Những tia nắng nghịch ngợm đang chen chút nhau xuyên qua lớp cửa kính, qua cả một lớp màn mỏng tênh và đáp thẳng xuống khuôn mặt của con người đang say ngủ trên chiếc giường êm ái, như muốn thay mặt cho tiếng chuông báo thức inh ỏi mà thúc giục cái con người đó phải mở mắt dậy ngay lập tức.
Nhưng đáng buồn thay là có người vừa mới trở mình, quay mặt vào phía bên trong nơi mà những tia nắng đó không thể chạm tới được để không bị chúng làm phiền nữa để mà có một giấc ngủ tốt hơn. Thôi thì bó tay thật rồi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bỗng...
"Ahhhh!"
Con người trên giường chỉ mới vài giây trước đang muốn tiếp tục giấc ngủ của mình, thì bây giờ đã vừa tỉnh giấc, đá tung chăn ngồi bật dậy mà bối rối nhìn một lượt xung quanh khắp căn phòng ngủ.
Vò rối lấy mái tóc của mình, Tiểu Đường ngáp một cái thật lâu và dài vì giấc ngủ đó tuy rất ngon đối với cô, nhưng vẫn chưa đủ lâu để cô thật sự tận hưởng nó. Chậm rãi lê từng bước chân lười biếng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ, cô nhìn xuống đôi chân vẫn còn mang giày của mình, chắc có lẽ hôm qua vì không chịu nổi cơn đau đầu của mình nên cô chả còn sức lực gì mà tháo giày của mình ra và đặt đàng hoàng lên kệ nữa.
Mà khoan...
Cơn đau đầu à...
Đúng rồi!
Tiểu Đường chợt nhớ là cô đã lấy lại được toàn bộ kí ức rồi, cô đã nhớ được toàn bộ rồi! Cớ sao cô lại quên mất việc này mà nhàn nhã đứng đánh răng cơ chứ? Cô phải đi gặp Esther mới được, à không là Thư Hân của cô mới đúng, cô sẽ gặp nàng và giải thích mọi thứ, giải thích rằng cuối cùng cô cũng đã nhớ về nàng rồi, chắc chắn là nàng sẽ vui lắm cho xem!
Nghĩ đến đây mà trong lòng cô không khỏi phấn khích khi thử tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên và hạnh phúc của nàng. Cho nên cô đã gấp rút làm mọi thứ thật nhanh, đến độ lúc chạy ra khỏi nhà còn mém vấp chân té sấp mặt nữa kìa.
Việc đầu tiên là cô bắt xe đến quán bar hôm qua để lấy lại xe của mình, tiền đỗ xe có hơi chát nhưng cô cũng mặc kệ, vì trong lòng cô bây giờ chỉ nghĩ về mỗi Thư Hân mà thôi, và cô chắc chắn bây giờ nàng đang chăm chỉ làm việc ở sở cảnh sát rồi. Cô có nên tạo bất ngờ cho nàng không? Hay là canh ngay lúc nàng đang tập trung làm việc thì tông cửa vào hù một phát?
Không được! Kiểu này chưa dọa được ai đã bị ăn đấm rồi, và cô không muốn vì cái lí do "bệnh nghề nghiệp" của nàng mà khiến cô bị ăn đấm vô cớ đâu.
Hay là giờ ghé chỗ nào mua thật nhiều thức ăn đem đến cho nàng nhỉ?
Mà thôi cũng không được, cô thích tự thân đi ăn cùng nàng, khi mà cả hai cùng thống nhất chọn được một món yêu thích, chứ không phải là mua một đống đồ mà để sẵn ở đó rồi cho nàng lựa, vừa tốn công tốn tiền mà chưa chắc đã hiệu quả.
Thôi nói chung là cứ đến được sở cảnh sát Đông Thành đi rồi tính sau!
Sau khi lái xe chừng khoảng hai mươi phút thì cuối cùng cô cũng đã đến được nơi cô muốn đến, bước xuống xe một cách nhanh chóng, đôi chân dài của cô được dịp hoạt động hết năng suất khi chỉ cần bước khoảng mười bước thì cô đã vào đến được sảnh chính. Cô đang nôn nóng được gặp nàng lắm rồi!
