Để Tiêu Chiến ngủ ngon đến hơn một giờ. Cũng không nghe người kia có biểu hiện muốn dậy.
- "Tiêu Chiến! Dậy thôi. Chúng ta phải đi rồi".
Vương Nhất Bác ở bên, đưa tay vén gọn những sợi tóc đang lòa xòa trước trán cho Tiêu Chiến.
- "Buồn ngủ như vậy sao?"
Qua một hồi mới thấy người kia khẽ trở mình, hai mắt nheo nheo không muốn mở.
- "Không dậy là anh đi đây".
Tiêu Chiến lúc này mới nghe tiếng, mơ mơ màng màng không biết hiểu ra được gì. Bật mình dậy như lò xo.
- "A...aaaa.....aaaaa".
Cả hai đều kêu lên tiếng hét thất thanh, Tiêu Chiến đưa tay ôm lấy cái trán đau điếng vì va phải người kia. Mặt mày nhăn nhó than vãn một hồi.
- "Đau quá! Anh ơi....Đau....!!!"
Vương Nhất Bác cũng còn đang xây xẩm mặt mày vì vừa bị Tiêu Chiến đυ.ng phải. Theo bản năng, cơ thể tự động phản ứng giật lùi về phía sau.
- "Em còn biết kêu đau. Còn chưa làm vỡ đầu anh hay sao?"
- "Tại anh chứ".
- "Em tự dưng bật dậy như vậy làm gì?"
Tiêu Chiến mặt mày phụng phịu, không biết vì đau thật hay là vì tủi thân mà hai mắt rươm rướm nước. Nho nhỏ giọng nói một câu.
- "Tại anh nói sẽ đi mà".
Vương Nhất Bác không nói nữa. Đứng dậy, vừa đi tay vừa xoa xoa vết đau ở trán, đến tủ lạnh lấy hai viên đá gói vào hai chiếc khăn mềm.
- "Áp nó vào trán. Lát sẽ không bị sưng".
Một tay đưa cho Tiêu Chiến. Tay còn lại mình cũng làm tương tự.
Qua thêm một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- "Nhất Bác! Qua Cosmo thôi".
Lưu Hạ từ khi vào phòng, đã thấy không khí thật khác lạ. Tiêu Chiến thì vẫn đắp chăn trên giường. Vương Nhất Bác thì đang ngồi ngay bên cạnh. Cả hai hình như lại còn bị thương.
- "Vâng. Anh xuống trước đi. Em chuẩn bị một chút".
Tiêu Chiến lúc này mới xuống giường, gấp gọn chiếc chăn cẩn thận, rồi chỉnh trang lại quần áo.
Hai anh em đứng nhìn nhau một hồi, liền phì cười.
- "Em xem tại ai?"
Tiêu Chiến cũng đưa tay chỉ lên vết ửng đỏ trên trán mình.
- "Thế anh xem là tại ai?"
Vương Nhất Bác đưa tay xoa nhẹ lên vết thâm trên trán người kia. Trong lòng thoáng ẩn một chút xót xa.
- "Còn đau không?"
Tiêu Chiến mỉm cười, nghiêng đầu khẽ lắc lắc.
- "Bây giờ hết rồi".
- "Đi thôi! Mọi người đang đợi".
- "Dạ".
--------------------
Trên xe, nhân viên Makeup - Tiểu Vy phải dùng kem nền phủ đi vết thâm trên trán cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến theo người đi cùng một ngày. Buổi tối về đến nhà cũng đã gần 9h.
Trong một ngày này, mới hiểu Vương Nhất Bác khi ra ngoài vất vả như thế nào?
Đến Cosmo chốt ý tưởng thì Tiêu Chiến phải ở ngoài, không được phép vào cùng.
Tổng duyệt ở Victor"s thì thấy Vương Nhất Bác phải nhảy rất nhiều lần. Mồ hôi chảy ướt đẫm mấy lần áo.
Bữa tối thì phải ăn uống vội vàng. Không biết có ngon miệng hay không?
Tiêu Chiến đã quen ở nhà nhiều ngày liền. Một hôm ra ngoài vận động nhiều như vậy, dù là một người ham vui, thích chạy nhảy. Cũng không tránh khỏi mỏi mệt.
Vừa về đến nhà đã thả người nằm sấp trên ghế sofa.
Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ lười nhác này, thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
- "Mới một ngày đã mệt như vậy rồi?"
- "Ngày mai chắc là không muốn đi nữa đâu".
