Hôm nay Tiểu Đường được nghỉ một hôm, thế là cô thoải mái đánh một giấc lười biếng đến gần trưa mới chịu ngồi dậy mà vệ sinh cá nhân, cũng đã thêm một tuần nữa kể từ hôm cô làm rõ mọi việc với Tuyết Nhi và không hiểu sao cô lại thấy bản thân mình nhẹ nhõm đi rất nhiều chứ không hề vương vấn đau khổ gì như cô đã từng nghĩ cả. Có lẽ cô cũng nhận thấy rằng, cô và Tuyết Nhi thích hợp để làm chị em thân thiết hơn là người yêu của nhau, cho nên dạo gần đây quan hệ của hai người vẫn diễn ra tốt đẹp mà không cần phải ngại ngùng gì cả.
Quyết định sẽ lái xe đi lòng vòng cho thư thả, Tiểu Đường nhanh tay tìm lấy chiếc chìa khóa xe của mình, sau đó chọn lấy một đôi sneaker khỏe khoắn và mở cửa rời khỏi nhà.
Ông trời hôm nay rất biết chiều ý cô, thời tiết rất thoải mái và dễ chịu, không quá nắng gắt mà còn được hưởng sự mát mẻ từ những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, không những khiến cho khung cảnh Bắc Kinh trở nên thơ mộng dịu nhẹ mà còn khiến cho con người cảm thấy thật thư thả trong lòng. Sau khoảng hai tiếng lái xe lòng vòng Bắc Kinh, đi qua những khu phố nhộn nhịp đông đúc của giới trẻ và dừng lại hít thở bầu không khí trong lành nơi công viên, thì Tiểu Đường đã ghé sang nhà hàng của ba cô đã mở để cho mẹ cô làm quản lí, phụ giúp mẹ của cô và trò chuyện vui vẻ cùng bà đến gần chiều tối mới lên xe mà trở về nhà. Một ngày nghỉ quá tuyệt vời và lí tưởng!
Bỗng cô cảm thấy hơi khát nước, có lẽ cô nên ghé quán nước nào đó mà tự thưởng bản thân một cốc nước ép mát lạnh mới được và theo cô nhớ là ở cuối đường có một quán khá nổi tiếng, thế là cô nhấn ga chạy về phía cuối đường đó. Và đúng như cô đã nhớ, có một quán nước đông đúc và nhộn nhịp ở đây này! Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, cô vui vẻ bước vào quán, nếu như quán không đông khách thì cô sẽ ngồi ở đây dùng nước luôn cũng được, còn không thì sẽ đem về nhà mà uống, chả sao cả! Nói chung là tâm trạng cô đang rất thoải mái!
"Tổng giá tiền của quý khách là tám tệ. Quý khách thanh toán bằng tiện mặt hay thẻ ạ?" Cô nhân viên trẻ tuổi niềm nở hỏi Tiểu Đường sau khi cô đã gọi nước.
"Tiền mặt nhé." Số tiền nhỏ đó mà quẹt thẻ thì phiền phức chết.
"Tiền thối của quý khách đây ạ! Quý khách đứng ở quầy đợi nước giúp em."
Nhận lấy tiền thối và cho vào trong ví tiền, cô di chuyển thêm vài bước nữa để đứng đợi ở quầy lấy nước và tranh thủ nhìn một lượt xung quanh quán để tìm xem còn chỗ ngồi nào không. Nhưng xem ra hôm nay quán buôn may bán đắt rồi vì cô chả tìm thấy được chỗ ngồi nào còn trống cả, vậy là phải đem về nhà uống rồi.
Chợt ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc, hình bóng mà cô không có can đảm chủ động để gặp mặt suốt hai tuần qua.
Đó là Thư Hân!
Đúng rồi chính là Thư Hân chứ không ai khác nữa!
Làm sao cô có thể nhìn lầm được! Mặc cho bây giờ ở đây có hàng trăm, hàng ngàn người thì cô vẫn sẽ nhận ra được nàng chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, vì nàng xinh đẹp nổi bật quá mà! Và Thư Hân chỉ đang ngồi đó có một mình thôi! Cơ hội đến rồi!