Nhưng có điều là cô lại không biết phòng làm việc của nàng ở đâu hết cả, chắc là cô sẽ gọi điện hỏi Tinh Kiệt cho chắc. Và ngay khi cô vừa lấy điện thoại ra dự định sẽ gọi cho Tinh Kiệt thì chợt bắt gặp được một người quen, thật ra thì chỉ là biết mặt thôi chứ chưa nói chuyện bao giờ.
"Cho tôi hỏi, cậu là Tôn Nhuế phải không?" Cô lịch sự tiến lại gần người đang gấp gáp cho mấy tờ giấy vào tập hồ sơ của mình.
"Vâng là tôi. Nhưng... cô đến đây làm gì?" Hình như là Tôn Nhuế đang có việc gấp thì phải, nhưng vẫn không tránh được ngạc nhiên khi nhìn thấy cô xuất hiện ở đây.
"Tôi có thể biết phòng làm việc của Thư Hân ở đâu được không?" Cô liền hỏi Tôn Nhuế ngay, nhưng chợt cảm thấy có gì đó không ổn khi nhận thấy được một nét buồn thoáng qua trong ánh mắt của Tôn Nhuế.
"Cô chưa biết gì sao?" Tôn Nhuế thở dài nhìn cô.
"Có chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra sao?"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Triệu Tiểu Đường?"
Dụ Ngôn đang ngồi bên cạnh Đới Manh ở dãy ghế nơi hành lang vắng vẻ của bệnh viện quân y, cả hai đã túc trực ở đây từ tối hôm qua đến giờ rồi. Và khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ngày một rõ dần thì bèn dời sự chú ý sang con người đang hối hả chạy về phía cả hai, và Dụ Ngôn không thể tin được người đang đứng trước mặt cả hai lúc này chính là Tiểu Đường.
Về phần Tiểu Đường, ngay khi nghe Tôn Nhuế báo tin thì đã phóng xe đến đây gần như là với tốc độ tối đa, và cũng đã không thèm đợi thang máy mà dùng cầu thang ở lối thoát hiểm, chạy một mạch không biết mệt lên thẳng đây.
"Esther... à không Thư Hân, đã có chuyện gì xảy ra?" Cô vừa gấp gáp lấy lại hơi thở của mình vừa hỏi Dụ Ngôn.
***Flashback***
"Cứ theo như lời của tôi mà thực hiện, mọi người đã nắm rõ hết chưa?"
"Đã hiểu thưa Sếp!"
"Được rồi, vậy thì cuộc họp kết thúc tại đây. Mọi người vất vả rồi." Tinh Kiệt đóng xấp hồ sơ trước mặt mình lại, dõng dạc thông báo cho mọi người biết.
Vì cũng đã trễ nên mọi người đã ra về rất nhanh chóng, thoáng một hồi đã ra về gần hết, chỉ còn mỗi Thư Hân, Dụ Ngôn, Đới Manh và Trác Nghi vẫn còn nán lại để đứng trò chuyện cùng nhau.
"Đó! Thế mà bà ấy vẫn một mực khẳng định em chính là kẻ lấy trộm ví của bà ấy."
Đới Manh bất bình kể lại cho Trác Nghi nghe việc hồi chiều khi đang vui vẻ lượn vài vòng để tìm gì đó ăn vặt, thì Đới Manh vô tình chứng kiến được cảnh một tên cướp vừa giật ví của một bà lão lớn tuổi, thế là Đới Manh đã không khó khăn mấy trong việc đuổi theo và lấy lại được chiếc ví cho bà lão tội nghiệp đó, đã thế không ngần ngại tặng cho tên trộm đó vài đấm vì tội ức hϊếp người già và trộm cắp. Nhưng khi đem ví về trả cho bà ấy thì bà ấy lại một mực khẳng định Đới Manh là kẻ trộm, lúc đó Đới Manh mới nhận ra rằng thì ra bà ấy có vấn đề về trí nhớ, đã vậy còn lú lẫn nữa, cứ thế la lớn lên bảo Đới Manh là kẻ đang cố gắng trộm ví của bà ấy mặc cho Đới Manh có cố gắng giải thích tới mức nào đi chăng nữa thì bà ấy vẫn không tin.
Và kết quả là cả hai bị đưa về sở cảnh sát gần đó, và xui một cái nữa là Đới Manh quên đem theo giấy tờ tùy thân nữa, bởi vì trong đó có thẻ cảnh sát. Cũng bởi vì thế mà khi Đới Manh khẳng định mình chính là cảnh sát thì chả ai tin cả vì Đới Manh không có gì để chứng mình hết, thế là phải gọi điện cầu cứu Dụ Ngôn. Cho đến khi Dụ Ngôn đến nơi với chiếc thẻ cảnh sát của mình thì Đới Manh mới hả hê đặt thật mạnh chiếc thẻ lên bàn như muốn dằn mặt mấy người ở đây.
