[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 24: Anh là tốt nhất!

Tiêu Chiến cười rất đẹp. Một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Nụ cười có thể thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người đối diện.

Bản thân Vương Nhất Bác cũng không ít lần chìm đắm trong nụ cười ngọt ngào ấy. Chẳng thể tìm lối thoát ra.

Nhưng ngày hôm nay.

Nhìn Tiêu Chiến đứng dưới ánh hoàng hôn.

Nét cười trên gương mặt vẫn luôn đẹp đẽ như vậy. Chưa từng thay đổi.

Nhưng cảm giác trong Vương Nhất Bác lúc này. Thật khó chịu biết bao.

An Dịch Nhiên vẫn đứng ngay bên cạnh. Lớn tiếng nói.

- "Mọi người vất vả rồi. Hôm nay em mời mọi người đi ăn tối".

Dứt lời liền nghiêng người nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác.

- "Anh Nhất Bác! Em đã đặt nhà hàng rồi. Tối nay cùng vui vẻ nha".

Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn không rời ánh nhìn khỏi Tiêu Chiến. Bản thân cũng chẳng buồn để tâm đến An Dịch Nhiên.

Đột nhiên bị người cầm tay kéo đi. Mới có chút giật mình.

Cả đoàn phim nghe được nữ chính mời đi ăn tối. Ai cũng vui vẻ hào hứng. Cảm thấy nữ chính vừa dễ thương vừa hào phóng.

Tiêu Chiến cũng theo không khí của mọi người. Mà tinh thần tăng lên gấp bội. Vui vẻ cười nói cùng đám Hạ An, Tiểu Vy...

Vương Nhất Bác gỡ bàn tay An Dịch Nhiên ra. Nhìn người nói một câu.

- "Em cùng mọi người chơi đi. Anh rất mệt. Muốn nghỉ ngơi".

Nói rồi, đi thẳng về hướng Tiêu Chiến.

- "Anh xong việc rồi. Chúng ta về thôi".

Tiêu Chiến vừa nghe người nói xong. Vậy mà lại lắc đầu nguầy nguậy.

- "Em muốn đi cùng chị Hạ An".

Vừa rồi đứng cùng nhau đã bàn hết kế hoạch tối nay ăn gì, chơi gì.

Vương Nhất Bác nhìn thái độ này của Tiêu Chiến, trong lòng lại có chút tức giận.

- "Em không muốn về cùng anh?"

Tiêu Chiến liền gật đầu.

- "Em muốn đi chơi cùng mọi người".

- "Thực sự không muốn về cùng anh?"

- "Không muốn".

Nghe được câu trả lời, Vương Nhất Bác không nói thêm lời nào. Một đường đi thẳng ra cửa.

Mọi người trong đoàn thì cũng không quá lạ lẫm với thái độ này nên cũng không ai để tâm.

Vương Nhất Bác trước nay vẫn luôn như thế. Nếu không phải những người cực kỳ thân thiết. Thì đều thờ ơ, lạnh nhạt với tất cả mọi người như vậy.

Tiêu Chiến thấy người đã trở về. Cảm giác không còn gì cần bận tâm nữa. Liền vui vẻ theo cùng đám người Tiểu Vy, Lưu Hạ....

Bữa tối được An Dịch Nhiên đặt ở Suntime Century - một nhà hàng rất sang trọng giữa lòng Thượng Hải.

Không gian của nhà hàng này được bài trí kết hợp cả nét cổ kính vốn có cùng với những kiến trúc hiện đại bậc nhất.

Nhân viên trong đoàn ai cũng âm thầm tán thưởng.

- "Nữ chính thật quá có tâm".

An Dịch Nhiên cầm ly rượu vang trên tay lắc tròn một vòng, mới đứng dậy hướng đạo diễn gật đầu rồi lớn tiếng nói.

- "Dịch Nhiên rất cảm ơn đạo diễn cùng ekip đã tạo cơ hội cho em có mặt ở đây".

- "Mọi người cùng hợp tác vui vẻ ạ".

Đám đông vỗ tay tán thưởng không ngớt.

An Dịch Nhiên vốn có vẻ ngoài vô cùng dễ thương và hút mắt. Cùng với thái độ thân thiện và hòa đồng với mọi người. Nên càng được lòng người của đoàn phim.

Tiêu Chiến ngồi ở bên Lưu Hạ. Chờ mãi thức ăn cũng chưa được mang ra. Có chút đói bụng. Nên hơi khó chịu, mặt nhăn nhăn.

