[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 8: Sự trở lại của tiểu hồ ly

Ý niệm vừa dứt. Người này có phải hay không đã nghe được lời cầu nguyện mà ho sặc sụa lên mấy tiếng, nghiêng đầu nôn ra rất nhiều nước từ cuống họng.

Phía xung quanh người người nhốn nháo muốn tiến lại xem xét.

- "Sống rồi!"

- "Cứu được rồi!"

- "Ban nãy còn tưởng không cứu được".

Tiêu Chiến mở mắt, khung cảnh trước mắt thật giống Nhân gian.

- "Mẫu thân!"

Ở nơi hắn sống cùng Mẫu thân và Tỷ tỷ cũng có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh như thế này.

Nhưng chưa qua được bao lâu, ngực trái đã truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn, đáy lòng không ngừng quặn thắt.

- "Cảm giác này là gì? Vì sao ta lại có cảm giác này? Vì sao lại thấy đau như vậy?"

Hồ ly nhỏ đánh đôi mắt to tròn, đen lánh nhìn khắp xung quanh một lượt. Rồi lại nhắm mắt. Mất thêm một lúc mới lại mở ra. Những hình ảnh trước mắt vẫn như vậy. Không hề thay đổi.

- "Đây là nơi nào?"

- "Vì sao ta lại ở đây?"

- "Người này là ai?"

- "Những người kỳ quặc này là ai?"

- "Không phải Nhân gian. Vậy đây là Thiên giới? Là Yêu giới? Hay là Ma giới?"

- "Nơi này là đâu?"

- "Mẫu thân! Tỷ tỷ! Hai người đang ở đâu?"

Hồ ly nhỏ trong lòng sợ sệt. Thân thể cảm giác vô cùng yếu ớt. Không có chút sức lực.

Vương Nhất Bác từ đầu đến giờ, vẫn nhìn người này rất chăm chú.

Người này khuôn mặt rất non nớt. Phỏng chừng cũng chỉ mười sáu, mười bảy. Có đôi mắt rất sáng, nhưng vì sao lại chứa đựng nhiều nét u buồn.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Lúc này, người của đội cứu hộ đã đến nơi. Mọi người đều tránh ra nhường đường. Vương Nhất Bác cũng đứng dậy lùi về phía sau.

Nhân viên cứu hộ đặt chiếc cáng ngay bên cạnh. Định là sẽ khiêng người này đặt lên. Đưa vào bệnh viện.

Nhưng còn chưa kịp chạm tới. Đã thấy người này tự mình ngồi bật dậy.

Người này hắng giọng ho lên liên hồi. Tiếng ho như rút từ trong buồng phổi kéo ra. Rít từng hồi vô cùng khó khăn, mỏi mệt.

Tiêu Chiến ngồi dậy. Thấy y phục trên người mình lớp lớp bị tháo bỏ. Cực kỳ hoảng hốt. Đưa tay kéo vào giữ chặt. Mới ngước mắt nhìn đám người kỳ quặc đang đổ dồn ánh nhìn về phía mình.

Những người này không mặc y phục dài, mái tóc đều được cắt ngắn. Hồ ly nhỏ cảm giác rất sợ hãi.

- "Yêu...ma....quỷ....quái....phương nào?"

Tiêu Chiến này chưa từng gặp qua. Hai mắt rưng rưng mọng nước.

Một người trong đội cứu hộ bước đến, khuỵu gối ngồi trước mặt.

- "Cậu cần vào bệnh viện!"

Tiêu Chiến nghe người kia nói. Một vài từ không thể hiểu. Lại thêm ngữ khí cùng phong cách nói chuyện, bản thân cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Lần nữa hướng ánh mắt về người kia, hai tay ôm chặt người, lắc đầu nguầy nguậy.

Người kia đưa tay, muốn nắm lấy khuỷu tay cậu. Liền thấy Tiêu Chiến đẩy chân giật người lùi lại phía sau.

Nhân viên cứu hộ còn đang lúng túng không biết làm thế nào? Thì phía sau, Vương Nhất Bác tiến lại gần.

- "Để tôi nói chuyện với em ấy cho".

Vương Nhất Bác xoay người nói với Thẩm Gia Trạch và Hà Minh Vy.

- "Các cậu giúp tớ giải tán đám đông đi".

- "Có vẻ làm em ấy sợ rồi".

Qua một lúc, nơi này chỉ còn lại hai người. Thẩm Gia Trạch cùng Hà Minh Vy cũng nghe lời đứng cách xa họ một đoạn.

Vương Nhất Bác tiến đến, cúi người nhìn qua gương mặt non nớt của người này. Rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.

- "Anh có thể cùng em nói chuyện được không?"

Đây là người đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy sau khi mở mắt. Cảm giác ánh mắt người này nhìn mình không hề dò xét giống những người kỳ quặc kia.

Trong lòng có sinh ra một chút tin tưởng. Tiêu Chiến gật đầu đồng ý.

- "Em tên là gì?"

- "Tiêu Chiến!"

- "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

- "18 tuổi".

- "Nhà em ở đâu?"

- "Nhà.....??? Không biết!".

- "Vì sao em lại ở đây?"

- "Vì sao...??? ......Không biết!"

Tiêu Chiến không biết chuyện gì đã xảy đến với mình. Chỉ nhớ mình là một con Hồ ly nhỏ. Có mẫu thân và tỷ tỷ. Có lẽ vì mải chơi nên bị lạc mất mẫu thân rồi.

Nghĩ đoạn, rươm rướm nước mắt. Cúi mặt, không nói thêm tiếng nào.