"Đúng là làm ơn mắc oán nhỉ?" Trác Nghi thì không khỏi buồn cười trước câu chuyện có phần bi hài này của Đới Manh.
"Thề chứ lần sau em mà có gặp tình huống như thế nữa chắc sẽ vào chùa xám hối mất."
"Cũng cho chừa cái thói không thèm đem giấy tờ trong người."
Bỏ qua lời cãi cọ của người yêu mình và Trác Nghi, việc đó Dụ Ngôn đã quá quen thuộc với việc này rồi, chợt để ý thấy Thư Hân có vẻ không được khỏe, mà đúng hơn là Dụ Ngôn đã nhận ra việc này từ khi buổi họp bắt đầu rồi, cho đến bây giờ thì nàng có vẻ vẫn chưa khá hơn.
"Thư Hân à, cậu không sao chứ?"
"Mình ổn mà, chỉ thấy hơi mệt thôi." Nàng gượng cười trả lời Dụ Ngôn, không hiểu sao nãy giờ nàng cứ thấy đầu óc mình quay lòng vòng và cơ thể mình lúc thì như đang bay bổng đi đâu đó, lúc thì nôn náo khó chịu.
"Thế thì cậu về nghỉ đi, không khéo mai không đi làm được bây giờ." Dụ Ngôn lo lắng nhắc nhở nàng.
"Ừ chắc là cảm vặt thôi mà, nghỉ một chút sẽ khỏe ngay." Nàng trả lời Dụ Ngôn, nhưng không lâu sau đó liền cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, chưa kể đến bên trong cơ thể nàng lúc này như đang hứng chịu lấy một ngọn lửa lên đến hàng ngàn độ Celcius khiến nàng tưởng chừng mọi tế bào, mọi cơ quan trong cơ thể mình đã bị thiêu rụi hết rồi.
"Thư Hân! Cậu thật sự có ổn không đó?" Dụ Ngôn đã lo lắng giờ lại càng lo lắng hơn khi thấy nàng bỗng chốc vã mồ hôi rất nhiều, đã thế còn run rẩy từng hồi, tâm trạng hoảng sợ dáo dát nhìn xung quanh như đang lẩn trốn một điều gì đó.
"Cậu có cần mình đưa về không?" Đới Manh tạm dừng cuộc cãi vã với Trác Nghi mà sốt vó hỏi han nàng.
"Mình... mình..." Lần này thì là đến cảm giác cổ họng nàng như có gì đó chèn ép trong đó, khiến nàng không thể nói được dù chỉ là một câu ngắn gọn.
"Em có cần mọi người đưa em đến bệnh viện... Này! Thư Hân à! Em làm sao thế?" Trác Nghi đẩy nhẹ Đới Manh sang một bên mà đứng đối diện với nàng, nhưng khi chị chưa kịp kiểm tra tình hình tồi tệ này của Thư Hân, thì chỉ kịp chứng kiến nàng co giật nhẹ một vài cơn, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức và ngã xuống, rất may là Trác Nghi đã nhanh tay đỡ kịp nàng vào lòng, chứ không thôi thì không biết sao nữa...
"Đới Manh chuẩn bị xe nhanh lên! Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện mau!"
***End Flashback***
"Vậy rốt cuộc... nguyên nhân gì đã khiến cô ấy trở nên như thế?" Tiểu Đường thất thần hỏi Dụ Ngôn.
"Một người có những triệu chứng như choáng váng, khó chịu trong người, hô hấp khó khăn, vã mồ hôi nhiều, lên cơn co giật bất ngờ và nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê thì là kết quả của việc gì?"
"Không lẽ là... là..." Cô càng điếng người trước câu nói này của Dụ Ngôn, những kiến thức này một người cảnh sát đều được đào tạo bài bản để có thể xử lí khôn khéo nếu như đυ.ng phải, đặc biệt là đối với một người vừa mới hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng về ma túy như cô thì càng phải biết rõ hơn nữa.
"Đúng vậy... Thư Hân, cậu ấy đã bị sốc ma túy." Dụ Ngôn đau đớn xác nhận với Tiểu Đường.