Một sự hồi hộp dâng lên trong lòng cô, cô có nên chủ động lại ngồi và bắt chuyện với nàng không? Chắc chắn là sẽ như vậy rồi!
"Mày sẽ làm được mà Triệu Tiểu Đường!" Cô tự thì thầm với bản thân mình, sao cô cảm thấy việc bước vài bước lại phía nàng nó còn khó nhằn hơn những nhiệm vụ nguy hiểm chết người mà cô đã từng phải trải qua nữa. Sao mà nhân viên ở đây pha chế nước lâu thế? Không có nước thì sao cô có thể sang phía nàng mà ngồi được? Cũng may là nàng vẫn chưa nhìn thấy cô vì đang mải mê bấm điện thoại rồi.
"Cô gì đó ơi! Cho tôi qua một chút được không?"
Một giọng nói của một cậu con trai vang lên bên tai cô, nên cô theo quán tính mà quay về phía chủ nhân của giọng nói đó. Thì ra là cô do mải mê ngắm nhìn nàng mà đang đứng chặn đường đi của cậu con trai đó.
"Tôi vô ý quá, xin lỗi nhiều." Cô lùi về sau vài bước và nhường đường cho cậu con trai đang cầm hai ly nước trên tay bước ngang qua mình.
Nhưng mà chuyện gì đang diễn ra vậy?!?!
Cậu con trai đó bước thẳng về phía bàn của Thư Hân và vui vẻ ngồi xuống đưa nước cho nàng?!?!
Đã vậy nàng còn vui vẻ cười tươi với cậu ta nữa chứ!
Chứng kiến từ đầu đến cuối mà trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu, bây giờ thì họ đang chăm chú trò chuyện với nhau rồi kìa! Khoan đã!
Là cô đang ghen sao?
Trái tim này lại phản chủ nữa rồi...
Vì cái cảm giác này nó hệt như cái cảm giác khi cô từng nhìn thấy Tuyết Nhi nói cười vui vẻ cùng với người khác vào mấy năm trước. Cô không ngờ cô sẽ lại phải trải nghiệm cái cảm giác này một lần nữa.
Nhưng mà...
Cô với nàng đã là gì của nhau đâu mà cô lại có quyền ghen chứ?
Đã vậy vừa rồi chính cô còn là người khiến nàng tổn thương và khiến mối quan hệ giữa cả hai gần như quay trở lại con số không tròn trĩnh thì cô có quyền gì mà can thiệp vào việc nàng đi lại với ai hay trò chuyện với ai đâu chứ?
Nhưng vẫn không thể phủ nhận là cô đang ghen!
Vẫn không thể phủ nhận được việc cô thầm ước có thể đá mông cậu ta ra khỏi quán này để cậu ta không được trò chuyện uống nước cùng Thư Hân nữa!
"Quý khách! Quý khách! Nước của quý khách đã xong rồi ạ." Cậu nhân viên pha chế phải gọi đến lần thứ ba thì Tiểu Đường mới chịu giật mình mà quay về phía cậu ấy mà nhận lấy ly nước.
"Cảm ơn." Cô cầm lấy ly nước và dự định sẽ ra về luôn, vì cô không muốn phải ở lại đây thêm một chút nào nữa để mà chứng kiến cái cảnh ngứa mắt giữa nàng và cậu con trai đó!
Nhưng cô nào biết được, từ lúc cô nhận lấy nước và nhanh chóng rời khỏi quán, luôn có một ánh mắt dõi theo cô...
Là Thư Hân đã nhìn thấy cô, chính nàng đã nhìn thấy cô ngay lúc cô vừa quay lưng về phía quầy lấy nước, và cũng đã nhìn thấy cô gấp rút rời khỏi nơi này. Ánh mắt nàng đã có chút xao động khi nhìn về cô, đã có chút gì đó gọi là luyến tiếc khi nhìn về người mà nàng vẫn còn rất yêu.
