"TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ở BÊN TRONG, YÊU CẦU HẠ VŨ KHÍ XUỐNG NGAY LẬP TỨC!"
Một giọng nói vững vàng vang lên, không ai khác chính là sếp Chu đang dùng bộ loa của mình mà thông báo vào phía bên trong. Đương nhiên là mọi thứ đang hỗn loạn, nay càng hỗn loạn hơn, nhiều tên đã thi nhau tông cửa bỏ trốn, những tên khác thì tận dụng thêm cơ hội đó mà chém gϊếŧ những tên đang mất tập trung khác.
Trong đó có Thư Hân!
Nàng nhanh chóng nhân lúc gã Hạo Kỳ đang hoang mang không biết phải làm gì, bèn chạy nhanh đến đá bay khẩu súng khỏi tay gã, cứu tên Vương Tuấn thoát chết một lần nữa.
Lúc này, từ phía trên những khung cửa sổ trên trần nhà kia, những sợi dây thừng bắt đầu được thả xuống, không lâu sau đó, hàng loạt những cảnh sát, thành viên thuộc đội đặc nhiệm lần lượt đu xuống từ những sợi dây đó, trên mình được trang bị kĩ càng đầy đủ áo chống đạn và vũ khí. Nàng có thể nhanh chóng nhận ra, người dẫn dắt đội tấn công phía trên mái nhà, không ai khác chính là Khả Dần, sở trường của Khả Dần mà, và cô cũng là người đu xuống đầu tiên, khi đã đến được mặt đất rồi, đã cùng đồng đội của mình bắt hạ được vài tên.
Nhận thấy sự có mặt của cảnh sát càng ngày càng nhiều đến mức báo động, gã Hạo Kỳ bắt đầu hoảng sợ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ mục tiêu của mình, là gϊếŧ chết tên Vương Tuấn, mặc kệ cho tên Hạ Lâm nhát cấy đang năn nỉ gã hãy cùng hắn trốn khỏi đây, liền chạy thật nhanh về phía tên Vương Tuấn mà tấn công. Nhưng hiện giờ, nếu muốn hạ được tên Vương Tuấn, gã cần phải vượt qua Esther cái đã, nàng rất muốn công khai thân phận thật sự của mình lúc này, nhưng nàng nhận thấy hiện giờ mình đang đứng cùng hai tên trùm nguy hiểm nhất, ít nhiều gì họ cũng sẽ nổi điên và gây nguy hiểm cho nàng nếu nàng lộ thân phận ra lúc này, đồng đội nàng vẫn phải đang đối phó với những tên đàn em điên loạn khác rồi, chưa gì nàng thấy đã có người bị thương rồi. Có lẽ không lộ thân phận ra vẫn là tốt nhất.
Đánh qua đánh lại được vài đấm, nàng nhận thấy gã Hạo Kỳ đang dần kiệt sức và hình như là đang thay đổi ý định của mình, đó là bỏ trốn thoát thân, tên Hạ Lâm đã bỏ chạy trước đó rồi, không biết là bị bắt chưa nữa, liền chụp lấy khẩu súng mà nàng đã đá bay khỏi tay hắn, bắn ngay vào chân hắn ngay khi hắn đang bị mất tập trung, khiến hắn đau đớn ngã xuống đất.
Và ngay lúc này, tên Vương Tuấn mới lên tiếng.
"Chạy thôi! Đừng để lũ cảnh sát bắt được chúng ta!" Hắn nói rồi nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng chạy đi, đồng thời cũng gọi được thêm một tên đàn em của mình gần đó nữa, vì hắn đã ngó được có một cánh cửa ở phía sau, đành đánh liều mà lôi nàng và tên đàn em đó chạy cùng với mình, vì hắn cần phải có người bảo vệ hắn! Ai cũng được!
"Nhưng... nhưng còn Tiểu Đường???" Nàng do bị kéo đi mà bất ngờ, lúc nhận ra sự việc thì cả ba đã ra đến gần phía cánh cửa đó rồi, bèn quay lại tìm lấy hình bóng người thương trong đám đông hỗn loạn đó, nhưng không thể thấy đâu cả...
"Lo thân mình trước đi! Tao nghĩ Tiểu Đường sẽ tìm cách thoát ra được thôi, không phải nó rất giỏi sao?" Tên Vương Tuấn bực dọc nói, sau đó mở toang cánh cửa trước mặt rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Ơn trời...
