[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 14: Tóc mềm

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác gửi cho Lâm Thanh Hà một Email xác nhận mình sẽ tham gia dự án ngôn tình chuyển thể.

Có phải là hạnh phúc?

Tối qua, đã dành thời gian đọc qua kịch bản. Là một bộ ngôn tình khá ngọt ngào. Tính cách nam chính mạnh mẽ, rắn rỏi. Cùng với những lời quản lý nói trước đó. Vương Nhất Bác suy nghĩ cảm thấy cũng khá phù hợp.

Dù có một chút lăn tăn. Bởi thời điểm này nếu mình đi nhập đoàn quay phim. Vậy còn Tiêu Chiến? Biết tính thế nào?

Nhưng suy đi tính lại. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đưa ra được quyết định.

Buổi tối, Vương Nhất Bác cầm cuốn kịch bản, ngồi ngoài ban công.

Hôm nay, Bắc Kinh ban ngày không có nắng nóng. Nên tiết trời về đêm khá mát mẻ.

Tiêu Chiến lúc này cũng vừa tắm xong. Dải tóc trải dài ướt đẫm nước. Thoang thoảng mùi hương dầu gội rất thơm.

Trên tay cầm một chiếc khăn bông không lớn, vừa xoa tóc vừa ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Hai người cứ ngồi như vậy rất lâu, ban công lộng gió giữa đêm hè thật mát mẻ. Làm mái tóc dài nhanh chóng ráo nước khô dần mềm mại trượt nhẹ trên vai. Để lộ ra một lọn tóc tím sắc cực kỳ khác biệt.

Gió thổi giật mạnh lớp rèm cửa, làm ánh sáng của đèn điện khi tỏ khi mờ. Càng làm cho Vương Nhất Bác có một cảm giác rất kỳ lạ khi nhìn vào mái tóc ấy.

- "Tiêu Chiến! Em có nhớ mình đến từ nơi nào không?"

Nghe người kia hỏi một câu như vậy, Tiêu Chiến trong lòng mấy ngày nay vốn đã rất phân vân.

Tự thân không thể nhớ bất cứ điều gì, ngoài Mẫu thân và Tỷ tỷ, cùng việc biết mình là một Tiểu hồ ly.

Nhưng mấy ngày qua, sống ở nơi này, bản thân cũng đã nhận biết được rằng. Nơi này rất giống Nhân gian. Mà Nhân gian chỉ có con người ở.

- "Nếu nói mình là một Tiểu Hồ ly, có phải sẽ dọa sợ người kia hay không?"

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến im lặng một hồi mới trả lời.

- "Em không nhớ".

- "Anh....! Là muốn đuổi em đi rồi sao?"

Vương Nhất Bác quay sang nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tiêu Chiến, liền mỉm cười.

- "Nghĩ gì vậy chứ? Nếu muốn đuổi em đi. Anh còn mang em về đây làm gì?"

Tiêu Chiến nghe vậy, trong lòng lại nảy ra ý muốn thăm dò một chút.

- "Anh!"

- "Uhm"

- "Nếu như....Em chỉ nói nếu như thôi nhé.....Em không phải là con người. Anh có sợ em không?"

Vương Nhất Bác không quay lại nhìn, chỉ ngửa cổ nhìn bầu trời đêm đen kịt trước mắt.

- "Không là người? Vậy em là gì?"

- "Em chỉ hỏi như vậy thôi".

- "Là một con thỏ à?"

Tiêu Chiến vui vẻ gật gật đầu, cảm thấy là một con thỏ nhỏ cũng rất đáng yêu.

- "Vậy anh sẽ mang về nuôi".

- "Nuôi cả đời sao?"

- "Không! Nuôi béo một chút sẽ thịt...."

Vương Nhất Bác nói xong câu này, liền mang nét mặt vui vẻ cười rất sảng khoái.

Tiêu Chiến nghe xong, vùng vằng đứng dậy.

- "Không nói chuyện với anh nữa. Loài người thật độc ác".

- "Em có phải thỏ không mà tức giận cái gì chứ?"

- "Không phải thỏ cũng không chơi với anh".

Dứt lời liền đi về phòng đóng cửa. Vương Nhất Bác ngồi nhìn theo dáng điệu giận dỗi của Tiêu Chiến thấy rất buồn cười.

Cảm thấy đời này có bao nhiêu ngây thơ, trong sáng. Thì có lẽ Tiêu Chiến đã chiếm trọn đủ cả.

- "18 tuổi rồi vẫn còn trẻ con như vậy".

- "Thế này! Có muốn để ở nhà một mình mấy tháng liền. Chắc chắn là không ổn".

