[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 18: Trợ lý

Buổi sáng, Vương Nhất Bác vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ. Đã nghe Tiêu Chiến gọi.

- "Anh dậy rồi! Mau ăn sáng".

Vương Nhất Bác bước đến nhìn một bàn thức ăn. Tuy không cầu kỳ nhưng cũng rất đầy đủ dinh dưỡng.

- "Em tự mình chuẩn bị sao?"

- "Vâng. Anh thử xem".

Có bánh mỳ, trứng ốp la, canh ức gà hầm, rau trộn, còn có nước ép hoa quả.

Vương Nhất Bác là nghệ sỹ, vốn luôn cần phải giữ vóc dáng. Nhưng bản thân thuộc thể trạng gầy, cùng việc tập nhảy mỗi ngày cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nên việc ăn uống không quá khắt khe.

- "Sao em dậy sớm như vậy?"

Tiêu Chiến nghe hỏi, chỉ cười hì hì chứ không nói.

Bản thân Vương Nhất Bác cũng đã biết rõ câu trả lời rồi. Còn không phải hôm nay được cùng anh ra ngoài hay sao?

Hai người dùng xong bữa sáng. Tiêu Chiến đã hớn hở trở về phòng chuẩn bị. Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm này thấy rất buồn cười.

Nghĩ thế nào cũng thấy.

- "Thật trẻ con".

Cùng nhau xuống đến sảnh tòa nhà. Đã thấy trợ lý và vệ sĩ chờ sẵn.

Lưu Hạ thấy Vương Nhất Bác vừa từ cửa thang máy bước ra. Đã nhanh chân tiến lại mở cửa xe.

- "Chào buổi sáng".

Ai nấy cũng đều ngạc nhiên, vì hôm nay lại thấy Vương Nhất Bác xuống muộn hơn 15 phút, và còn mang theo thêm một người.

- "Em chào mọi người đi. Đây là trợ lý và vệ sĩ của anh".

Tiêu Chiến nghe nhắc liền ngoan ngoãn cúi đầu chào từng người một.

Điều này đối với tất cả những người ở đây. Trước nay chưa từng có tiền lệ trong suốt 6 năm qua. Nhưng tất nhiên không ai dám hỏi.

Vương Nhất Bác thường ngày có vẻ bề ngoài luôn lạnh lùng, xa cách. Nhưng đối với những người thân cận bên cạnh mình. Lại luôn rất dễ tính.

Là một ngôi sao hạng A nhưng không bao giờ tỏ ra chảnh chọe, hay bắt bẻ nhân viên cấp dưới.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác lại khá kín tiếng và ít nói. Thường ngày, mọi việc của đoàn đội đều sẽ do Lâm Thanh Hà quyết định. Mọi người cứ chấp thuận và làm theo.

Vương Nhất Bác mặc nhiên không quản tới.

Lịch trình như thế nào thì đã có quản lý Lưu Hạ thông báo.

Trên đường di chuyển, bình thường sẽ không ai nói gì. Thi thoảng, Vương Nhất Bác cùng quản lý có trao đổi một chút về những địa điểm cần đến trong ngày.

Nhưng hôm nay có thêm Tiêu Chiến thì lại khác.

Tiêu Chiến mọi ngày ở nhà thích mặc quần áo rộng, khá giấu dáng. Nhưng khi đi ra ngoài, mà sánh bước cùng Vương Nhất Bác thì cũng nổi bật không kém gì.

Dáng người cao gầy, thon gọn. Nước da tuy không trắng ngần như Vương Nhất Bác nhưng trơn bóng, láng mịn. Gương mặt hài hoà, ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt sáng trong. Nụ cười tươi tắn. Hai má còn ẩn ẩn hiện hiện lúm đồng tiền rất duyên.

Bao nhiêu năm nay theo cùng Vương Nhất Bác. Nhưng cũng chỉ mình Lưu Hạ từng gặp qua cậu thanh niên này một lần.

Vương Nhất Bác đưa một tay chắn lên bậu trên của cửa xe mới nói.

- "Vào trong đi".

Tiêu Chiến vừa bước vào xe đã trầm trồ ngạc nhiên.

- "Wao...Xe ô tô mà lớn như vậy sao?"

- "Không giống những xe lần trước đã được đi".

Ô tô đưa đón hàng ngày của Vương Nhất Bác là một chiếc Limousine Chrysler 300 - một dòng xe dáng dài sang trọng.

Xe đã đi được một đoạn khá xa rồi. Cũng không thấy Tiêu Chiến có biểu hiện gì của say xe như mọi khi.