"Nhưng... nhưng mà sao có thể chứ? Cô ấy làm sao có thể sử dụng cái chất đó được?"
"Khoan đã... không lẽ cô đã nhớ lại mọi thứ rồi à?" Dụ Ngôn cảm thấy nghi ngờ trước thái độ lo lắng bối rối này của Tiểu Đường, nếu như cô không nhớ lại mọi thứ thì làm sao có thể phản ứng như thế này được chứ?
"Tôi chỉ vừa mới nhớ lại vào tối hôm qua..."
Đến lúc này thì Đới Manh mới đứng phắt dậy, bước từng bước nặng nề về phía Tiểu Đường với ánh mắt tràn đầy tức giận, tay cuộn chặt thành nắm đấm. Khi chỉ còn cách Tiểu Đường vài bước chân rồi, thì Đới Manh mới dừng lại và nhìn thẳng vào mắt cô và nói
"Có thể sau hành động này tôi sẽ bị đuổi việc, nhưng mà..."
"BỐP!"
Một cú đấm nhắm thẳng về mặt Tiểu Đường mà đáp xuống.
"...cô đáng phải bị như thế!"
"Đới Manh! Chị đang làm cái gì vậy hả?" Cả kinh trước hành động này của Đới Manh, Dụ Ngôn hoảng hốt giữ chặt hai bên tay của Đới Manh lại phòng hờ trước những cú đấm bất ngờ không báo trước giống như vừa rồi.
Do quá bất ngờ và không lường trước được, nên Tiểu Đường đã hưởng trọn cú đấm không được nhẹ vừa rồi của Đới Manh, khiến cô suýt nữa mất thăng bằng mà ngã xuống. Ây da! Người nhỏ con mà đấm mạnh thế không biết?
"Em bỏ chị ra!"
Đới Manh hậm hực gỡ tay Dụ Ngôn ra khỏi người mình, bước thêm vài bước nữa về phía Tiểu Đường, khi mà cô vẫn còn chưa kịp định hình lại mọi thứ và túm chặt lấy cổ áo của cô, kéo cô về đối diện mặt của mình hơn.
"Cô đã nhớ lại rồi à? Ha! Thì sao chứ? Thì có cứu được Thư Hân hay không hả?!?! Hay là lại tiếp tục khiến cậu ấy đau khổ tổn thương như những lần trước? Không lẽ cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác suy nghĩ của cậu ấy sao? Cô có biết là cậu ấy đã phải chịu đựng những gì trong suốt thời gian qua không? Nếu như cái ngày hôm đó cô không nói những lời như thế với Thư Hân thì có lẽ cậu ấy đã không phải chịu quá nhiều tổn thương như vậy! Cô tưởng cô nhớ lại mọi việc là sẽ xong xuôi sao? Đó! Nhìn đi! Nhìn cậu ấy đang nguy kịch bên trong kia kìa! Lỡ như cậu ấy mà gặp mệnh hệ gì thì cô tha hồ ngồi đó mà hối lỗi đi nha!"
Giọng Đới Manh như nghẹn đi theo từng câu nói, thật ra Đới Manh biết hết đó chứ, biết nàng đã phải đau khổ dằn vặt ra sao vào mỗi buổi đêm để rồi đến sở cảnh sát với đôi mắt sưng húp, biết nàng luôn cố gắng cởi mở vui vẻ với mọi người để che đi cái cảm giác yếu đuối của bản thân, và cũng đã biết nàng luôn chủ động xin làm thật nhiều việc để giữ bản thân thật bận rộn, vì mỗi khi rảnh rỗi thì nàng luôn nghĩ về cô trong tâm trạng không thể đau đớn xót xa hơn được nữa. Nói chung là Đới Manh, kể cả Dụ Ngôn và mọi người nữa, ai cũng biết hết cả, đặc biệt là Đới Manh đã không hề có thiện cảm với cô ngay từ cái hôm cô nặng lời với Thư Hân ở sở cảnh sát.
Và câu nói của Đới Manh như một nhát búa giáng thẳng vào đầu của cô vậy, nó khiến cô như điếng người khi nghĩ về câu nói đó.
Đúng là cô đã quá vô tâm rồi, chỉ nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp trước mắt mà lại quên đi những việc tồi tệ mà cô đã làm với nàng, lại quên đi những tổn thương cô đem đến cho nàng và quên đi rằng cô đã từng đối xử với nàng như thế nào.