Vương Nhất Bác ngồi thêm một lúc, mới trở vào phòng khách. Định bụng sẽ lấy điện thoại mới mua, mang sang dụ cho Tiêu Thỏ này hết giận.

Nhưng vừa cúi xuống, liền nhìn thấy trong hộc bàn một chiếc khăn lụa màu trắng được gói gấp cẩn thận. Vật này đã định đưa cho Tiêu Chiến từ hôm ở Ma Cao về. Mà sau đó lại quên khuấy mất.

- "Tiêu Chiến! Em đang làm gì đó?"

- "Em ngủ rồi".

- "Ngủ rồi còn trả lời được sao?"

Sau một lúc không nghe tiếng, thì thấy cánh cửa phòng được mở.

- "Anh làm sao?"

- "Có cái này cho em".

Lúc này, Tiêu Chiến mới chịu mở cửa để Vương Nhất Bác vào phòng.

- "Điện thoại này cho em. Sau này dùng nó để liên lạc với anh".

- "Anh đi đâu mang em đi cùng là được. Vì sao phải liên lạc?"

- "Nhưng không phải lúc nào anh cũng mang em đi cùng được".

- "Vì sao lại như vậy?"

- "Ai cũng có việc riêng của mình. Sau này em cũng sẽ có lúc không muốn đi cùng anh nữa".

Tiêu Chiến nghe vậy, liền lắc lắc đầu.

- "Không! Không có lúc nào không muốn".

- "Thật?"

- "Thật!"

- "Vậy ai vừa rồi còn giận dỗi anh. Nói anh độc ác".

- "Nhưng anh vẫn là tốt nhất. Em không muốn đi cùng người khác".

Tiêu Chiến vừa nói, vừa nhớ lại những ánh mắt dò xét của người khác khi nhìn về mình. Có một chút sợ hãi.

- "Muốn ở cùng anh hơn. Anh không nhìn em giống như họ".

Vương Nhất Bác đưa tay lên đập đập xuống nệm.

- "Mau qua đây. Anh chỉ cho cách dùng".

- "Dạ".

Qua một hồi, với sự thông minh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ cần thao tác qua một lượt. Tiêu Chiến đều đã ghi nhớ.

Để Tiêu Chiến tự mình thử qua một vài ứng dụng. Vương Nhất Bác chỉ ngồi bên cạnh xem. Một lúc thì nghĩ ra món đồ kia. Mới đưa ra trước mặt hỏi Tiêu Chiến.

- "Thứ này rất quan trọng với em sao?"

Tiêu Chiến vẫn chăm chú vào điện thoại, không ngẩng mặt.

- "Thứ gì ạ?"

- "Thứ này có trong người em, khi anh cứu em từ dưới hồ lên".

Tiêu Chiến nghe tiếng liền ngừng lại thao tác, ngẩng mặt nhìn vật đang nằm trên tay Vương Nhất Bác.

- "Là gì vậy ạ?"

- "Chắc là vật quan trọng với em. Mới mang theo bên mình như vậy".

Mở ra tấm khăn lụa trắng tinh, bên trong là một lọn tóc đen rất mềm, được cột bằng một sợi dây của miếng ngọc bội màu trắng ngà.

Khoảnh khắc cầm lên lọn tóc này, ngực trái không ngừng co rút liên hồi, vô cùng đau đớn.

Tiêu Chiến trượt tay làm rơi lọn tóc cùng miếng ngọc xuống giường. Mặt mũi đã tái mét như chẳng còn giọt máu.

- "Em sao thế?"

Vương Nhất Bác vội đứng dậy đỡ lấy người, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

- "Chiến! Em làm sao thế?"

Tiêu Chiến chỉ ôm chặt l*иg ngực, lắc lắc đầu.

- "Em không biết nữa. Chỉ cảm thấy nơi này rất đau".

Dải tóc tím sắc bên vai dần dần chuyển màu bạc trắng, rồi lại ngả màu đỏ sẫm như máu.

- "Chiến! Tiêu Chiến! Em sao thế? Mở mắt nhìn anh....Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, đau đớn ngất lịm, không còn biết gì. Mồ hôi thấm ra trán ướt đẫm cả một khoảng tóc.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đặt Tiêu Chiến nằm xuống giường. Mang đến khăn sạch cùng một chậu nước ấm.

Qua một hồi lau sạch sẽ mồ hôi, vẻ mặt Tiêu Chiến đã có chút hồng hào trở lại.

Vương Nhất Bác ngồi đó canh chừng đến quá nửa đêm. Dải tóc bên vai Tiêu Chiến lúc trắng lúc đỏ rất kỳ lạ.

