[Đại Ngu Hải Đường] Yêu Một Kẻ Xấu

Chương 24

Và chuỗi những ngày sau đó, nàng đã phải làm việc cùng tên Vương Tuấn rất nhiều. Kết quả như thế nào à? Có tiến triển đó!

Chẳng hạn như ngày hôm qua, nàng đã chợt nghĩ ra mà hỏi tên Vương Tuấn thế này.

"Đại ca có cho ai biết nơi ở của đại ca không? Nghĩa là chỗ này đó?"

Và như ngay lập tức, nét mặt tên Vương Tuấn trở nên tức giận, một cái tên được nêu lên ngay sau đó.

"Mẹ kiếp! Là thằng chó Hạ Lâm chứ không ai khác!"

Cái tên này quen chứ? Đương nhiên là quá quen thuộc rồi! Chính là cái tên CEO nhát cấy lần trước đã bỏ trốn trong lúc phía bên nàng đang cật lực chiến đấu với đàn em của hắn, chính là cái tên với cái tính đa nghi mà khiến cho cả đôi bên chịu thiệt không ít, đặc biệt là nàng đã phải lãnh ngay một vết sẹo ngay bụng! Nói thật nếu mà nàng có gặp lại cái tên đó, chắc chắn nàng cũng sẽ tẩn ông ta vài cú cho hả dạ chứ không cần đợi đến tên Vương Tuấn ra tay.

Nói về tên Hạ Lâm một chút, từ cái hôm giao dịch bất thành với băng của tên Vương Tuấn, có lẽ phía bên cảnh sát đã nhúng tay vào công việc của ông ta, nhưng không hề công khai mà chỉ là âm thầm liên lạc với những nhà sản xuất âm nhạc, những nhà đầu tư hay những đài truyền hình chẳng hạn, và việc làm của họ là hạn chế và gây khó khăn cho những idol của ông ta trong việc quảng bá đến công chúng. Và chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, công ty giải trí của ông ta lâm vào tình trạng khó khăn, hàng loạt các idol và nghệ sĩ trực thuộc công ty của ông ta đều đâm đơn kiện và kí hợp đồng với những công ty giải trí khác, vì đó là những người có tiềm năng kiếm lợi rất lớn, nên chỉ cần chấm dứt hợp đồng với bên này là sẽ có hàng tá công ty nhảy vào giành giật rồi.

Cái thiệt chỉ một mình phía ông ta ôm lấy mà thôi. Một phần phía cảnh sát làm như thế, là để ổn thỏa công việc của những nghệ sĩ của ông ta, những con người đó đã phải hi sinh cực khổ rất nhiều để được đứng trên đỉnh vinh quang như ngày hôm nay, và nếu như chỉ vì một scandal của CEO công ty chủ quản mà bị vạ lây dẫn đến sự nghiệp xuống dốc thì sẽ thật là đáng tiếc. Và bỗng trong một đêm sau đó, công ty của ông ta tuyên bố giải thể, và điều kì lạ nhất là ông ta đã biến mất không một dấu vết sau cái tin động trời đó, khiến cho phía cảnh sát lục lọi khắp nơi nhưng kết quả vẫn là vô ích.

Và lí do tên Vương Tuấn truy ra được ông ta là vì ông ta là người duy nhất biết được địa chỉ chính xác mà hắn đang ẩn náu, vì trước đó ông ta là khách hàng thân thiết nhất với hắn, không những thế còn giới thiệu cho hắn vài mối quen để mà tiếp tục buôn bán thuận lợi nữa. Vì vậy tên Vương Tuấn đã rất tin tưởng ông ta đến độ tiết lộ luôn cả địa chỉ ẩn náu của hắn.

Vậy mà không ngờ ông ta giờ đây lại quay lưng chơi hắn một cú đau như vậy!

"Đại ca nghĩ... tất cả là do ông ta chủ mưu?"

"Việc này thì..."

Từ đây lại đi đến thêm một kết luận khác nữa!