Cô...
Đúng là một con người tồi tệ mà!
"Có chuyện gì ồn ào thế?"
Câu hỏi của Khả Ny như chen ngang vào bầu không khí căng thẳng này khi chị vừa bước ra từ trong phòng bệnh đặc biệt, nơi mà Thư Hân đang được chữa trị.
"Không có gì đâu chị." Buông mạnh cổ áo của Tiểu Đường ra khiến nó trở nên nhăn nhúm lộn xộn, Đới Manh điềm tĩnh trả lời Khả Ny.
Nhưng trái ngược với Đới Manh là một Tiểu Đường hối hả và gấp rút, khi vừa định thần lại và nhìn thấy Khả Ny, cô liền chạy đến nắm chặt lấy hai bên vai chị cùng với một giọng điệu cầu xin.
"Chị Khả Ny! Làm ơn... làm ơn cho em gặp Thư Hân có được không?"
.
"Đúng là chúng ta đã gặp lại nhau nhỉ, nhưng chị không nghĩ là sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này." Khả Ny đóng nhẹ cánh cửa phòng bệnh lại, và theo ngay sau lưng chị là Tiểu Đường, còn Dụ Ngôn thì đang tìm cách làm Đới Manh dịu bớt ở phía bên ngoài rồi.
Cả hai lại băng qua thêm một cảnh cửa nữa sau khi đã rửa tay sạch sẽ và khoác lên một lớp áo khử trùng, thì ra nơi mà Thư Hân đang được chữa trị chính là phòng cách ly và vô trùng, bởi như thế mới hạn chế nhiều người ra vào.
Và cô như chết lặng đi khi nhìn thấy hình ảnh nàng đang bất động trên giường bệnh cùng với hàng loạt thứ dây nhợ và máy móc phức tạp, cũng có thể hiểu là một khi cơ thể của bạn gần như không thể tự thân chúng vận động và thực hiện những chức năng thường ngày nữa rồi thì mới cần nhờ đến sự hỗ trợ của những chiếc máy này...
Quan sát nét mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của nàng mà Tiểu Đường cứ tưởng như vừa có ai đó đâm thẳng một nhát dao vào ngay tim mình vậy. Ông trời có phải là đang thử thách cả hai không khi gây nên biết bao nhiêu trắc trở ngăn cản cả hai đến với nhau, vì sao ngay khi cô vừa nhớ lại mọi thứ thì lại xảy ra thêm chuyện này nữa chứ? Vì sao nàng lại thành ra nông nỗi thế này?
Nếu như có một điều ước ngay lúc này, cô ước mình sẽ được quay trở về quá khứ và cho "Tiểu Đường quá khứ" kia một trận cho tỉnh ra để rồi không phải đối xử và đem lại nhiều tổn thương cho nàng nữa, hoặc ít nhất là có thể ngăn cản được tình hình ngay lúc này...
Kiểm tra một lượt các thông số phức tạp trên những chiếc máy hiện đại kia, Khả Ny khẽ quay sang nói với cô.
"Tình hình của em ấy... thật sự là rất nguy kịch rồi. Các cơ quan bên trong cơ thể của em ấy đang có dấu hiệu ngưng hoạt động bất cứ lúc nào, điển hình là từ hôm qua đến giờ em ấy đã bị ngưng tim hai lần, phải vất vả lắm mới có thể khiến tim em ấy đập trở lại như bây giờ. Nhưng thật sự việc này nếu như diễn ra thêm vài lần nữa thì..."
"Thời gian... cô ấy còn bao nhiêu thời gian nữa?" Tiểu Đường thất thần nhìn lấy nàng, kể cả việc nắm chặt lấy đôi bàn tay kia thôi sao cũng khó quá...
"Theo như chị tính toán... thì chưa đầy bốn mươi tám giờ đồng hồ nữa."
"Nghĩa là gần hai ngày phải không ạ?"
"Nếu như em ấy có thể chịu được, thì đúng là sẽ còn khoảng hai ngày nữa. Với lại em có muốn biết cái thứ gây nên tình trạng của em ấy bây giờ là thứ gì không?" Khả Ny cho hai tay vào túi áo blouse của mình mà cho Tiểu Đường.
"Chị cho em biết đi ạ."
"Là MX..."
"Sao?!?!? Ý của chị là... là cái chất mà tên Vương Tuấn đã dùng để bịt miệng biết bao nhiêu người chỉ để không bị bại lộ?" Nghe đến cái tên quen thuộc đó mà cô càng điếng người thêm.