Ngoài này không có ai cả, nơi này là phía sau của căn nhà kho, hiện giờ thì chưa có ai thôi nhưng lát nữa cảnh sát sẽ tìm đến ngay. Vì thế hắn đã thúc giục nàng chạy thật nhanh cùng hắn trước khi nghe được tiếng tri hô của cảnh sát ở phía sau lưng mình. Chạy được một đoạn thì ra đến được bìa rừng, lúc này, tên Vương Tuấn mới dừng lại, chốn tay lên đầu gối mà thở hồng hộc. Hình như hắn đã bỏ được phía cảnh sát một đoạn rồi, cùng lúc đó, tên đàn em đi cùng đã nhìn thấy được có 1 chiếc xe đang chạy ngang, bèn chạy ra giữa đường chặn ngay đầu chiếc xe đó lại, sau đó đến bên cửa của người tài xế, lôi cổ người tài xế tội nghiệp đó ra khỏi xe, đẩy anh ta ngã thật mạnh xuống đường, sau đó cùng với tên Vương Tuấn và Thư Hân trèo lên xe mà nhấn ga thật nhanh, chạy về nơi ẩn náu của hắn.
Sau khi lấy lại nhịp thở được một hồi, Thư Hân bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Tiểu Đường, không biết cô đã bị phía bên cảnh sát bắt được chưa nữa? Hay là đã bị thương mất rồi? Cứ thế, hàng chục hàng trăm câu hỏi mang đầy sự lo lắng cứ thế diễn ra trong tâm trí nàng, cho đến khi chiếc điện thoại trong túi nàng bất giác rung lên.
Là tin nhắn của Đới Manh gửi đến cho nàng.
"Bọn mình đã túc trực sẵn ở nơi của hắn rồi, lát gặp lại sau."
Lặng lẽ cất lại điện thoại vào trong túi, nàng biết phía cảnh sát của mình nếu như không cử sẵn một đội trực ở nơi ẩn náu của hắn thì cũng không nhàn nhã để cho một trong hai tên trùm chạy trốn một cách dễ dàng như vậy đâu, không hú còi đuổi theo, cũng không phát lệnh truy bắt trên những sóng đài radio về chiếc xe bị mất cắp này, họ cần phải giải quyết triệt để đống người bên trong nhà kho kia đã.
Cuối cùng đã đến được nơi ẩn náu của hắn, trước khi xuống xe, hắn dặn mọi người cất hết vũ khí đang cầm trên tay để không bị dòm ngó sau đó vội vã bước xuống trước, Thư Hân sau khi đã xuống xe thì vờ như đang chú ý xung quanh xem có ai theo dõi không, tranh thủ tìm lấy vài tín hiệu hoặc sự có mặt của đồng đội mình. Nếu như để ý, thì hôm nay khu này đông đúc hơn bình thường, những quán cà phê gần đó gần như là đông gần hết chỗ, hoặc là những quầy bán hàng cũng đông hơn bình thường, có thể đó là đồng đội của nàng đang trà trộn để tránh gây sự chú ý.
Và nàng nhanh chóng bước vào trong cùng tên Vương Tuấn để tránh bị nghi ngờ, và khi bước vào trong thì mém ngã ngửa khi thấy cặp tình nhân đang ngồi tình tứ đùa giỡn với nhau trong tiệm bánh của Nữ tướng Kim, à là tiệm bánh cũ của Nữ tướng Kim mới đúng. Khi thấy nàng bước vào, hai người chỉ nhìn nàng một chút rồi lại chim chuột tiếp, ở đây là chốn công cộng nha! Sau đó nàng nhìn họ với ánh mắt hai-người-tính-làm-trò-mèo-gì-ở-đây-thế-hả, thì liền nhận được cái nháy mắt từ họ cùng với khẩu hình miệng từ một trong hai người.
"Diễn như thế mới không ai nghi ngờ chứ" Đới Manh tinh nghịch nói với Thư Hân đang trố mắt đứng nhìn mình và Dụ Ngôn, cả hai đã ngồi đây ăn được hết một đống bánh từ sáng sớm lúc mới mở cửa rồi, sẵn được dịp hẹn họ với nhau luôn, chứ mấy nay bận muốn ná thở, tới thời gian ăn uống còn không có thì lấy đâu ra mà hẹn với hò.
Thư Hân chỉ biết lắc đầu bất lực nhìn hai người bạn của mình, có ai mà đi hẹn hò tình tứ ngay trong lúc làm nhiệm vụ không chứ? Bá đạo hơn là ngay trong hang ổ của kẻ mà hai người cần bắt nữa! Nàng mà méc sếp Chu thì chắc chắn hai con người này sẽ bị phạt ở lại lau dọn phòng làm việc của sếp ấy cho mà xem!
"Esther! Đi thôi!" Tên Vương Tuấn ra lệnh cho nàng sau khi đã dặn dò người dì của mình, người mà hắn đã nhờ để thay thế vị trí của Nữ tướng Kim để quản lí tiệm bánh cũng như lớp vỏ bọc này, hắn bảo rằng cứ cư xử bình thường đi, khi nào hắn đã trốn thoát thành công, sẽ cho người đón người dì này đi.
Nàng và tên đàn em đó lập tức bước theo hắn vào bên trong, vào thẳng phòng làm việc của hắn.