Từ cái hôm Tiểu Đường nặng lời với nàng, nàng đã tự nhủ với bản thân là sẽ buông bỏ tất cả, sẽ cố gắng sống một cuộc sống không có sự hiện diện của cô nữa và luôn cố gắng là một người cởi mở vui vẻ với mọi người xung quanh, nhưng thật ra không có đêm nào là nàng không khóc cả, đến nỗi sáng hôm sau tưởng không mở mắt nổi để đi làm luôn chứ.
Khi nãy nhìn thấy cô trong lòng nàng có chút vui và nàng rất muốn chạy đến để ôm lấy cô, vì nàng nhớ cô quá rồi. Nhưng nghĩ lại những lời nói mà cô đã thẳng thừng nói ra với nàng thì nàng lại cảm thấy có chút giận, nếu như sau này mà cô có nhớ lại mọi thứ đi chăng nữa, thì nàng nhất định sẽ lấy chuyện này ra mà tính sổ với cô.
Nhưng mà cái ngày đó không biết khi nào mới đến nữa?
"Thư Hân! Em làm sao thế?"
"Dạ không có gì đâu anh, em thấy hơi mệt thôi." Nàng bị giọng nói của người con trai đối diện làm cho bừng tỉnh "Mà không biết lí do anh hẹn em ra đây là gì ạ?"
Chắc có lẽ mọi người đã quên, Minh Cường chính là bạn trai của Hi Ngưng.
"Hôm tuyên tòa xét xử xong, anh có được gặp để nói chuyện với Hi Ngưng lần cuối trước khi cô ấy thi hành bản án, chắc là em có biết rồi đúng chứ?"
"Vâng việc này em có nghe nói qua, chắc khi biết chuyện... anh đã bất ngờ lắm đúng không ạ?" Nàng cẩn thận hỏi thăm tình hình của Minh Cường, nàng vẫn còn nhớ rất rõ nét mặt bần thần và buồn bã của anh vào hôm xét xử.
"Anh không ngờ cô ấy lại có thể làm những việc như thế, đã thế lần gặp mặt đó cô ấy vẫn một mực cứng đầu không chịu nghe anh khuyên bảo." Minh Cường thở dài nhìn ly cà phê đang bốc khói nghi ngút trước mặt mình.
"Anh đừng bận tâm nhiều quá, việc chị ấy làm thì chị ấy phải tự chịu trách nhiệm, và em mong rằng hai mươi năm sẽ là khoảng thời gian đủ cho chị ấy tự nhìn nhận được lỗi lầm của mình và hối cải." Nàng uống một ngụm cà phê và nói với Minh Cường.
"Cũng bởi vì thế... mà anh đã chia tay với cô ấy." Minh Cường đau khổ tiết lộ cho nàng nghe.
"Thật sao? Thế thì em rất tiếc, còn có rất nhiều người con gái tốt hơn ở ngoài kia. Một người tài giỏi như anh thì em đảm bảo sẽ không thiếu người theo đuổi đâu."
"Với lại anh có nghe qua việc cô ấy đã tạt nước vào người em... thay mặt cô ấy, anh xin lỗi em nhiều nhé. Anh cũng không hiểu vì sao cô ấy lại có thể kể lại mọi việc cho anh nghe bằng một tông điệu rất tự hào như thể đã làm được một việc tốt vậy." Minh Cường thành thật nói với Thư Hân.
"Không sao đâu ạ, trường hợp này không phải là lần đầu tiên em gặp phải." Thư Hân là đang nói thật, có nhiều người khi nàng và đồng đội đang hỏi cung, dùng những câu hỏi đánh thẳng vào điểm yếu của họ thì họ lại trở nên kích động và lao thẳng về phía người hỏi cung mà tấn công mặc cho hai tay đã bị còng, trường hợp của Hi Ngưng còn nhẹ chán vì ít ra chị ta không gây thương tích gì được về phía người hỏi cung.
"Nhưng anh nghĩ vẫn phải gửi đến em một lời xin lỗi."
"Không sao đâu anh đừng bận tâm, em không để bụng đâu ạ." Nàng xua tay ý bảo rằng mọi việc không có gì to tát cả, nàng định nói gì thêm nữa nhưng rồi điện thoại của nàng nhận một cuộc gọi đến, là sếp Chu đang gọi cho nàng, cũng đã tối rồi mà không biết gọi nàng có việc gì không nữa.