Mục tiêu duy nhất mà cô, kể cả Thư Hân vẫn chưa thể hoàn thành được khi nhiệm vụ của cả hai kết thúc, đó chính là tìm được tung tích và nguồn gốc của cái thứ ma túy tự chế MX này. Kể cả từ lúc trở về thì cô cũng đã có chút quan tâm đến cái chất này và muốn ngỏ ý tìm hiểu sâu hơn, nhưng phía nàng bảo là sẽ đảm nhận việc này nên cô cũng không mảy may chú tâm nữa và nhanh chóng quên bén đi cái chất đó.
Chết tiệt!
Và bây giờ chính nàng đang phải hứng chịu hậu quả khủng khϊếp mà nó gây ra đây!
"Chính là nó, và liều lượng kì này cơ thể em ấy hấp thụ vào tương đương với lượng được cho vào cơ thể của tên Lưu Di Duy, có nghĩa là lão Lưu đó. Nhưng may mắn một điều là, sức lực kháng cự của Thư Hân tốt hơn lão ta rất nhiều nên mới có thể cầm cự được cho đến bây giờ, chứ không thôi thì..."
"Và bên mình vẫn chưa thể xác định được chính xác những thành phần của nó đúng không chị?"
"Chính xác là như vậy..." Khả Ny nói đến đây thì không khỏi lo lắng, đến cả người bạn thân Lưu Lệnh Tư của chị là chuyên gia hóa chất ở viện nghiên cứu quốc gia cũng không thể tìm ra được chính xác bên trong đó có gì vì có những chất khi được cơ thể hấp thụ vào đã hòa tan đi mất không thể tìm ra được, trừ khi...
"...trừ khi chúng ta tìm ra được một lượng gốc ban đầu, thì việc tìm ra thuốc chữa sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Từ đây đến trước khi qua ngày mới, em sẽ đem nó về cho chị."
"Em nói sao?" Khả Ny không thể tránh khỏi ngạc nhiên trước lời khẳng định chắc nịch này của Tiểu Đường.
"Bằng mọi cách em sẽ tìm ra được MX, và kể cả người tạo ra chúng nữa." Ánh mắt của Tiểu Đường lúc này không thể đùa được, một ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm và chắc chắn hệt như đợt cô đứng dậy giữa đám đông đang e dè mà xung phong nhận nhiệm vụ nằm vùng này, và bây giờ vẫn với ánh mắt này, cô sẽ dành mọi sự quyết tâm của mình để cứu cho bằng được Thư Hân của cô.
"Em chắc chứ?"
"Cho dù phải lặn lội ra tận biển hay lên núi đi chăng nữa, em vẫn sẽ tìm được chúng về đây bằng mọi giá." Cô tự tin trả lời với Khả Ny, Triệu Tiểu Đường cô một khi đã quyết tâm gì rồi thì bằng mọi cách phải thực hiện cho bằng được, nhất là khi nó liên quan đến tính mạng của người mà cô yêu hơn chính bản thân cô.
"Thôi được rồi, vậy thì trông cậy vào em. Cố gắng lên nhé." Khả Ny gật đầu mỉm cười, vỗ vai Tiểu Đường khuyến khích mấy cái rồi rời đi trước, để lại cho cô có chút không gian riêng tư ngắn ngủi bên cạnh nàng.
Ôn tồn vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng, tay còn lại của cô vô thức tìm đến tay nàng mà nắm lấy, nhưng lại không dám nắm quá chặt vì cô sợ, sợ rằng chỉ cần một cử chỉ hành động mạnh mà thôi thì sẽ ảnh hưởng đến tình hình nguy kịch của nàng hiện giờ.
Cô...
Sợ mất nàng...
Nhưng cô sẽ biến nỗi sợ đó thành động lực để mà cứu được nàng bằng mọi cách!
"Em ngoan nhé, ráng đợi một chút, một chút thôi. Tôi sẽ đem được em quay trở về. Hứa nhé, hứa không được bỏ tôi mà đi nhé, vì tôi còn chưa xin lỗi em vì những gì mình đã làm nữa, sau đó em có thể chửi có thể mắng tôi thế nào cũng được, tôi chịu hết! Nhưng hãy cùng cố gắng, có được không?"
"Xin em, làm ơn đừng thất hứa nhé..."