"Đứng đây canh chừng cửa, khi nào tao gọi thì đi với tao." Hắn nói với nàng và tên đàn em kia, vì thế cả hai tuy đã vào bên trong rồi vẫn phải đứng gần cửa ra vào, trong khi đó đợi hắn tiến lại gần chiếc két sắt gần đó.
Theo Thư Hân quan sát được, thì để mở được chiếc két sắt này cũng khá phức tạp, nào là bấm một dãy số, sau đó lại đến quét vân tay, cuối cùng là lại nhập thêm một dãy chữ cái nữa thì mới mở được ba lớp cửa dày của chiếc két sắt này. Và bên trong đó đương nhiên có rất nhiều tiền, lấy đống đó mà đem đi ném người, chắc có thể đè người đó gãy xương mất. Tên Vương Tuấn ráng gom hết thật nhiều tiền hết mức có thể, để vào chiếc túi trên tay mình, chỉ còn khoảng vài cọc tiền nữa thôi, là hắn sẽ dư sức cùng hai đứa con của mình trốn sang nước ngoài một thời gian rồi.
Bỗng...
Có một mẩu giấy nhỏ rơi xuống khi hắn vừa lấy ra cọc tiền cuối cùng cho vào trong túi, lạ thật? Đó giờ hắn có bao giờ để mẩu giấy nào trong này đâu nhỉ? Không lẽ còn có người khác bỏ vào đây?
Nhưng người duy nhất ngoài hắn ra có thể biết được mật mã chiếc két sắt này của hắn, không ai khác chính là...
Là...
"Đại ca xong chưa đại ca?" Thư Hân lên tiếng hỏi hắn khi thấy hắn bỗng dưng dừng lại không lấy tiền nữa, cứ cúi đầu nhìn chăm chăm vào thứ gì đó trên tay.
"Xong rồi, đi thôi." Tên Vương Tuấn đóng chiếc túi của hắn lại, sau đó tiến tới bàn làm việc của mình, và Thư Hân biết chắc chắn hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Và đúng như dự đoán của nàng, hắn lật ngã khung ảnh trên bàn của mình, đúng hơn là mở lối đi bí mật ở phía dưới lòng đất của hắn ra để mà bỏ trốn chứ không ra ngoài xe nữa. Chiếc ghế nhanh chóng xê dịch sang một bên để lộ ra lối đi dẫn xuống phía dưới, cả ba lần lượt bước xuống cho đến khi chiếc ghế hoàn toàn quay lại chỗ cũ. Và Thư Hân thì vẫn đang khá là thảnh thơi, vì phía bên kia cửa, cũng đã có phía cảnh sát của nàng túc trực sẵn rồi, nên có thể nói.
Nhiệm vụ này của nàng.
Sắp hoàn thành rồi!
Chỉ cần hắn bước ra khỏi cánh cửa dắt ra phía công viên thôi, cảnh sát sẽ lập tức tóm gọn được hắn!
Và nhiệm vụ của Thượng úy Ngu Thư Hân nàng, sẽ kết thúc!
Sẽ không còn khả năng nào nữa cho hắn bỏ trốn cả.
"Sao... đại ca không đi nữa?" Nàng tò mò hỏi tên Vương Tuấn đang đứng phía trước mình, mới đi được có nửa đường thôi mà? Không lẽ hắn không muốn trốn nữa?
Và trong lúc nàng vẫn còn đang suy nghĩ, hắn đã rút một khẩu súng ngắn ra và đưa lên ngay trước mặt nàng, hành động này khiến nàng vô cùng bất ngờ.
"Đại ca... đại ca đang làm gì thế?" Nàng cẩn thận hỏi hắn.
"Suốt thời gian qua, mày diễn chắc mệt lắm đúng chứ?" Hắn vẫn giữ nguyên tay mình, nhếch miệng một cái mà tỏ vẻ khinh bỉ nàng.
"Ý đại ca là sao? Diễn gì chứ?"
"Thôi đi con chó! Tao biết hết rồi! Mày là cảnh sát đúng không? Thật là uổng công tao đi tin tưởng cái thứ khốn nạn như mày!" Tên Vương Tuấn quát lớn, ném xuống một mẩu giấy nhỏ cùng với dòng chữ nguệch ngoạc trên đó.
Những dòng chữ đó, chính là của Nữ tướng Kim!
Chỉ với một dòng chữ rất đơn giản: "Esther là cảnh sát."
Vì sao tên Vương Tuấn lại tin vào một dòng chữ đơn giản không có căn cứ bằng chứng như thế? Thứ nhất, vì đó chính là lời cảnh cáo từ người bà của hắn, mà Nữ tướng Kim làm sao có thể rảnh rỗi đến mức đùa giỡn với cháu mình. Thứ hai, đó là vì muốn mở được cái két sắt của hắn thì không phải là việc dễ dàng, mà chỉ có Nữ tướng Kim bà của hắn mới biết được mật mã của chiếc két sắt này thôi.