"Phiền anh, em nghe điện thoại một chút nhé?" Nàng lịch sự nói với Minh Cường.
"Em cứ tự nhiên."
Nhận được sự đồng ý của Minh Cường thì nàng mới yên tâm mà bắt máy.
"Em nghe đây, có việc gì gấp sao ạ?"
"Thư Hân à? Giờ em có rảnh không? Có thể ghé sở cảnh sát một chút được chứ?"
"Bây giờ luôn sao ạ?"
"Đúng vậy, anh cũng đã gọi những người khác rồi và họ sẽ đến nhanh thôi."
"Có chuyện gì mà phải gấp thế anh?"
"Thật ra thì ngày mai anh nhận được một cuộc họp gấp đột xuất với Đại tướng, nên vì thế cuộc họp tổng ngày mai anh dự định là sẽ thực hiện ngay bây giờ luôn, em đang bận à?" Tinh Kiệt từ tốn giải thích lí do cho nàng nghe.
"Cũng không bận lắm ạ, giờ em chuẩn bị đến sở cảnh sát đây, khoảng hai mươi phút nữa nhé."
"Vậy thì tốt quá! Những người khác cũng đang trên đường đến, em tranh thủ đi nhé. Cảm ơn em."
Cho chiếc điện thoại vào trong túi xách của mình, Thư Hân cảm thấy hơi có lỗi khi chỉ vừa mới nói chuyện được với Minh Cường chưa được bao lâu thì phải đi gấp.
"Thật xin lỗi anh quá, em có việc ở sở cảnh sát phải đi gấp rồi."
"Không sao hết, công việc này luôn luôn có những bất ngờ em nhỉ? Mỗi ngành nghề nó có một cái khó riêng. Mà thôi em đi đi kẻo trễ, dù gì hôm nay được trò chuyện với em, anh cũng rất vui." Minh Cường mỉm cười nói với nàng, đẩy ghế về sau để đứng dậy, đó là một phép lịch sự khi tiễn một người nào đó chuẩn bị rời đi "Hôm nay anh mời nước."
"Thế thì ngại quá! Dù gì em cũng rất vui được gặp gỡ anh, khi nào có dịp em sẽ mời anh lại nhé." Dù gì cũng đang gấp nên nàng không tiện lấy ví tiền ra để gửi tiền lại cho Minh Cường, thôi thì hẹn anh một bữa ăn vậy.
"Ừ không sao đâu, khi nào rảnh thì hẹn sau nhé."
"Vâng! Cảm ơn anh nhiều, thôi em đi đây. Tạm biệt anh!"
"Tạm biệt em"
.
Ném thẳng cốc nước vừa mới mua vào sọt rác bên cạnh một cách không thương tiếc, Tiểu Đường hậm hực đóng mạnh cửa xe của mình lại. Từ lúc nhìn thấy Thư Hân ngồi với người con trai khác, tâm trạng cô đã trở nên không được tốt rồi, đã vậy còn trò chuyện thân thiết với nhau nữa, cũng may là cô còn biết giữ hình tượng, chứ không thôi khi nãy đã đá bay cái sọt rác công cộng đó rồi.
Nếu cứ giữ nguyên cái tâm trạng này mà đem về nhà thì chắc chắn cô sẽ mất ngủ!
Cõ lẽ cô nên tìm một nơi nào đó để trút đi sự khó chịu bứt rứt này...
Nhưng mà một người cảnh sát như cô đặt chân vào nơi đó thì có sao không nhỉ?
Mà thôi chắc không sao đâu vì trông cô bây giờ đâu có giống như một người cảnh sát nên chẳng ai có thể nhận ra cô đâu, với lại cô cũng vì mục đích giải trí cá nhân thôi mà thì đâu ai cấm cô được. Nghĩ là làm, Tiểu Đường bèn nổ máy xe, lái đến một nơi mà cô khá tâm đắc sau khi tìm được trên mạng.