Vương Nhất Bác chỉ dám âm thầm tự hỏi:

- "Tiêu Thỏ hôm nay không bị mệt sao?"

Bản thân không dám liên tiếng. Vì biết người say xe rất nặng tâm lý.

Tiêu Chiến thì rất vui vẻ, xem hết thứ này đến thứ khác.

- "Trên xe cũng không khác ở nhà. Thứ gì cũng có".

- "Em vui như vậy sao?"

Tiêu Chiến nghe hỏi, cũng không quay mặt nhìn. Vừa lật mở mấy cuốn tạp chí, vừa gật đầu lia lịa.

Lưu Hạ từ đầu đến giờ vẫn ngồi chung trong khoang xe. Nhưng cảm giác bản thân sao lại thấy lạc lõng như vậy.

Vương Nhất Bác vẫn như mọi ngày không nói. Nhưng hôm nay ánh mắt luôn dõi theo cậu thanh niên kia, còn thể hiện sự cưng chiều và vui vẻ.

Ngôi sao nhà anh thường ngày rất dễ tính. Nhưng luôn vô cùng nguyên tắc. Vật dụng cá nhân thì bình thường sẽ không có ai được phép động vào.

Nhưng với người kia lại không tỏ ra khó chịu gì. Tiêu Chiến cứ mặc nhiên dùng gối tựa, uống nước trong bình. Như vật dụng của mình.

Lưu Hạ trong lòng có chút thắc mắc, nhưng không dám hỏi. Cứ thế ngồi nhìn Tiêu Chiến.

Qua thêm một lúc quan sát như vậy. Mới nghe Vương Nhất Bác hắng giọng một tiếng.

- "Cậu ấy là Tiêu Chiến. Nhỏ tuổi hơn em. Sau này sẽ làm trợ lý cho em".

Lưu Hạ nghe xong, mặt mũi tối sầm.

- "Cậu ấy là trợ lý? Vậy anh là gì?"

Nghe hỏi, Vương Nhất Bác liền cười.

- "Anh vẫn làm việc của anh. Cậu ấy chỉ cần đi theo em. Làm vài việc lặt vặt là được".

Lưu Hạ nghe xong đã hiểu ý. Nghĩ bụng.

- "Chắc là bà con. Chỉ là công việc trên danh nghĩa".

Tiêu Chiến chờ thêm một lúc không thấy Lưu Hạ nói thêm gì nữa. Mới ngồi xích lại gần Vương Nhất Bác hỏi nhỏ.

- "Anh ơi! Trợ lý là gì?"

- "Là người có thể giúp em làm một số việc. Mà không cần em phải tự tay làm".

Nghe người kia trả lời, Tiêu Chiến vừa gãi gãi đầu, vừa nhăn mặt thắc mắc.

- "Vậy tại sao em lại làm trợ lý của anh?"

- "Thế em muốn làm gì?"

- "Thường ngày ở nhà, không phải đều là anh làm giúp em sao? Vậy anh phải là trợ lý của em chứ".

Vương Nhất Bác nghe nói xong, thật không biết tiếp theo nên khóc hay cười.

Mới đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Tiêu Chiến.

- "Uhm! Thì anh làm trợ lý cho em".

- "Nhưng em phải ngoan, biết nghe lời. Anh mới giúp".

- "Nếu không. Ra ngoài sẽ bỏ mặc em. Không mang em về nhà nữa".

Lưu Hạ nãy giờ nghe cuộc đối thoại. Cảm giác có chút nghẹn ở cổ họng. Nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.

Xe dừng lại ở trụ sở chính của Yuehua. Trên xe, Lưu Hạ có báo cho Vương Nhất Bác rằng lịch trình hôm nay sẽ thay đổi một chút. Vì bên giám đốc muốn gặp mặt Vương Nhất Bác để bàn về việc ký kết hợp đồng dài hạn.

Xuống xe, Vương Nhất Bác quay qua dặn Lưu Hạ.

- "Anh đưa Tiêu Chiến lên phòng giúp em".

Trước khi để hai người rời đi, có kéo Lưu Hạ lại gần nói nhỏ.

- "Em ấy rất ngây thơ. Anh trông chừng cẩn thận cho tới khi em quay lại".

- "Anh biết rồi. Yên tâm!"

Là một trợ lý làm việc bên Vương Nhất Bác đã lâu năm. Lưu Hạ trên xe tất nhiên đã nhìn ra điểm khác lạ ở Tiêu Chiến. Nhưng bản thân đang nghĩ Tiêu Chiến ở thể dạng nào? Thì chỉ mình Lưu Hạ mới biết.

Đành thầm tự nhủ.