Là cái tên Hạ Lâm chắc chắn sẽ không đủ sức và điều kiện để thực hiện được kế hoạch như thế, vì hắn đã còn gì đâu chứ? Chỉ còn lại cái thân già cỗi chuẩn bị bước sang tuổi năm mươi của hắn mà thôi. Vì thế, để cùng một lúc hạ được mười mấy tên đàn em, cướp đi số hàng khổng lồ và gϊếŧ chết Nữ tướng Kim, thì người đứng sau chỉ có thể là một người có quyền lực và lực lượng không thua kém gì tên Vương Tuấn cả. Mà cái tên móc nối với tên Hạ Lâm là ai cơ chứ??? Thú thật tên Vương Tuấn không thể nghĩ ra được cái tên nào cả...

Nhưng mà nói chung trước nhất là xác định được có sự góp tay của tên Hạ Lâm lẻo mép đó vậy, tên Vương Tuấn cũng đã âm thầm cho người truy tìm tung tích của ông ta rồi, có thông tin gì mới sẽ báo ngay!

Và dạo gần đây, Tiểu Đường đã phải đi hai chuyến vận chuyển hàng rồi, cũng may mắn là không gặp vấn đề gì cả, những đợt đi của Vương Tuấn cũng thế, nhưng tất cả vẫn luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, lỡ như có chuyện gì bất ngờ xảy đến thì còn xử lí kịp.

Mấy ngày không có Tiểu Đường, Thư Hân nhớ cô lắm chứ, cho nên lúc cô về là bám dính lấy cô ngay, ta nói thiếu hơi nó vậy đó! Mà Tiểu Đường cũng thế thôi, những chuyến đi dài cả sáu đến bảy tiếng đồng hồ đã tiêu hao đi không biết bao nhiêu là sức lực của cô, nhưng khi vừa về đến, được gặp lại nàng, được nàng ôm ấp chăm sóc và lo lắng thì cũng không thấy mệt mỏi nữa, đúng là liều thuốc bổ tinh thần mà!

Nhưng cũng nhờ những hôm Tiểu Đường đi vắng như thế, nàng mới có thời gian ngồi trong phòng và nghe những đoạn ghi lại từ chiếc máy nghe lén đã đặt ở phòng tên Vương Tuấn, ban đầu cũng khá nản vì hắn ở trong phòng có một mình thì đi mà nói chuyện với ai chứ, nhưng rồi nàng cũng nghe được cái đoạn quan trọng nhất mà nàng và những người phía cảnh sát luôn mong chờ để được nghe.

Đó là sự hiện diện của tên cảnh sát tay trong!

Cụ thể đoạn trò chuyện giữa hắn và người đó như sau.

"Xin chào, lâu ngày không gặp. Tôi nghe nói, ông ta đã đổi con dấu nữa rồi đúng chứ?"

"Đúng vậy, nhưng yên tâm đi tôi đã cho người lén làm giả con dấu đó rồi, vài ngày nữa sẽ có cho ông."

"Không hổ danh quen biết đã lâu! Khi nào thì gặp nhau được?"

"Cuối tuần này, địa điểm như cũ."

"Được, tạm biệt."

Thêm một điều khá may mắn, đó là khi nói chuyện cùng tên cảnh sát tay trong đó, tên Vương Tuấn đã mở loa ngoài để mà nói chuyện, vì lúc đó hắn chỉ ở trong phòng có một mình thôi mà đâu ngờ rằng mình đang bị nghe lén đâu. Có nghĩa là cuộc nói chuyện giữa hắn và tên cảnh sát kia đã bị phía bên nàng nghe được hết.

Nàng thì đinh ninh đó là một người con trai, nhưng Dụ Ngôn thì với kinh nghiệm chuyên về kỹ thuật thì lại suy luận khác, đó là chương trình đổi giọng nói, vì Dụ Ngôn có thể nghe được những âm thanh rè rè như bị nhiễu sóng từ giọng nói đó khi đã đưa vào những chương trình phân tích giọng nói, chứng tỏ tên này là một tên khá cẩn trọng và luôn đề cao cảnh giác trong mọi trường hợp, một lời khen cho tên này! Cũng vì thế mà vẫn chưa thể xác định được danh tính của tên đó như thế nào, kể cả giới tính nam hay nữ thì vẫn còn là một ẩn số.