***Flashback***
Thư Hân có thể cảm nhận được tiếng bước chân ngày một rõ ràng, nếu tiếp tục đứng đây thì công sức này giờ coi như đổ sông đổ biển. Thế là nàng dứt khoát, tông mạnh cánh cửa mà chạy ra bên ngoài, sau đó quay lưng đóng nó lại thật nhanh.
Mà khoan đã nàng đang đứng ở đâu thế này? Ngoài công viên sao? Đây là công viên phía sau nơi ở cửa hắn đây mà... thì ra lối đi bí mật này dẫn ra đến đây, đã vậy còn được trang bị khá an toàn nữa.
"Cái gì đây? Nhà vệ sinh công cộng sao?" Nàng nhìn lấy cánh cửa được ngụy trang, đã vậy còn được treo tấm bảng "Ngưng hoạt động" nữa, chả trách sao không ai để ý đến, còn những buồng vệ sinh công cộng khác vẫn hoạt động bình thường.
"Đúng là một nơi không thể ngờ được." Thư Hân cúi người xuống lấy lại hơi thở, cũng may là không có ai ở đây ngoài nàng cả.
Như vậy là nàng đã thành công trong việc tìm được lối đi bí mật của tên Vương Tuấn rồi, việc này đợi đến sáng nàng sẽ báo cáo lại tất tần tật cho bên phía cảnh sát, giống như nàng vừa tiến được thêm rất xa trong nhiệm vụ của mình vậy. Một lần nữa kiểm tra lại thời gian, đã 4 giờ sáng hơn, từ đây đi bộ về cũng chỉ khoảng 10 phút, còn dư giả chán!
Một cơn gió lạnh tạt ngang qua khiến nàng chợt rùng mình, quay lại nhìn cánh cửa dẫn đến lối đi bí mật của tên Vương Tuấn mà mình vừa mới phát hiện một lần nữa, sau đó hài lòng mà thong thả bước đi để trở về phòng của mình, nơi có chăn êm nệm ấm và Tiểu Đường đang ngủ say sưa ở đó.
Nhưng mà nàng lại không biết rằng...
Cánh cửa đó đang từ từ mở ra!
"Cuối cùng... mày là ai?" Nữ tướng Kim chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm về bóng dáng con người phía trước đang khuất dần mà trong lòng không khỏi giận dữ, nhưng sau đó lại quyết định trở lại vào trong mà không bám theo nàng nữa.
***End Flashback***
Công nhận... Nữ tướng Kim tuy đã mất rồi mà vẫn còn lợi hại thật, chỉ có điều bà ta đã phải lãnh quả báo trước khi kịp làm gì hại đến nàng rồi.
Không chần chừ gì thêm nữa, sẵn có khẩu súng trong tay, Thư Hân lùi về sau vài bước sau đó nhanh nhẹn giơ thẳng khẩu súng đó lên, đối đầu với khẩu súng của hắn, đã đến lúc nàng tiết lộ thân phận thật sự của mình rồi!
"Đề nghị ông bỏ súng xuống! Cả cậu kia nữa!" Nàng dõng dạc lên tiếng.
"Bỏ xuống để mày bắt tao à? Tao đâu có ngu! Đúng là nuôi ong tay áo mà! Lẽ ra ngay từ đầu, tao nên gϊếŧ mày luôn mới đúng thay vì chấp nhận cho mày gia nhập vào băng nhóm! Esther à? Nực cười! Đó đéo phải tên của mày đúng chứ?"
"Đúng thế"
"Vậy cuối cùng, mày là ai?"
"Tôi, Thượng úy Ngu Thư Hân, yêu cầu ông hãy hợp tác! Hãy hạ súng xuống, dù gì ông cũng không thể thoát được đâu!"
"Thượng úy à? Ha! Vậy thì tao sẽ sống chết với mày!" Tên Vương Tuấn nói rồi ném khẩu súng sang một bên "Đấu tay đôi đi."
"Được thôi!" Nàng cũng ném khẩu súng của mình sang một bên.
Và nàng chưa kịp thủ thế gì thì hắn cùng với tên đàn em của mình xông đến tấn công tới tấp, cũng may là nàng phản ứng nhanh nhạy, đã cúi người né kịp và lập tức tấn công, tên Vương Tuấn đúng là gian xảo, hắn bảo đấu tay đôi, nhưng chỉ là giữa hắn và nàng thôi, còn tên đàn em kia vẫn còn cầm gậy trong tay mà tấn công nàng. Nếu vậy thì nên hạ tên này trước!