Bước vào nơi quán bar xập xình nhạc, Tiểu Đường khẽ nhăn mày bởi cái âm thanh vượt mức chịu đựng của một đôi tai của con người như thế này, ai mà cứ dạo lui đến đây sau này kiểu gì cũng gặp vấn đề về thính giác cho mà xem. Nhưng dù gì cô cũng đã lỡ đến rồi, đành chịu vậy.
"Cho tôi một ly Margarita." Vừa tìm được chỗ ngồi ngay cạnh quầy pha chế, Tiểu Đường liền gọi cho mình một ly cocktail. Margarita là một loại cocktail được pha chế từ rượu tequila, rượu hương cam và nước chanh, cô tính gọi một thức uống khác nặng đô hơn một chút nhưng nghĩ lại mai cô còn phải đi làm, nên cô không muốn bị cấp trên trách phạt mặc dù cấp bậc của cô đang trên rất nhiều người.
Cậu bartender nhanh chóng đẩy đến trước mặt cô ly cocktail cô đã gọi, nó mang một màu xanh của biển nhìn trông rất bắt mắt. Không chần chừ nhiều, cô nâng ly lên và uống một hơi thật dài hết cả nửa ly, cô có thể cảm nhận được một dòng chảy mát lạnh đang dần trượt xuống cổ họng của mình, sau đó lan tỏa thấm thấu vào từng ngóc ngách, từng tế bào trong cơ thể, mang đến một sự sảng khoái dễ chịu đến với cô ngay tức thì. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao người ta hay dùng rượu để giải sầu rồi.
Chợt nghĩ về mối quan hệ rắc rối giữa cô và Thư Hân, Tiểu Đường lại không nén được cái thở dài. Theo những gì cô ấn tượng ngay từ lần đầu gặp nàng đó chính là một người xinh đẹp nhưng lại vô tư chạy đến ôm chằm lấy cô như quen biết đã lâu khiến cô vô cùng khó chịu. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi sau cô nhận ra nàng không phải là một người quá phiền phức như cô nghĩ, và cho đến khi cô đã quen dần với sự xuất hiện của nàng thì chính cô lại là người phá hỏng nó, chính cô đã không thể suy nghĩ thấu đáo để rồi khiến nàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc đó cô đã tự nhủ rằng, dù gì cả hai ngay từ đầu đã thân thiết gì đâu nên tưởng rằng sẽ mau quên đi mối quan hệ này, nhưng càng về sau, cô lại thấy bản thân quả là một người tồi tệ khi đã nặng lời với nàng như thế, đã vậy còn xô ngã nàng trước bao nhiêu người khác nữa. Và cô cũng đã tự cho rằng, đây là cảm giác hối lỗi rất bình thường mà bất kì con người nào cũng phải trải qua.
Cho đến khi cô gặp nàng hôm nay, cô vẫn còn nhớ rất rõ cô đã vui đến dường nào khi nhìn thấy nàng trong quán nước đó, và cũng nhớ rất rõ cái cảm giác hụt hẫng khó chịu vô cùng khi chứng kiến nàng ngồi cùng với người con trai khác. Tuy cô không thể chắc chắn được mối quan hệ của cô và nàng từng là gì, nhưng cô chắc chắn rằng lúc đó cô đã ghen, ghen với người con trai được nàng nói cười vui vẻ cùng và hận không thể tặng cậu con trai đó vài đấm cho hả dạ.
Nhưng mà...
Chỉ khi yêu một người...
Thì mình mới có quyền ghen thôi đúng không?
Chứ không thì làm sao ghen được?
"Đúng là không ngờ sẽ có một ngày được gặp lại Thượng tá Triệu Tiểu Đường ở nơi như thế này."
Nghe tên cùng chức vụ của mình được nhắc đến, Tiểu Đường không khỏi tò mò và ngạc nhiên, liền ngước lên nhìn nữ bartender đang mỉm cười đứng ngay phía sau quầy pha chế nước, có nghĩa là ngay trước mặt cô.
"Sao cô lại biết tên tôi? Cô là ai?" Tiểu Đường dè chừng hỏi người đó.
"Lần trước không phải đã gặp nhau rồi sao? Nhưng lần đó có vẻ em diễn khá giỏi đấy."