Mà chả sao cả! Vì tên Vương Tuấn bảo hắn ta sẽ đi cùng nàng, Tiểu Đường và Vũ Kiếm đến tận nơi để gặp tên đó! Nàng sắp có cơ hội để mà gặp mặt cái tên tay trong đó rồi!

Mà con dấu hắn đề cập ở đây có nghĩa là sao nhỉ? Con dấu là để đóng mộc, cũng giống như những mẫu chữ kí trên giấy để chấp thuận hay đồng ý sự cho phép của một người có quyền chức nào đó. Ví dụ như bạn là tổng giám đốc của một công ty lớn chuyên về kinh doanh chẳng hạn, thì những đợt vận chuyển hàng hóa hoặc là nhập khẩu hàng đều phải có sự đồng ý từ bạn hoặc những người cùng chức vụ, mà những việc này thì làm sao mà đơn giản như việc bạn xin phép ba mẹ bạn đi chơi và nhận được cái gật đầu từ họ là xong đâu! Mà bạn cần phải chấp bút kí vào giấy cho phép, hoặc tiện hơn đó là dùng con dấu đóng mộc thay cho chữ kí của bạn, cũng có nghĩa là bạn sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu như những đợt chuyển hàng đó có gặp vấn đề gì và phải đứng ra giải quyết nó.

Nếu mà suy luận của nàng không lầm, thì chắc hẳn tên cảnh sát hai mặt đó có mối quan hệ thân mật với những người có chức vụ cao chẳng hạn, ví dụ như Thủ Tướng hoặc là Đại Tướng chẳng hạn, vì chữ kí của họ khá là có quyền lực đó.

-----

"Mắt em đã đỡ chưa? Đưa tôi xem nào." Tiểu Đường ân cần hỏi han nàng, chủ động rướng người tới, đưa tay mình lên mắt nàng mà kiểm tra.

"Cũng đỡ nhiều rồi, Đường đừng lo!" Nàng để yên cho cô kiểm tra mắt của mình, sau đó lấy cặp kính mà đeo vào.

"Đúng là đỡ hơn nhiều rồi, thôi mình chuẩn bị đi sắp đến giờ rồi." Tiểu Đường tranh thủ hôn nhanh lên trán nàng, sau đó kéo nàng đứng lên mà rời khỏi phòng.

Chẳng qua là hai hôm trước, trong lúc đi giao hàng cho đối tác của tên Vương Tuấn, nàng không hiểu sao bị bụi hay cát bay trúng mắt thì phải nên khó chịu lắm, xong rồi mắt nàng cũng vì thế mà đỏ lên và cứ hay chảy nước mắt. Tiểu Đường đã lo lắng sốt vó lên, liền lôi nàng đi bệnh viện khám ngay, cũng may là không có gì nghiêm trọng, chỉ là bề mặt bên ngoài của kết mạc bị ảnh hưởng một chút, dưỡng mắt vài ngày sẽ hết ngay.

Và người ta có câu "Trong cái xui nó có cái hên", việc nàng bị đau mắt đỏ như thế thì là xui xẻo thật, nhưng đồng thời cũng là một thời cơ cực kì thuận lợi cho phía bên cảnh sát!

Mấy cả ngày hôm nay, phía Đới Manh và Dụ Ngôn đã đau đầu tìm mọi cách để có thể ghi lại được hình ảnh của cái tên cảnh sát tay trong đó, thật ra không thiếu dụng cụ để ghi hình lại đâu, cảnh sát có rất nhiều máy quay lén trá hình dưới dạng các trang sức mỹ phẫm chẳng hạn, nhưng những vật dụng đó khá là phổ biến trong giới cảnh sát rồi, cho nên họ sợ rằng cái tên đó sẽ phát hiện ra được. Và cứ tưởng mọi việc sẽ không còn cách giải quyết nào khác thì nhận được tin Thư Hân than thở rằng nàng bị đỏ mắt, phải đeo kính một thời gian thì liền mừng rỡ ngay!

Sẽ không ai nghi ngờ gì nếu nàng phải đeo cặp kính để tránh bị đỏ mắt đúng chứ? Đặc biệt là chiếc kính đó được gắn thêm chiếc máy quay lén siêu nhỏ siêu hiện đại... thì sẽ không sao đâu đúng chứ?