Nghĩ là làm, nàng liền tấn công về phía tên Vương Tuấn trước, gạt chân hắn ngã một cú thật đau xuống đất, sau đó chuyển hướng sang tên đàn em kia, lách sang trái, né sang phải mà né từng đòn gậy như trời giáng của tên đó, cốt yếu là để hắn mất dần sức. Nhận thấy những đòn gậy bắt đầu chậm hơn, nàng chuyển thế phòng thủ sang tấn công, nắm lấy cổ tay hắn mà dùng đòn bẻ cổ tay khiến hắn hét lên đau đớn, cây gậy trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất. Giờ thì lợi thế hoàn toàn nghiêng về nàng rồi, nàng lùi lại một bước lấy thế, bật chân nhảy lên thực hiện một cú đá xoay, một trong những đòn nguy hiểm tấn công thẳng đến đối phương của Taekwondo.
Ăn ngay cú đá mạnh mẽ đó của nàng vào mặt, tên đàn em lập tức ngã quỵ xuống nền đất mà ngất xỉu. Đúng là không hổ danh Thượng úy Ngu Thư Hân võ nghệ tài năng! Lúc này, tên Vương Tuấn mới đứng lên, loạng choạng tìm lấy khẩu súng mà hắn đã ném đi, hắn biết là hắn cùng đường rồi, nhưng hắn phải gϊếŧ được nàng thì mới hả dạ. Nhưng khi tay hắn chuẩn bị chạm đến khẩu súng, thì nó đã bị đá bay đi thật mạnh, ngước nhìn lên thì thấy Thư Hân đang đứng trước mặt hắn, nàng nắm chặt lấy cổ áo kéo hắn đứng dậy, và thực hiện động tác vật ngã, vật hắn thêm một cú thật mạnh xuống nền đất cứng ngắc lạnh lẽo, có thể hiểu cú vật khi nãy mạnh cỡ nào, khi mà hắn cũng đã bất tỉnh sau khi bị nàng vật xuống, nàng chỉ tiếc một điều là không có chiếc còng nào để còng tay hắn lại ngay lúc này.
Như vậy...
Nhiệm vụ của nàng có được xem là kết thúc chưa nhỉ?
Rồi đó! Chính tay nàng đã hạ được tên Vương Tuấn, nhiệm vụ nằm vùng đầu tiên, xem ra lại thành công ngoài tưởng tượng của nàng! Một sự nhẹ nhõm dần chiếm lấy nàng, mọi việc đã kết thúc rồi nhỉ?
.
Quay trở về nơi nhà kho xảy ra cuộc giao chiến
Tinh Kiệt hài lòng nhìn từng người từng người bị còng tay áp giải lên xe, sau một hồi giằng co thì phía bên cảnh sát đã hoàn toàn làm chủ, bắt được gần hết những tên còn sống, kể cả gã Hạo Kỳ còn bị thương ở chân do Thư Hân đã bắn gã, tên Hạ Lâm cũng không may mắn hơn khi bị còng tay đi bên cạnh hắn, hai người được đưa vào chiếc xe bọc thép chắc chắn, vì là nhân vật chủ chốt quan trọng mà, còn nguy hiểm nữa...
Bỗng Tinh Kiệt thấy hình như vẫn còn thiếu thiếu gì đó, định gọi người đến hỏi thì thấy Khả Dần cùng Trác Nghi hớt hả chạy đến.
"Thưa sếp! Không thấy Tiểu Đường đâu cả... hình như cô ấy đã bỏ trốn rồi!"
.
Quay trở về nơi ẩn náu của tên Vương Tuấn.
Tranh thủ thở đều đặn lại một tí, nàng định lấy điện thoại ra thông báo cho Đới Manh và Dụ Ngôn ở phía trên tiệm bánh, chắc họ cũng đã nhanh chóng bắt được người dì của tên Vương Tuấn rồi. Nhưng chỉ vừa mới cho tay vào túi thôi thì...
"CẠCH"
Xem ra... mọi việc vẫn chưa kết thúc rồi
Cảm giác này thật quen thuộc... vì sao ư? Vì nàng đã trải qua rồi! Cái cảm giác nòng súng lạnh lẽo áp thẳng vào sau đầu của nàng, lần đó là do Tiểu Đường đã làm như thế với nàng, chỉ vì nghi ngờ nàng, còn bây giờ, người đang chĩa súng vào đầu nàng...
VẪN LÀ TIỂU ĐƯỜNG!
Nhưng thay vì nghi ngờ, thì cảm xúc lần này của cô là sự thất vọng và đau khổ đến tột đỉnh khi biết được... cô đã bị lừa dối và lợi dụng.
Về phần Tiểu Đường, cô biết đại ca mình đã bỏ chạy cùng Esther rồi chứ, nhưng cô không hề trách ai cả, vì cô chắc chắn sẽ tìm được cách thoát khỏi đây. Trong lúc phía cảnh sát vẫn còn đang mải miết đối phó với những tên đàn em hiếu chiến, tiếng còng leng keng bắt đầu được vang lên đều đặn, cô đã lén trốn thành công được ra ngoài, và cũng rất may mắn khi tìm được một chiếc mô tô được đậu ở gần đó, thế là nhanh chóng phóng lên xe mà chạy thật nhanh về lại nơi ẩn náu của đại ca mình.