"Xin lỗi nhưng tôi không hiểu ý của chị cho lắm, với lại tôi chưa gặp chị bao giờ."
"Chẳng qua là em chưa nhớ ra thôi, cô nhóc tài giỏi à."
"Rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết về tôi?" Tiểu Đường dường như đã mất kiên nhẫn trước người con gái này.
Nữ bartender chỉ cười mỉm với cô, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, nhanh tay đưa vào ống tay áo của mình và lấy ra một tấm danh thϊếp, đặt lên bàn ngay trước mặt cô. Tiểu Đường lập tức cầm chiếc danh thϊếp đó lên để xem qua, ban đầu trông có vẻ như là một tấm danh thϊếp rất bình thường như bao tấm danh thϊếp khác, được trang trí khá đẹp với những đường họa tiết đơn giản tinh tế, nhưng nếu chú ý kĩ một chút thì sẽ nhìn thấy được, có những dòng chữ len lỏi ở phía sau những đường họa tiết đó, nhưng cô vẫn không thể đọc được chúng là gì cả.
"À chết thật, lẽ ra không để em mất thời gian thế này." Nữ bartender đó lấy lại chiếc danh thϊếp từ tay cô, sau đó tìm lấy một viên đá nhỏ, áp nhẹ lên bề mặt của tấm danh thϊếp.
Và một điều kì lạ xảy ra!
Những đường nét họa tiết đó dần mờ đi và để lộ ra dòng chữ càng ngày càng rõ ràng hơn, thì ra đây là loại mực chuyên dụng, dành cho những người chuyên theo nghệ thuật vẽ vời...
Hoặc là những người cảnh sát chuyên nằm vùng!
"Em thật vô ý quá, xin lỗi chị Yến Ni." Tiểu Đường gãi đầu bối rối trước vị tiền bối này của cô sau khi nhìn thấy dòng chữ "Đại úy Đới Yến Ni", thật ra cô nghe danh của Yến Ni đã lâu, tuy cấp bậc chị không cao bằng cô, nhưng cô luôn ngưỡng mộ những người như chị, đã âm thầm hi sinh đi rất nhiều thứ để mà trà trộn, lăn lộn và tiếp xúc với nhiều người, nhiều môi trường khác nhau. Thời gian họ được thật sự quay trở về thân phận của bản thân nhiều khi còn không thể xác định được, khoảng khắc được khoác lên người bộ cảnh phục cũng rất hiếm hoi... có nhiều người không may sau khi hi sinh rồi thì mới được mọi người biết đến danh phận thật sự, nhưng lúc đó thì đã quá muộn...
Cho nên vì thế Tiểu Đường luôn thầm ngưỡng mộ những người như Yến Ni đây, cũng nhờ có những người như thế mà phía cảnh sát của cô luôn luôn tích góp được những nguồn tin đáng tin cậy.
"Không sao, em có quyền nghi ngờ cũng đúng." Yến Ni bật cười trước sự bối rối này của cô, vậy có vẻ theo nguồn tin mà chị nghe ngóng được, việc Tiểu Đường mất trí nhớ tạm quên đi những sự kiện gần đây là sự thật rồi, thế mà lúc trước khi gặp cô, Thư Hân và Vũ Kiếm ở ngay tại quán bar này, chị đã sớm nhận ra Tiểu Đường và đã ngỡ rằng Thư Hân chắc cũng đã biết thân phận thật sự của Tiểu Đường rồi nên đã không nói gì, nhưng không ngờ Tiểu Đường trong khoảng thời gian đó lại là một "giang hồ" thật thụ chứ không phải diễn gì cả.
"Thế chị đang làm nhiệm vụ hay sao ạ? Em có thể biết được không?"
"Hướng mười giờ, và việc này xảy ra như cơm bữa, chị đã thu thập được vài nguồn đáng tin rồi, sẽ sớm thông báo về phía cảnh sát."