Hạ An lên tiếng hỏi:

- "Chiến Chiến! Em sao thế?"

Nghe hỏi cả Tiểu Vy và Lưu Hạ cùng quay sang nhìn.

- "Chị Hạ An! Sao thức ăn lại đến lâu như vậy?"

Ai nghe tiếng cũng phải phì cười.

- "Thì ra Chiến Chiến đói rồi sao?"

Nghe người nói đúng ý, Tiêu Chiến liền gật đầu.

- "Em đợi thêm một lát. Thức ăn sắp được mang ra rồi".

Tiêu Chiến ngồi mãi, nhìn ly rượu vang đỏ đỏ hồng hồng rất đẹp mắt.

Liền cầm lên nhấp một ngụm, cảm thấy ngọt ngọt, chua chua. Nhưng cũng có chút ngon miệng. Lại nhấp thêm một ngụm nữa, cổ họng hơi có chút ấm ấm.

Mỗi lần nhấp thêm một ngụm, tư vị lại thay đổi. Cảm thấy loại nước này thật kỳ diệu.

Uống hết ly trước mặt. Tiêu Chiến cầm lên uống thêm một ly bên cạnh.

Đến khi Lưu Hạ quay qua nhìn, thì ba ly rượu đã trống không đặt trên bàn.

Hai gò má Tiêu Chiến đỏ hồng như hai quả cà chua. Nhìn qua rất buồn cười.

- "Tiêu Chiến! Em từ khi nào uống hết liền ba ly rượu như vậy?"

Tiêu Chiến không nói, hai mắt lờ đờ, nấc cục nhẹ một tiếng. Qua thêm một lúc, mới đẩy ghế đứng dậy.

Nhưng vừa bước được một bước đã loạng choạng, cảm thấy đầu óc cứ quay cuồng, chân không làm sao trụ vững.

Lưu Hạ đứng dậy đỡ người.

- "Em muốn đi đâu?"

- "Muốn đi vệ sinh".

Tiểu Vy ngồi kế bên cũng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi:

- "Chiến Chiến! Em say rồi hả?"

- "Em chỉ thấy chóng mặt thôi".

Tiêu Chiến trưng ra cái mặt cười ngốc nghếch, lắc lắc đầu. Làm cho ba người kia đành nhìn nhau bất lực.

Cũng may bàn họ ngồi ở ngay cạnh cửa, cũng khôn gây ra nhiều sự chú ý của mọi người. Vì lúc này ai cũng còn đang hướng mắt về bàn trung tâm.

Lưu Hạ nhìn dáng vẻ này của Tiêu Chiến.

- "Để anh đưa em về khách sạn nha".

- "Không muốn".

- "Thế muốn như nào?"

- "Muốn đi vệ sinh".

- "À....à....Anh quên mất".

Nói rồi, đem người dìu ra cửa. Mãi mới đến được nhà vệ sinh.

Khó khăn mang người trở ra, đi được nửa dãy hành lang đã nghe tiếng có người nhắc nhở từ phía sau.

- "Hai người đi đâu?"

Lưu Hạ giật bắn cả mình, nhưng lòng cũng thầm hân hoan.

- "Đại minh tinh. Thật may vì cậu đến rồi".

- "Trả bảo bối lại cho cậu này".

Nói rồi, liền không khách khí đẩy người Tiêu Chiến về phía Vương Nhất Bác.

Đoàn đội của Vương Nhất Bác trước nay vẫn như vậy. Mọi người rất bình đằng, coi nhau như anh em. Hết giờ làm việc liền không phân biệt ông chủ và người nhận lương như ở những nơi khác.

Vương Nhất Bác vừa đến, tinh thần có chút bất ngờ. Thân thể cũng chưa kịp trụ vững. Đã bị Lưu Hạ đem người đẩy vào lòng.

- "Em ấy sao thế?"

- "Chưa ăn gì đã uống liền ba ly. Rồi thành ra như vậy?"

- "Sao lại để em ý uống như vậy?"

- "Nhanh như chớp. Anh vừa quay mặt đi, ngoảnh lại đã uống cạn ba ly rồi".

Nghe câu nói này của Lưu Hạ, Vương Nhất Bác nhìn người ngờ hoặc.

- "Mọi người không trông chừng em ấy sao?"

- "Đại minh tinh à! Người ta đã 18 tuổi rồi. Đâu phải con nít nữa".

Vương Nhất Bác cúi mặt nhìn người đang tựa bên vai. Cũng không dành thêm lời nào nói lại Lưu Hạ nữa.