Nhưng khi về đến thì chứng kiến cảnh người dì của tên Vương Tuấn đang bị phía bên cảnh sát khống chế bắt giữ, lối vào chính không thể vào được, nên cô đã leo tường phía vườn cây của tên Vương Tuấn để vào trong, tiến thẳng vào phòng làm việc của hắn vì cô biết, hắn chắc chắn sẽ ở đó chứ không ở đâu nữa. Khi cô vừa mở cửa bước vào trong, cũng là lúc cô nhìn thấy cảnh chiếc ghế làm việc thường ngày của hắn đang di chuyển về vị trí cũ, và khung ảnh trên bàn hắn đang từ từ bật lên trở về vị trí cũ. Thầm hiểu ra mọi việc, cô liền gạt khung ảnh đó ngã xuống thêm một lần nữa, chiếc ghế vài giây trước vừa trở về vị trí cũ của nó, nay lại phải di chuyển sang một bên để lộ lối dẫn xuống đường đi bí mật của hắn.
Không chần chừ nhiều, Tiểu Đường vội vã bước xuống với mong muốn đuổi theo kịp đại ca mình, và cả Esther nữa, từ nãy đến giờ cô lo cho nàng lắm, chỉ muốn được gặp nàng thật nhanh thì mới an tâm được.
Và rồi khi chỉ còn cách ba người phía trước một đoạn...
Cô đã vô tình nghe được hết cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa tên Vương Tuấn và Esther, cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ sức khiến cho trái tim cô bị bóp nghẹn đến mức nghẹt thở đau điếng, khiến cho vạn vật xung quanh cô tưởng chừng như sụp đổ, khiến cho cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc vì mình đã bị lừa dối trong suốt thời gian dài qua.
"Đứng yên đó, không được nhúc nhích." Dùng một tông giọng lạnh nhạt và đều đều, Tiểu Đường đau đớn cảnh cáo nàng.
"Tiểu Đường? Là Tiểu Đường sao?" Nàng vừa nghe thấy giọng của người thương bèn mừng rỡ, tuy có một chút khó hiểu và định quay lại thì.
"Tôi bảo em đứng yên đó!!!" Tiểu Đường liền quát lớn lên khiến nàng khựng lại.
Và nàng cũng đã nhạy bén nhận ra rằng...
Tiểu Đường đã biết sự thật rồi...
"Tiểu Đường..."
"Đừng gọi tên tôi như thế!"
"Hãy nghe em giải thích.. .được không?" Nàng hạ giọng xuống, cầu xin Tiểu Đường cho mình một cơ hội để giải thích
"Em là cảnh sát... đúng chứ?" Cô chậm rãi hỏi nàng, từng chữ được thốt ra đều nghe thật cay đắng và thương xót.
"Em..."
"Như vậy là đúng chứ gì? Em là cảnh sát"
"Tiểu Đường... em xin lỗi."
"Tại sao?!?!? Tại sao em lại lừa dối tôi? Hả?!?! Tại sao em nỡ chà đạp lên tình cảm của tôi, có thể nỡ lợi dụng tình cảm của tôi chỉ để làm tròn nhiệm vụ của mình?" Giọng cô đã nghẹn đi từ lúc nào không hay, nhưng cô vẫn lên tiếng mà chất vấn nàng.
"Không đâu! Tiểu Đường đừng nghĩ thế! Làm ơn... tình cảm của em dành cho Đường, là thật lòng..." Nàng cố gắng kiềm những giọt nước mắt đang trào trực, bình tĩnh hết sức giải thích cho Tiểu Đường nghe thấy, nàng không ngờ... nàng phải đối đầu với hoàn cảnh này sớm hơn dự tính.
"Im mồm!!! Làm sao tôi có thể tin em thêm một phút nào nữa chứ? Em... có biết tôi đã hết lòng vì em không? Sao em lại đối xử với tôi như vậy?"
"Em có thể quay lại được không?"
"Đứng yên đó!" Tiểu Đường kích động mà lớn tiếng, áp mạnh thêm nòng súng vào đầu nàng nữa khiến nàng có chút hơi đau.
"Đường tin em không?"
"..."
"Em biết Đường luôn tin em mà." Nàng lấy hết can đảm, từ từ, từ từ quay mặt lại đối diện với Tiểu Đường, vì nàng biết, Tiểu Đường sẽ không bắn nàng.
Và rồi những giọt nước mắt nàng kiềm chế nãy giờ, bỗng chốc tuông rơi khi thấy khuôn mặt ướt đẫm đầy nước mắt của Tiểu Đường, lần đầu tiên nàng thấy cô khóc, và lí do cô khóc là do nàng mà ra... nàng là một con người tệ hại!