Tiêu Chiến nghe người kia nói vậy, tức thì cũng không ư hử gì. Mà qua thêm một lúc mở ngẩng cổ dậy hướng theo Vương Nhất Bác nói chuyện.
- "Ngày mai vẫn có thể đi cùng anh sao?"
Vương Nhất Bác đi đến bên, kéo rèm mở cánh cửa kính ngoài ban công. Để cơn gió mát mẻ ngoài trời tràn vào phòng khách.
Bắc Kinh quả thực có rất ít ngày tiết trời dễ chịu như vậy.
Bản thân chọn ở một căn hộ trên cao. Chính vì thích được tận hưởng cơn gió đêm mát lành giữa lòng thành phố đông đúc, chật hẹp như thế này.
Đứng ngoài đó một lúc, mới quay trở lại trả lời Tiêu Chiến.
- "Em mệt như vậy. Ngày mai ở nhà đi".
- "Không muốn. Thích đi cùng anh hơn".
Tiêu Chiến miệng thì nói như vậy. Nhưng thân thể thì vẫn đang nằm bẹp dí trên ghế chưa thể nào dậy nổi.
Vương Nhất Bác tiến đến, dùng lực xoay người Tiêu Chiến nằm ngửa dậy, kéo một chiếc gối kê đầu cho ngay ngắn.
- "Đừng nằm như thế. Sẽ khó thở".
Tiêu Chiến đem người xoay xoay một hồi cho thoải mái, mới hỏi.
- "Anh mỗi ngày đều như vậy. Rất mệt phải không?"
- "Anh quen rồi. Thấy bình thường thôi".
Lời vừa dứt đã nghe tiếng chuông điện thoại réo lên từng hồi inh ỏi.
- "Alo! Mẹ ạ?"
.................
- "Dạ.....Con biết rồi".
.................
- "Bên hãng sao ạ? Mẹ nói Ba đừng quá sức. Có việc gì cứ nên giao cho Huân ca".
..................
- "Dạ. Con sẽ sắp xếp về sớm ạ!"
Chờ Vương Nhất Bác chào rồi ngắt điện thoại. Tiêu Chiến mới uể oải cất giọng hỏi.
- "Là Mẹ anh gọi đến sao?"
- "Uhm!"
- "Sao anh không sống cùng Ba Mẹ?"
Nghe Tiêu Chiến hỏi vậy. Vương Nhất Bác tựa người nằm ngửa ra bên cạnh, một lúc mới trả lời.
- "Vì đi theo con đường này. Nên không thể sống cùng Ba Mẹ".
- "Anh vì sao lại muốn làm người nổi tiếng?"
Tiêu Chiến vừa nói, vừa trở mình chống tay nằm sấp dậy. Còn dùng ngón tay nghịch nghịch mấy sợi tóc mái dài chấm mắt của người kia.
- "Đẹp trai sẽ trở thành người nổi tiếng sao?"
Vương Nhất Bác nghe vậy, cười lên thành tiếng.
- "Ai nói với em đẹp trai sẽ trở thành người nổi tiếng?"
- "Là tỷ tỷ ở văn phòng của anh đó".
- "À..ahhhh.....Là ...quản lý Lâm sao?...Vậy Tiêu Thỏ xem ra cũng muốn rồi".
Đem cái đầu lắc qua lắc lại một hồi.
- "Không muốn. Làm người nổi tiếng mệt như vậy. Em không muốn".
Thở một hơi dài, Vương Nhất Bác mới đẩy người ngồi dậy, quay qua vỗ nhẹ vào vai Tiêu Chiến, trước khi đứng dậy mới nói.
- "Anh chọn nghệ thuật...Là vì đam mê".
- "Là đam mê....Thì không thấy mệt nữa".
Không biết Tiêu Chiến nghe có hiểu được hết hay không? Quay qua đã thấy đang vùi mặt xuống gối.
Qua thêm một lúc mới ngẩng mặt. Thì Vương Nhất Bác đã đi về đến gần cửa phòng mình.
- "Em đi tắm rồi ngủ sớm đi nhé".
- "Vâng!"
Tiêu Chiến nằm thêm một lúc ở sofa. Mang điện thoại ra tìm tên Vương Nhất Bác trên Weibo. Lập tức hiện ra vô cùng nhiều thông tin.
Cảm giác xem một lúc không thể hết được. Lại đành tắt điện thoại, trở về phòng mình.