Trong lòng cực kỳ lo lắng. Nhưng lại không thể mang người đến bệnh viện.

Vẻ ngoài của Tiêu Chiến, cùng những gì đã trải qua. Lại cộng thêm câu hỏi buổi tối và thái độ của người này ngay sau đó.

Vương Nhất Bác bản thân đã có phán đoán của riêng mình.

Cầm lên lọn tóc mềm mượt được cẩn thận giấu trong thân thể của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đưa lên đặt cạnh mái tóc đen dài kia.

- "Hoàn toàn không hề giống nhau".

Ngồi nhìn gương mặt Tiêu Chiến rất lâu. Trong lòng Vương Nhất Bác cảm nhận nhiều đợt cảm xúc dâng trào trong cơ thể.

- "Chuyện gì khiến em đau đớn đến mức này?"

----------

Buổi sáng, khi Tiêu Chiến tỉnh giấc. Mặt trời đã len lỏi qua lớp rèm chiếu vào đến chân giường.

Chống khuỷu tay đỡ người ngồi dậy, mới nhìn thấy Vương Nhất Bác đã ngủ ở chiếc ghế tựa cạnh đó.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi này.

- "Đã thức suốt đêm sao?"

Tiêu Chiến xuống giường, vào trong làm vệ sinh cá nhân. Một lúc đi ra thấy Vương Nhất Bác khẽ trở mình.

Bước đến đặt tay lay khẽ bờ vai.

- "Anh! Lên giường ngủ một chút đi. Ngồi như vậy sẽ mỏi".

Vương Nhất Bác khi này mới mơ màng mở mắt.

- "Em tỉnh rồi sao? Còn đau không? Tối qua doạ chết anh rồi".

- "Anh lên giường ngủ thêm một chút đi".

- "Uhm".

Nói rồi, Vương Nhất Bác không khách khí đem người thả luôn xuống giường.

Cảm giác dễ chịu hơn ghế kia rất nhiều. Quay người một hồi tìm vị trí thoải mái. Thì không thấy động tĩnh gì nữa.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác rất lâu, mới lặng lẽ đến bên cửa sổ, nghĩ về giấc mộng đêm qua.

- "Là mộng? Hay là sự thật? Mà kỳ diệu như vậy?"

----------

- "Tiểu Hồ ly! Đệ đang làm gì thế?"

Huyền Tinh Nhi sau khi đến Tĩnh Thiên Cung đã đi mấy vòng mà không tìm thấy Tiêu Chiến.

Cuối cùng đi đến Giao trì này mới thấy được người.

- "Đệ đang trồng hoa sen".

- "Trồng sen?"

- "Vâng"

- "Ca Ca của ta hôm nay không có ở Tĩnh Cung sao?"

- "Long Thần đã đi Hoa giới rồi".

Huyền Tinh Nhi nghe nhắc đến Hoa giới liền vẻ mặt không vui.

- "Huynh ấy đi Hoa giới làm gì chứ?"

- "Đệ không biết. Long Thần chỉ dặn đệ ở nhà không được quậy phá, dở trò ở Thiên Cung".

Huyền Tinh Nhi vừa nghe dứt câu nói, đã lớn tiếng cười rất sảng khoái. Đưa tay phẩy phẩy lên mấy sợi tóc trước trán Tiêu Chiến.

- "Tiểu Hồ ly thật ngoan. Còn biết nghe lời Ca Ca như vậy".

- "Tinh Nhi tỷ tỷ! Tỷ có thể không gọi là Tiểu Hồ ly được nữa hay không?"

- "Được! Được! Tiêu Chiến rất ngoan".

Sau đó, Tiêu Chiến đem sen trồng hết ra một khoảng ở Giao trì.

Huyền Tinh Nhi nhìn thành quả này thật vừa mắt. Nhưng nghĩ: Giao trì là nơi dưỡng thương của Ca Ca. Tiểu Hồ ly này đem sen về đây trồng. Có phải không hợp lý hay không?

- "Tiểu Hồ ly! Đệ kiếm đâu ra sen mà mang về đây nhiều như vậy?"

- "Là Long Thần cho đệ".

- "Ca Ca?"

- "Vâng!"

- "Ca Ca cũng bảo đệ trồng ở đây sao?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp lên tiếng trả lời. Khứu giác đã tràn ngập mùi xạ hương nồng nàn vô cùng quen thuộc.

- "Long Thần! Người trở về rồi?"

----------

Tiêu Chiến tựa cằm lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn những đường mây hình vẩy rồng ở chân trời phía xa xa.

- "Long Thần!"

- "Long Thần là ai? Vì sao.....lại giống anh như vậy?"

====================