- "Chỉ cần chú ý quan sát một chút sẽ ổn thôi".

Vương Nhất Bác đứng nhìn theo dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của Tiêu Chiến khi đi sau Lưu Hạ. Cảm thấy có một chút yên tâm rồi. Mới xoay người rời đi.

- "Giám đốc! Anh tìm em sao?"

- "Nhất Bác! Đến rồi? Mau ngồi".

An Thiếu Hàn vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác bước vào từ cửa. Đã đẩy ghế đứng dậy đi ra bàn trà.

- "Sao? Lịch trình như vậy có mệt lắm không?"

- "Không sao ạ! Tạm thời vẫn ổn".

An Thiếu Hàn rót ra một ly trà nóng đặt đến trước mặt Vương Nhất Bác mới thở dài một hơi rồi hỏi chuyện.

- "Em biết lý do hôm nay anh gọi em đến đây phải không?"

- "Dạ! Có nghe anh Lưu Hạ nói qua".

- "Hợp đồng giữa em và công ty sắp kết thúc rồi. Chắc chắn đang có rất nhiều lời mời chào đúng không?"

Vương Nhất Bác nghe hỏi vậy, chỉ cười chứ không trả lời.

- "Nhất Bác! Em suy nghĩ thế nào về việc ký hợp đồng dài hạn với công ty".

- "Anh Thiếu Hàn! Vẫn còn mấy tháng nữa. Em cần thời gian suy nghĩ thêm đã ạ".

Hai người nói qua thêm một hồi. Vương Nhất Bác mới đứng dậy, chào người, rồi rời đi.

An Thiếu Hàn đối với Vương Nhất Bác cũng có quan hệ rất tốt. Bởi người này tuổi tác không chênh lệch quá nhiều. Nên suy nghĩ khá tương đồng.

Lại chính là người đã nhìn ra năng lực của Vương Nhất Bác mà mời về Yuehua. Để bây giờ đưa người trở thành một cây át chủ bài.

Ngoài việc công nhận tài năng và sự nỗ lực của chính bản thân. Thì An Thiếu Hàn cũng đã nâng đỡ cho Vương Nhất Bác rất nhiều từ thời điểm mới bước chân vào nghề.

Rời khỏi phòng Giám đốc, Vương Nhất Bác rảo bước trở về phòng riêng. Nhưng mở cửa vẫn thấy trong phòng vắng lặng.

- "Lại đi đâu rồi?"

Vừa mới quay người định trở ra ngoài. Thì đã liền nhìn thấy Lưu Hạ trên tay đang cầm một ly Starbucks.

- "Anh Lưu Hạ! Tiêu Chiến đâu?"

- "Cậu ấy không phải vẫn ở trong phòng sao?"

- "Em không thấy".

Lưu Hạ nghe Vương Nhất Bác nói, có chút choáng váng. Giơ lên ly nước trên tay thanh minh.

- "Kêu khát. Đòi uống nước. Rồi bắt anh đi mua đây này. Hỏi loại nào cũng không chịu. Nhất định đòi phải mua loại giống cậu đã mua cho".

Vương Nhất Bác nhìn ly nước liền mỉm cười, nhận lấy.

- "Vâng! Em ấy chỉ thích nhất vị này".

- "Chắc lại chạy quanh quẩn đâu đây".

Nói rồi, hai người chia nhau đi tìm.

Vương Nhất Bác đi qua mấy dãy hàng lang. Mới thấy một nhóm nữ thực tập sinh đang túm tụm vòng trong vòng ngoài.

- "Oa....người mới sao?"

- "Chân dài thế?"

- "Mắt to chưa kìa?"

- "Ui! Da mịn cực kỳ luôn".

Tiêu Chiến đứng như pho tượng đá bị một nhóm người lạ mặt vây quanh. Đôi mắt long lanh xoay tròn đảo lên đảo xuống.

Trình Vận nãy giờ đứng bên uống nước. Nghe mấy cô bạn kia dò xét nhiều quá rồi. Mới tiến lại nhìn Tiêu Chiến một lượt rồi hỏi.

- "Cậu nhóc. Là thực tập sinh mới sao?"

- "Thực tập sinh? Thực tập sinh là gì?"

Cả nhóm người nghe hỏi liền cười.

- "Vậy cậu đến đây làm gì? Còn vào nhầm khu tập của nữ nữa".

- "Đi tìm anh".

- "Anh cậu là ai?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp lên tiếng trả lời. Phía sau đã vang lên âm giọng trầm ấm, quen thuộc của người kia.

- "Đừng trêu em ấy nữa".

====================