--------------------
Mấy ngày này trôi qua rất nhanh. Tiêu Chiến cũng đã dần quen với nếp sinh hoạt của Vương Nhất Bác.
Rồi ngày phải đi Thượng Hải nhập đoàn cũng đến. Tiêu Chiến hí hửng chuẩn bị tất thảy quần áo, đồ dùng sinh hoạt Vương Nhất Bác đã mua vào một chiếc vali khá lớn.
Vương Nhất Bác trong phòng xem qua một lượt giấy tờ tùy thân mới làm xong cho Tiêu Chiến. Cảm thấy ổn thỏa cả rồi. Mới kéo va li của mình ra để ngoài phòng khách.
Nhìn thấy Tiêu Chiến liền bật cười.
- "Em muốn mang cả nhà đi hay sao mà đem va li lớn như vậy?"
- "Vậy mới đủ đồ dùng chứ".
- "Cầm lấy cái này, giữ cẩn thận. Sau này cần dùng đến rất nhiều".
Trước đó đã nghe Vương Nhất Bác nói rồi. Nên Tiêu Chiến liền nhận lấy vui vẻ cất vào một chiếc túi xách của mình.
- "Sao anh không giữ nó cho em?"
- "Đã gọi là giấy tờ tùy thân thì phải ở bên mình chứ".
- "Nhưng em lúc nào cũng ở cạnh anh mà".
- "Sẽ có những lúc anh không thể ở bên cạnh em. Sau này em có muốn đi đâu. Không cần có anh. Chỉ cần có nó là được".
Vương Nhất Bác nói ra câu này, căn bản chỉ nghĩ đến vấn đề phải giải quyết giống như lần trước.
Nhưng Tiêu Chiến nghe xong thì lại không nghĩ vậy. Vẻ mặt trầm xuống, trong lòng cảm thấy không vui. Có chút nhạy cảm mà suy nghĩ.
- "Anh là đang muốn đuổi em sao?"
Vương Nhất Bác không nhìn ra được biểu cảm này. Đem hai chiếc vali đẩy ra ngay bên cạnh cửa.
- "Đi ngủ thôi. Ngày mai sẽ phải đi sớm".
Tiêu Chiến đặt chiếc túi đang cầm trên tay xuống bàn. Không nói thêm lời nào, trở về phòng riêng.
Kéo một chiếc ghế ra ngoài ban công. Tiêu Chiến ngồi đó nhìn về khoảng không đen sẫm trước mặt.
Bắc Kinh xô bồ, chật trội. Phía dưới là ánh đèn led đủ mọi màu sắc, xe cộ di chuyển thành từng dòng, đèn điện le lói như dải ngân hà trong một giấc mơ bản thân đã từng được nhìn thấy.
Tiêu Chiến cảm giác mình dường như đã có chút quen thuộc nơi này. Nếu thực sự phải rời đi. Phải trở về nơi mình từng thuộc về. Có thật lòng không nỡ.
Ban đầu vốn đã từng nghĩ, mục đích sống là để tìm cách trở về. Nhưng có phải đã vì quá ham vui mà quên mất.
Lọn tóc mềm mượt cùng miếng bạch ngọc ấy là của ai?
Nỗi đau nơi ngực trái ấy là vì điều gì?
Vì sao tự dưng mình lại đến một nơi hoàn toàn xa lạ?
Tiêu Chiến thời gian qua, có phải đã quên mất điều này.
Mái tóc được cắt ngắn một lần. Sau đó không còn tự dài ra.
Lọn tóc đen mềm ấy cũng được Vương Nhất Bác cất kỹ không cho phép động vào.
Giấc mơ về một vị Long Thần nào đó cũng chỉ tìm đến một lần. Sau đó không còn trở lại nữa.
Tiêu Chiến cảm giác muốn nghi hoặc chính bản thân mình.
- "Đâu là ảo? Đâu là thực?"
Tiêu Chiến ngồi đó, thời gian có lẽ cũng đã trôi qua rất lâu, cho đến khi nhìn được giữa khoảng không trung tối đen là một đường mây hư ảo sáng trắng di chuyển trên bầu trời.
Đã hơn 3 tháng kể từ ngày Tiêu Chiến xuất hiện ở nơi đây, tổng cộng chín mươi lăm (95) ngày.
Hôm nay là ngày hai mươi tám (28).
Chiếc ghế trống không?
Tiêu Chiến biến mất.
Không gian phải chăng lại biến đổi.
Luân hồi chuyển kiếp?
- "Ta đến từ đâu? Ta trở về đâu?"
====================