"Nếu như Đường đã hỏi như thế rồi, thì em cũng không giấu diếm gì nữa. Đúng vậy, em chính là cảnh sát, là Thượng úy trực thuộc sở cảnh sát Đông Thành, và nhiệm vụ của em chính là bắt giữ được trùm ma túy Vương Tuấn." Nàng thành thật nói với cô, từng câu từng chữ, cứ thế hóa thành những con dao nhọn hoắc cứa thẳng vào trái tim vốn đang rỉ máu của cô, khiến cho nó trở nên đau đớn hơn nữa.
"Và em là một con người dối trá!"
"Em biết... em biết như thế là có lỗi với Đường, lẽ ra em không nên bắt đầu mối quan hệ này, nhưng em lại không thể chối bỏ tình cảm của em dành cho Đường, những lời nói, những cử chỉ, những cảm xúc của em dành cho Đường, hoàn toàn là thật. Làm ơn... hãy tin em có được không?"
"Tin em? Không phải tôi vẫn luôn tin em sao? Và rồi tôi nhận được gì? Chỉ toàn sự giả dối lừa gạt. Tôi tin em, để rồi em tống cổ tôi vào tù, đúng chứ?!?!" Nước mắt càng ngày càng nhiều hơn trên khuôn mặt đau khổ xen với vết thương nhỏ vẫn đang chảy máu của Tiểu Đường.
"Đường, hãy nghe em..."
"Triệu Tiểu Đường! Yêu cầu cô hãy bỏ súng xuống! Nếu không chúng tôi sẽ bắn!"
Bỗng một giọng nói từ phía sau lưng hai người vang lên, chen ngang vào lời nói của nàng. Là Đới Manh và Dụ Ngôn, còn có cả Tôn Nhuế vừa mới trở về từ chuyến công tác Nhật nữa. Cả ba cùng với những đồng đội khác của mình, đang đứng chĩa súng về phía Tiểu Đường mà đưa ra lời đe dọa, việc phía trên tiệm bánh họ đã giải quyết xong xuôi rồi, bèn tiến sâu vào bên trong hơn, cụ thể là nơi đường đi bí mật này đây.
Nhưng đáp lại sự cảnh cáo của họ, là sự im lặng đến đáng sợ của Tiểu Đường, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó... không một lần nhúc nhích cử động.
"Vui lòng hợp tác với chúng tôi! Nếu không thì..."
"Tôn Nhuế! Cho tụi mình năm phút, có được không?"
Tôn Nhuế dường như đã mất kiên nhẫn trước sự cứng đầu này của Tiểu Đường, định tuôn thêm lời cảnh cáo đe dọa hơn nữa nhưng lại bị nàng cắt ngang.
"Thư Hân..."
"Xin mọi người... chỉ một chút thôi." Nàng một lần nữa lên tiếng cầu xin đồng đội của nàng.
Tôn Nhuế chần chừ nhìn sang Dụ Ngôn và Đới Manh như muốn tìm lấy câu trả lời, khi nhận được cái gật đầu đồng tình từ phía hai người họ, thì cũng đành hạ súng xuống mà nói với nàng.
"Được, hãy cẩn thận, tụi mình sẽ đứng gần đây." Tôn Nhuế sau khi nói bèn ra lệnh cho mọi người hạ súng xuống, sau đó cùng quay lưng để rời đi.
"Tiểu Đường... hãy nghe em, hiện giờ phía bên em đã bao vây hết cả hai phía rồi, không thể trốn được đâu cả. Cuộc đời mình còn dài, Đường sẽ luôn có cơ hội để làm lại từ đầu mà, đặc biệt là em sẽ vẫn luôn bên cạnh, dù cho có chuyện gì đi nữa, em sẽ không rời bỏ Đường đâu, em hứa..." Nàng tha thiết nói với cô, đây không phải đòn tâm lí khiến đối phương mềm lòng hay gì đâu, mà là sự chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của nàng, là lời thuyết phục năn nỉ cô hãy buông bỏ cái giới giang hồ hiểm ác này đi và trở thành một người tốt hơn.
Bàn tay cầm súng của cô đã có chút run rẩy và lỏng dần, Esther nói cũng có phần đúng, xuất phát điểm của cả hai người quá đối nghịch nhau, nàng là một người được cả xã hội chào đón yêu quý, còn cô là một người luôn bị xã hội xua đuổi chán ghét, thì làm sao có thể đi cùng nhau được chứ? Một điều không thể! Cho dù cô có cố gắng cải tạo, làm lại từ đầu cũng chưa chắc xứng đáng với nàng. Giờ thì chỉ còn cách...
"Tiểu Đường! Đường đang làm gì thế?" Nàng trở nên hốt hoảng, khi thấy cô đột nhiên chuyển hướng súng, nhắm vào bên thái dương của mình.
