tinh anh lanh lẹ.
Từng cử chỉ, hành động, lời nói, tiếng cười. Đều làm Vương Nhất Bác cảm thấy những xung động nơi ngực trái càng dâng trào mạnh mẽ.
Em đến từ nơi nào?
Em sẽ trở về đâu?
Em là người hay là một Tiểu Hồ ly?
Em là nam hay là nữ?
Chỉ cần một ngày còn ở bên anh.
Sẽ dùng tất thảy yêu thương trong tim mà đối đãi.
Yêu một người vốn là một điều rất kỳ diệu. Dù bản thân đủ tỉnh táo để nhìn ra được chặng đường chông gai phía trước, nhưng trái tim bé nhỏ lại không thể ngăn được đôi chân cứ thế bước vào.
Chẳng cần ngăn cấm những mong muốn của bản thân mình nữa, Vương Nhất Bác đẩy người đến gần, cúi đầu hôn nhẹ vào vầng trán thanh cao của người kia.
Tiêu Chiến thấy động, mặt liền nhăn nhăn, khe khẽ trở mình nằm nghiêng người về phía đối diện. Qua một lúc mới lại ngủ im thin thít.
Nhìn người như vậy, Vương Nhất Bác liền trở về vị trí của mình. Đưa hai tay lên ôm lấy gương mặt nóng ran, rồi xuống giường đi vào phòng tắm xả ra vòi nước lạnh.
Qua một hồi rửa mặt thật kỹ, mới trở lại giường.
Tự dặn lòng mình.
- "Phải ngủ thôi! Phải ngủ thôi! Nếu còn không ngủ không biết còn làm ra chuyện gì nữa".
Nghĩ rồi, liền nằm xuống giường, đếm đến con cừu thứ 230 thì chìm vào giấc ngủ.
------------------------
Buổi sáng, Tiêu Chiến tỉnh giấc đã thấy phía giường bên cạnh trống trơn. Đem người lăn lộn một hồi mới chịu xuống làm vệ sinh cá nhân.
Ra khỏi phòng tắm đã thấy Vương Nhất Bác từ ngoài cửa trở về.
- "Sao anh dậy sớm như vậy?"
- "Anh dậy đi tập. Ở ngay bên dưới".
- "Hôm nay anh không cần đến phim trường sao?"
- "Chiều anh mới có cảnh quay".
- "Hí...hí...Vậy buổi sáng có thể ở nhà với em phải không?"
Vương Nhất Bác tiến đến, đưa tay xoa đầu Tiêu Thỏ.
- "Thích như vậy nữa?"
- "Cuối tuần anh được nghỉ, có muốn đi chơi không?"
Tiêu Chiến nghe hỏi như vậy, làm sao có chuyện muốn từ chối. Đem cái đầu gật lia lịa mấy hồi.
Vương Nhất Bác tuy thân thể hơi có chút mỏi mệt vì đêm qua không được ngon giấc. Nhưng thời gian ở phim trường này sẽ rất ít có ngày được nghỉ như hôm nay. Phải tận dụng cơ hội dành nhiều thời gian cho Tiêu Chiến một chút.
Nói về chuyện đêm qua, quả thực không biết nên khóc hay cười.
Ba lần tỉnh giấc đều vì thói ngủ hư của Tiêu Chiến.
Nhớ lại câu nói:
- "Giường rộng như vậy. Sao anh phải ngủ ở sofa?"
Vương Nhất Bác chỉ đành ôm mặt nhìn trần nhà cười khổ.
- "Giường rộng như vậy. Em nằm một mình vẫn còn không đủ ấy".
Một người đã không thể chợp mắt, lại bị người bên cạnh trêu ghẹo không thôi như vậy.
Đến cuối cùng, Vương Nhất Bác chỉ đành ôm người vào lòng.
Cả hai mới có thể ngon giấc đến sáng.
Nghĩ nghĩ một hồi, Vương Nhất Bác cứ đứng bên cạnh bàn ăn lắc lắc đầu cười nhẹ. Làm cho Tiêu Chiến bên này nhìn sao cũng thấy cực kỳ khó hiểu.
- "Anh lại đang nghĩ xấu cái gì nữa?"
- "Nghĩ về em, thấy gì cũng xấu".
- "Em không xấu".
.............
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn, vừa đấu khẩu qua lại. Đến khi dùng xong bữa sáng cũng mới chỉ gần 8h.
- "Anh ơi! Cuối tuần chúng ta sẽ đi đâu chơi?"
- "Em muốn đi đâu?"
- "Em không thích nơi đông người".
- "Vậy lên núi cho mát. Chịu không?"
- "Dạ".
Tiêu Chiến bản thân khi nghe đến núi đã vô cùng thích thú. Bởi trong lòng liền cảm thấy nhớ Mẫu thân và Tỷ tỷ.
Nơi Tiểu Hồ ly ở trước đây, vẫn nhớ rất rõ, có sông sâu, có thác dài, còn có cả núi cao vạn trượng.
Nhưng đến nơi này, đâu đâu cũng chỉ toàn nhà cửa san sát. Cảm giác như đã rất lâu bản thân quên đi mất nơi mình từng thuộc về.
Đêm qua khó ngủ, Vương Nhất Bác đã tham khảo vài địa điểm ở gần Thượng Hải.
Cũng đã tìm được nơi để dẫn Tiêu Chiến đi chơi.
Hai người ở nhà nửa ngày, đến buổi chiều lại cùng nhau đến phim trường.
- "Chiến Chiến! Tối qua về nhà thế nào?"