- "Thôi! Cậu đến rồi thì mang người về giúp tôi được không?"

- "Vâng!"

Lưu Hạ nghe người trả lời, liền quay bước đi trở lại phòng tiệc. Để lại dãy hành lang chỉ còn hai người.

Vương Nhất Bác đưa tay vén gọn những sợi tóc không ngoan ngoãn đang xõa ra trước mắt cho Tiêu Chiến.

Nhìn hai gò má hồng hồng, chỉ đành lắc đầu cười khổ.

- "Ham chơi lại còn dám uống rượu nữa".

Tiêu Chiến hai mắt vẫn mơ mơ màng màng, cũng không chịu nhắm hẳn. Nghe tiếng người nhỏ giọng nói bên tai. Cảm nhận thanh âm cùng mùi hương thân thể này thật quen thuộc.

Mới ngửa cổ, mắt chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác. Một lúc lâu thì cất giọng gọi.

- "Anh!".

Một tay siết chặt quanh eo trụ vững thân thể của hai người, một tay đưa lên gõ nhẹ vào trán.

- "Vẫn còn biết gọi anh!"

Tiêu Chiến nghe người trách mắng, nét mặt ngốc nghếch lại nở một nụ cười.

- "Anh.....hhh!"

Nói rồi cúi mặt, dụi dụi đầu vào cổ người kia.

- "Bây giờ có muốn về cùng anh không?"

- "Không muốn!"

- "Thực sự không muốn?"

- "Có muốn....Hì hì...."

- "Em thử dám nói không muốn nữa xem".

- "Không dám!...Muốn về cùng anh".

Bản thân Tiêu Chiến lúc này, men rượu thấm vào người có một chút lâng lâng, khó chịu. Thân thể chỉ là đang thèm khát cảm giác được nằm cuộn tròn trên giường.

Vương Nhất Bác nghe đến câu nói này, trong thâm tâm mới thoáng một chút hài lòng.

Tối giờ vẫn còn đang ấm ức, giận dỗi. Vì Tiêu Thỏ này dám mải chơi không chịu theo mình về nhà.

Nhưng đến giờ thì mọi thứ đều tan biến hết. Trong lòng chỉ còn lại cảm giác muốn yêu thương, cưng chiều hết thảy.

- "Bây giờ làm thế nào để về nhà?"

- "Về khách sạn chứ?"

Vương Nhất Bác nghe xong chỉ âm thầm cười khổ.

- "Ừ về khách sạn. Thế làm sao để về?"

Tiêu Chiến đem thân thể mình đẩy ra khỏi người Vương Nhất Bác. Đôi đồng tử tinh anh thường ngày đã chạy đâu mất. Chỉ để lại một Tiêu Thỏ có chút ngốc nghếch nhìn người trước mặt, chiếc mũi cao vυ't khẽ chun chun.

- "Anh cõng em".

- "Không sợ người khác khó coi sao?"

- "Không sợ".

Cầm tay người đặt trên vai, Vương Nhất Bác khuỵu gối thấp xuống để Tiêu Chiến lên được lưng mình.

- "Về nhà thôi!"

- "Về khách sạn mà".

- "Vẫn còn lý sự được?"

Tiêu Chiến cười hì hì. Phả hơi nóng rực bên vành tai Vương Nhất Bác.

Ngàn vạn cảm xúc hỗn tạp, khó tả. Như thủy triều dâng trong lòng, không cách nào nén lại. Vương Nhất Bác chỉ đành lấy hơi thở mạnh một tiếng.

Đem người xuống đến sảnh nhà hàng. Bên dưới đã có xe của mình đợi sẵn.

Ngồi trong ô tô. Tiêu Chiến nghiêng đầu tựa lên cửa kính, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn led lướt nhanh vô cùng nhiều màu sắc.

Cảm giác lâng lâng trong người đã dần vơi bớt. Nhưng nhìn ra ngoài nhiều cũng vẫn làm thân thể nhộn nhạo, khó chịu.

Tiêu Chiến xoay người, ủ rũ muốn nằm nhoài người xuống ghế.

- "Sao thế? Vẫn khó chịu sao?"

- "Vâng!"

Vương Nhất Bác ngồi ngay kế bên. Dùng lực kéo người nằm xuống đùi mình.

- "Nằm như vậy sẽ dễ chịu hơn".

Tiêu Chiến cũng không khách khí, xoay xoay đầu tìm vị trí thoải mái, mới nhoẻn miệng cười.

- "Anh là tốt nhất!".

====================