"Tôi xin lỗi, cho dù tôi có cố gắng sửa đổi, cũng không thể nào xứng với em được. Chi bằng, hãy để tôi chết đi, em xứng đáng với nhiều người tốt hơn tôi." Tiểu Đường cười nhẹ với nàng, đưa tay lên cò súng, cô biết như thế là đau đớn cho Thư Hân lắm chứ, nhưng còn cách nào khác hợp lí hơn không?
"Đừng mà Tiểu Đường! Em chỉ có mỗi Đường thôi! Làm ơn... em không muốn mọi việc kết thúc bằng sự bi kịch..." Nàng khóc nấc lên, toan bước đến ngăn cản cô lại, nhưng cứ bước lên một bước, là cô lại dọa sẽ tự kết thúc mạng sống của mình trước mặt nàng.
"Cuộc đời tôi... vốn dĩ là bi kịch rồi." Tiểu Đường chua xót nói với nàng, cô sẽ không dây dưa nữa, chỉ cần một phát bắn thôi, cô sẽ hoàn toàn rời bỏ cuộc sống này, trả lại cho Thư Hân một cuộc sống yên bình và hạnh phúc hơn.
"Đừng mà... em xin đó!!!"
"Tạm biệt em... người tôi yêu." Tiểu Đường một lần nữa đặt ngón trỏ của mình lên cò súng, chỉ vài giây ngắn ngủi nữa thôi.
Bỗng!
Cô nhìn thấy từ phía sau lưng nàng, tên đàn em đã bị nàng đánh cho ngất đi, nay đã tỉnh dậy, loạng choạng cầm lấy cây gậy của mình, xông đến nhắm thẳng vào nàng mà đánh.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến độ cô chỉ biết bỏ ngay khẩu súng xuống, chạy về phía nàng mà ôm nàng thật chặt vào lòng, xoay chính cơ thể mình ngược về phía đòn gậy đó mà đỡ lấy cho nàng.
"BANG!"
"Tiểu Đườnggggg!!!"
"ĐOÀNG!"
Tên đàn em ngã lăn xuống đất và bất động, cũng bởi vì vết bắn ngay l*иg ngực của cậu ta đang tuôn máu không ngừng nghỉ. Và người bắn chính là Đới Manh, do đợi hai người quá lâu, nên Đới Manh đâm ra sốt ruột, mặc kệ Dụ Ngôn đã ngăn cản, vẫn kiên quyết trở lại vào trong, nhỡ đâu hai người kia bị gì thì sao đây? Và ngay khi Đới Manh đến nơi, đã chứng kiến toàn bộ sự việc, và nhanh chóng nhắm thẳng vào tên đàn em vừa đánh một cú trời giáng trúng đầu Tiểu Đường mà bắn một cú kết thúc mạng sống của cậu ta... đó là những gì mà Đới Manh chỉ có thể làm trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.
Đỡ lấy cơ thể vô lực của Tiểu Đường, Thư Hân khóc nấc hết nước mắt khi nhìn thấy những dòng máu đỏ thẫm bắt đầu chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp mà nàng hết lòng yêu thương, không hiểu sao... tâm trí nàng lúc này trở nên trống rỗng, không biết làm gì ngoài ôm chặt lấy Tiểu Đường đang khó khăn hô hấp.
"Tiểu Đường! Đồ ngốc! Tại sao lại làm như thế hả?!?! Cố gắng lên! Tiểu Đường không chết được đâu, em không cho phép!" Nàng nức nở nói với cô.
"Cho dù có chuyện gì..." Tiểu Đường dùng chút sự tỉnh táo cuối cùng còn lại của mình, đưa cánh tay yếu ớt của mình lên, áp vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, trong tình cảnh như thế này, không hiểu sao nàng vẫn còn có thể xinh đẹp quá đi mất, vì đây, có thể là lần cuối... mà cô được chiêm ngưỡng nhan sắc này.
"...tôi vẫn luôn yêu em."
Và rồi bàn tay ấm áp đang áp lên khuôn mặt của nàng dần trượt xuống, chạm xuống nền đất lạnh lẽo, mọi việc... giờ mới chính thức kết thúc!
Nhiệm vụ của nàng, đã chính thức xong xuôi!
Nhưng sao nàng lại không hề vui trước sự kết thúc này vậy chứ?
"Tiểu Đường... Tiểu Đường!!! Đới Manh... làm ơn... đưa Tiểu Đường đến bệnh viện giúp mình..." Nàng run rẩy nói với Đới Manh đang chạy về phía mình, nàng không thể để mất Tiểu Đường được! Cho dù hy vọng rất nhỏ nhoi, nàng vẫn sẽ không bỏ cuộc!
Trong tình yêu, cho dù có khác nhau đến cách mấy, chỉ cần con tim chung một nhịp đập, chỉ cần cả hai cùng đồng lòng hướng về nhau, thì mọi sóng gió đều có thể vượt qua.
Có phải không?