Nghe theo lời của Yến Ni, Tiểu Đường liền đưa mắt nhìn về phía mà chị đã nói, và ngay lập tức bắt gặp hình ảnh hai người con trai đang vui vẻ trao đổi với nhau, nhưng đó chỉ là bề trên, vì ở ngay phía dưới bàn nơi họ đang đứng là hai cánh tay đang chuyền một thứ gì đó được gói bọc trong bọc kín cho nhau.
Là ma túy!
Hoặc là những chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác.
"Đúng là giới trẻ bây giờ hư hỏng nhỉ?"
"Đúng vậy ạ, chắc cũng vì họ không được ba mẹ quan tâm và giáo dục đến nơi đến chốn nên mới thành ra như thế này." Tiểu Đường đung đưa ly cocktail trên tay mình và nói với Yến Ni.
"Việc đó cứ để chị xử lí, thế dạo này em có gặp Thư Hân không?"
Nghe đến tên nàng, cô có chút chột dạ và thắc mắc.
"Chị cũng biết cô ấy sao ạ?" Tiểu Đường ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, lần trước còn đến đây cùng với em nữa mà, lúc đó thật sự rất buồn cười vì em đã nổi cơn ghen với chị đó." Yến Ni không khỏi bật cười khi nhớ lại cái khoảng khắc mà chị bị cô lườm đến độ mém rách cả mắt khi nghĩ rằng chị đang cố tình quyến rũ Thư Hân.
"Có sao ạ? Em có như thế với chị sao?" Trái ngược với mong đợi của Yến Ni là sự kinh ngạc ngơ ngác của Tiểu Đường, sao cô không biết gì hết vậy...
"Em không nhớ sao? Thật sự không nhớ?"
"Vâng... nếu như em có như thế với chị thì thật xin lỗi."
"Chậc... mọi việc có vẻ nghiêm trọng hơn chị tưởng."
"Sao vậy ạ... ahhhhh!"
Tiểu Đường chưa kịp hỏi hết câu thì đầu óc cô trở nên tê buốt bởi một cơn đau ập đến vì khi nãy, cô đã có thử nhớ xem cô đã làm như thế với Yến Ni khi nào, nhưng chỉ thoáng qua thôi chứ không phải cố gắng nhớ lại, vì mỗi khi cô thử nhớ lại mọi thứ, cố gắng tìm lại những mảnh kí ức đã bị mất đi trong suốt một năm cô phục vụ cho tên Vương Tuấn dưới thân phận một tên đàn em thật thụ với hi vọng sẽ nhớ được gì đó liên quan đến Thư Hân cũng được, và lần nào kết quả cũng như một, đó là cô không những không nhớ được gì mà đầu óc còn trở nên đau nhức.
Nhưng lần này cơn đau nhức đó lại đến nhanh hơn cô tưởng, đã thế còn dữ dội hơn lần trước nữa.
"Tiểu Đường! Em yêu Đường."
"Tiểu Đường à!"
"Có biết là em yêu Đường nhiều lắm không?"
Những câu nói vô định lại bắt đầu xuất hiện nữa rồi, cứ thể lẩn quẩn trong tâm trí cô mãi không chịu buông khiến tâm trí cô như muốn nổ tung và tất cả mọi thứ xung quanh cô như đang mờ đi. Nhưng rất may là lời nói của Yến Ni đã kéo cô về với hiện thực.
"Tiểu Đường! Em có sao không?" Yến Ni lo lắng hỏi cô, tự nhiên đang nói chuyện với nhau thì thấy cô ngồi đó ôm đầu mà nhăn nhó nên chị hơi hoảng.
"Dạ em... em không sao, tự nhiên em hơi đau đầu tí thôi. Cũng trễ rồi... em về đây, rất vui được gặp chị, có gì lần sau em sẽ ghé sang."
Tiểu Đường mặc dù vẫn bị cơn đau đầu quấy rối, cố gắng đặt một tờ tiền lên bàn cho Yến Ni "Chị cứ giữ lấy tiền thừa."
"Về cẩn thận!" Yến Ni cũng không nói gì thêm nữa, vì chị biết rằng...
Những mảnh kí ức bị lãng quên...
Chuẩn bị quay trở về với chủ của nó rồi!
-----
Xin lỗi :< qua tui bận không có lên chương mới, nay bù nha 😘