Vương Nhất Bác chống tay ra phía sau, làm bộ vô tình đặt tay đè lên dải tóc ướt sũng, trải dài của Tiêu Chiến. Còn cố tình xoay ngón tay mấy vòng quanh một lọn tóc, giật nhẹ một cái.

Tiêu Chiến liền thấy đau "aaa...." lên một tiếng, rồi đưa tay xoa xoa da đầu.

Quay sang liền thấy người kia đang nhìn mình cười cười. Lại cúi mặt không nói thêm gì.

- "Tiêu Chiến! Em có ba mẹ không?"

Câu này Hồ ly nhỏ nghe không có hiểu. Nên không trả lời.

Vương Nhất Bác ngồi thêm một lúc. Mới đứng dậy phủi quần, cúi mặt nói với Tiêu Chiến.

- "Anh 24 tuổi. Tên Vương Nhất Bác. Anh lớn tuổi hơn em".

- "Bây giờ trong người em có thấy khó chịu không?"

Tiêu Chiến dùng các giác quan cảm nhận lại toàn bộ thân thể mình một hồi. Mới ngẩng mặt lắc đầu.

- "Có đói bụng? Muốn ăn gì không?"

Hồ ly nhỏ lắc đầu lần nữa.

- "Ta không đói".

- "Em ngồi đây chờ anh một lát".

Nói rồi, Vương Nhất Bác xoay người đi về phía đám bạn vẫn đang đứng chờ nãy giờ.

- "Nhất Bác! Thế nào rồi? Có chịu đến bệnh viện không?"

- "Chắc không cần đâu. Em ấy nói không thấy có gì khó chịu".

- "Vậy chúng ta đi thôi".

- "Mọi người đi đi. Tớ sẽ về Bắc Kinh trước. Hẹn gặp mọi người sau được không?

- "Sao thế? Có việc gấp lắm sao?"

- "Uhm! Thôi...mọi người đi trước đi".

Cả Thẩm Gia Trạch và Hà Minh Vy đều mặt mày bí xị. Nhóm 6 người bọn họ đã chơi thân với nhau từ thời học cao trung.

Sau này Vương Nhất Bác tách ra đi theo con đường nghệ thuật. Bạn bè mỗi đứa cũng có ngành nghề riêng. Vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Nhưng rất khó khăn để sắp xếp được dịp có mặt đủ cả như thế này.

Vậy mà vừa chơi được một hôm. Vương Nhất Bác đã lại về.

Vương Nhất Bác trong đám người bọn họ càng đáng trân quý. Bởi giới giải trí nhiều cám dỗ, lắm tị nạn. Gian nan, vất vả. Dù Vương Nhất Bác đã nổi tiếng như bây giờ. Bề ngoài xem chừng khá lạnh lùng, khó gần. Nhưng cùng với bạn bè tính cách vẫn thân thiện, nhiệt tình bao năm không thay đổi.

Trong lúc chờ đám người này rời đi, Vương Nhất Bác thu dọn vài đồ dùng của mình.

Lần này là lịch trình cá nhân. Thông tin được bảo mật giữ kín tuyệt đối. Nên cũng không có trợ lý hay nhân viên nào đi cùng.

Thấy đã sắp xếp đủ cả. Vương Nhất Bác mới quay lại vị trí ban nãy tìm Tiêu Chiến.

Lúc này, đã thấy người kia đứng dậy quay mặt nhìn ra phía mặt hồ. Trang phục trên người dù ướt nhưng đã ngay ngắn, chỉnh tề.

Vương Nhất Bác ngắm nhìn bóng dáng ấy. Thầm nghĩ.

- "Người này nếu làm diễn viên, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nam cổ trang đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng".

Ý nghĩ vừa dứt, đã thấy người kia quay lại nhìn mình.

Vương Nhất Bác cúi mặt bước dọc bờ hồ toàn sỏi và đá trắng. Tiến lại gần.

- "Tiêu Chiến! Em không nhớ nhà mình ở đâu? Bây giờ làm sao để về?"

Bản thân Hồ ly nhỏ từ lúc tỉnh dậy cũng đã rất lo sợ điều này.

Không biết nơi đây là đâu? Không biết nhà mình ở chốn nào? Chỉ nhớ được mình có Mẫu thân và Tỷ tỷ. Đã từng sống rất vui vẻ ở một nơi cũng có bầu trời trong xanh như thế này.

Nghĩ đến hiện tại, những người nhìn thấy đều rất lạ lẫm, kỳ quặc. Ban nãy khi người này vừa rời khỏi. Cũng đã thử qua một chút. Thân thể hoàn toàn không có một chút phép lực nào cả. Vậy phải làm sao?

- "Ta không biết".

Tiêu Chiến vẫn cúi mặt nói ra ba từ rất nhỏ. Nhưng cũng đủ để Vương Nhất Bác nghe thấy.

- "Em có sợ anh không?"

Hồ ly nhỏ nghe tiếng, ngẩng mặt nhìn người này một hồi. Đầu khẽ gật gật, xong lại lắc lắc.

- "Anh sẽ giúp em. Nhưng phải nghe lời anh. Có chịu không?"

Tiêu Chiến lúc này. Không khác một con kiến nhỏ giữa dòng nước xoáy. Thế mà lại bắt được một cành củi khô.

Cũng không hiểu vì nguyên cớ gì. Ngay từ khi mở mắt nhìn thấy người này. Trong lòng đã liền có một cảm giác tin tưởng đến kì lạ.

Tiêu Chiến nghiêng đầu khẽ gật.

- "Vậy gọi Anh đi".

- "Anh giống như Ca Ca đấy! Chốn này sẽ gọi như vậy"

- "Được! Anh!"

Nghe xong, Vương Nhất Bác mỉm cười. Dẫn người rời đi.

====================