Hạ An vừa nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến, đã vừa hỏi vừa cầm lên trước mặt một gói Snack khoai tây.
Tiêu Chiến nhìn thấy liền vui vẻ nhận lấy.
- "Về nhà liền ăn no rồi đi ngủ ạ".
- "Chị Hạ An! Tối qua có gì vui không?"
Tiêu Chiến vừa nói vừa đi theo Hạ An đã ngược trở ra gần đến cửa.
Vương Nhất Bác ngồi trên bàn, đang được Tiểu Vy makeup trước khi quay hình. Ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn dõi theo bóng Tiêu Chiến, chưa từng rời khỏi.
- "Bảo bối nhà anh sẽ không chạy mất đâu".
Tiểu Vy vừa nói vừa đưa tay xoay đầu Vương Nhất Bác thẳng hướng nhìn vào gương.
- "Không cần trông chừng kỹ như vậy?"
Nghe người nhắc nhở, trong lòng Vương Nhất Bác nhất thời có chút chột dạ. Nhưng gương mặt cũng không thể hiện ra thêm điều gì.
Qua thêm một lúc thì thấy An Dịch Nhiên từ ngoài cửa đi vào.
- "Anh Nhất Bác! Anh đến rồi?"
- "Uhm! Hôm nay quay thế nào?"
- "Rất tốt ạ!"
- "Uhm!"
An Dịch Nhiên tiến đến ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh. Qua gương nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt đầy tình ý, rồi mới cúi mặt xuống cuốn kịch bản.
Tiểu Vy lúc này cũng đã làm xong nhiệm vụ của mình. Trong lòng có cảm giác bản thân không nên ở lâu, nên liền thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp rời đi.
- "Anh Nhất Bác! Chúng ta khớp thoại trước đi".
Vương Nhất Bác thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, cảm giác không gian này thật không phù hợp, liền đứng dậy rời khỏi.
- "Ra ngoài thôi".
Hai người vừa đi ra đến cửa, đã thấy Tiêu Chiến ôm một bàn tay 5 ngón dính chặt nhau, mặt mày nhăn nhó.
- "Em sao thế?"
- "Em không biết. Vừa giúp anh ấy mở nó, liền bị như vậy".
- "Là keo dính vào sao?"
Hạ An lúc này đã nhanh chóng bê đến một thau nước ấm, vừa mở lọ sơn móng tay, vừa lên tiếng nhắc nhở.
- "Chiến Chiến! Mau qua bàn ngồi đi".
Vương Nhất Bác cũng theo người quay trở lại, chẳng màng đến An Dịch Nhiên nãy giờ vẫn đứng bên nhìn mình quan sát.
- "Em mau ngâm tay vào đây đi. Một lúc sẽ hết thôi".
Kéo một chiếc ghế ngồi xuống ngay bên cạnh, Vương Nhất Bác cũng đưa tay đặt vào chậu nước giúp Tiêu Chiến nhanh chóng làm bong lớp keo.
Từ ngày quen biết nhau, cả hai đã không ít lần trải qua mấy chuyện ngốc nghếch dở khóc dở cười như thế này.
- "Có đau không?"
- "Không đau".
- "Có khó chịu không?"
- "Có".
- "Em làm thế nào mà lại bị chảy hết ra tay như vậy?"
Hạ An ở bên, liền lên tiếng giải thích dùm.
- "Là anh ở bên tổ kỹ thuật dán lại khung sắt, nhưng tay đang bận nên nhờ em mở giúp. Em mở mãi không được mới đưa cho cậu ấy, rồi mới thành ra như vậy".
Tiêu Chiến nghe Hạ An kể đầy đủ, liền gật gật đầu đồng ý.
- "Từ mai nên để em ở nhà thôi".
- "Sao lại để em ở nhà?"
- "Mỗi ngày đều như thế này, thì phải làm sao?"
- "Em không sao mà. Là tại cái lọ keo đó, đâu phải tại em".
Nghe Tiêu Chiến nói câu này, cả Vương Nhất Bác và Hạ An đều phải bật cười.
Chỉ có An Dịch Nhiên nãy giờ vẫn đứng kế bên, trong lòng cảm thấy câu chuyện của ba người này thật kỳ lạ. Đồng thời cũng cảm thấy Tiêu Chiến này thật khù khờ, ngốc nghếch.
Đứng ở đây làm người thừa thêm một lúc, mới cất giọng nói.
- "Anh Nhất Bác! Em ra ngoài trước. Lát anh ra khớp thoại sau nha".
Vương Nhất Bác nghe tiếng, chỉ ừ nhẹ một câu, chứ cũng không ngoảnh mặt lại nhìn.
Đợi đến khi 5 ngón tay đã được tẩy rửa hết toàn bộ lớp keo dính, Vương Nhất Bác cũng mới chịu rời khỏi.
- "Em theo cùng anh đi".
- "Em đi cùng chị Hạ An cũng được mà".
- "Rồi lại như thế này nữa sao?"
- "Nhưng anh bận diễn, em đến đó cũng không biết làm gì".
- "Em làm trợ lý của anh thì phải đi theo anh chứ".
Tiêu Chiến lý nhí nói một câu rất nhỏ từ trong cổ họng.
- "Nhưng đi cùng anh đều bị cấm ăn vặt".
- "Em nói gì?"
- "Dạ! Không có gì ạ!"
Dứt lời, liền lẽo đẽo đi ở phía sau.
Còn người phía trước, vừa đi vừa mím miệng cố nhịn cười.
- "Tiểu Hồ ly! Ngốc.......!"
====================