"Mà em mới đổi kính à?" Tiểu Đường đã nhận thấy sự khác lạ ở cặp kính của nàng, lần trước cô đã mua cho nàng một cặp rồi mà nhỉ?

"Hôm qua em lỡ làm rơi mất rồi nên đã đi mua lại cái khác... em xin lỗi..." Nàng cúi đầu tỏ vẻ ăn năn, nàng không có làm rơi hay mất gì đâu, nàng vẫn còn giữ đó chứ! Hôm qua Tiểu Đường lại phải đi thêm một chuyến vận chuyển hàng nữa nên không có ở đây, vì thế nàng đã lén đi lấy chiếc máy quay lén trá hình cặp kính này về. Nói là lén cũng không hẳn, nàng vẫn luôn cẩn thận hết mức có thể, còn bảo Vũ Kiếm đi cùng mình để có cái gì đó gọi là bằng chứng tin cậy, và Trác Nghi lần này đã nhận nhiệm vụ giả danh thành chị nhân viên bán kính siêu xinh đẹp, đến độ Vũ Kiếm đi cùng còn phải mê mẩn mà. Và sau một hồi giả vờ chọn đến chọn lui, Thư Hân cũng chọn được cặp kính mình "ưng ý" nhất, thế là trả tiền và ra về thôi.

"Thôi không sao, chỉ cần em mau khỏi là được rồi." Tiểu Đường nói với nàng, sau đó cùng nàng leo lên xe mà trong đó tên Vương Tuấn đã ngồi sẵn cùng với Vũ Kiếm ở băng ghế phía trên.

"Đi thôi! Phía bên đó không thích dây dưa đâu." Tên Vương Tuấn thắt dây an toàn vào, sau đó ra lệnh cho Vũ Kiếm nổ máy xe và khởi hành.

Sở cảnh sát Đông Thành.

"A! Máy quay đã mở rồi!" Đới Manh đang ngáp ngắn ngáp dài chán nản ngồi trước chiếc màn hình lớn cùng với cốc cà phê nghi ngút bỗng giật mình ngồi thẳng dậy khi thấy đã có tín hiệu đang kết nối, bèn nói lớn lên cho mọi người trong phòng cùng nghe thấy để mà tập trung lại.

Thế là Dụ Ngôn, Trác Nghi và Khả Dần đang tập trung làm những công việc khác liền bỏ ngang đó mà tập hợp lại trước màn hình, giống như là đang chuẩn bị xem phim vậy. Tính ra thì cả đội đảm nhiệm nhiệm vụ lần này đã gần đông đủ rồi đó, chỉ còn thiếu mỗi Tôn Nhuế vẫn đang vướng công tác ở Nhật đến tuần sau mới được về.

"Chúng ta sắp tìm ra danh tính tên phản bội rồi!" Dụ Ngôn hồi hộp ngồi bên cạnh Đới Manh, không riêng gì Thư Hân, cả nhóm đều rất ghét những tên phản bội như thế, đã được lãnh lương đều đều hàng tháng rồi mà vẫn tham lam nhận thêm những đồng tiền dơ bẩn nữa! Cần phải được loại trừ gấp.

Và chiếc màn hình trước mắt họ đã bắt đầu kết nối xong với chiếc máy quay lén của Thư Hân ở phía bên kia, hình ảnh bắt đầu được hiện rõ lên.

Thư Hân đang cùng với những người còn lại tiến vào bên trong một quán ăn Trung Hoa thì phải, vì nhìn cách trang trí nội thất thì suy đoán ra được. Và họ đang tiến vào bên trong một căn phòng VIP đã được đặt trước, tên Vương Tuấn là người vào trước, sau đó là Vũ Kiếm, rồi đến Tiểu Đường và cuối cùng là Thư Hân.

Cả nhóm phía trước màn hình đều trở nên căng thẳng và hồi hộp, một sự im lặng bao trùm lấy khắp căn phòng, vì ai cũng mong muốn được tận mắt nhìn thấy tên cảnh sát dơ bẩn kia để mà tìm cách đưa tên đó ra ánh sáng.

Và rồi Thư Hân cũng đã bước vào trong căn phòng đó!

Hình ảnh một dáng người xuất hiện ra trước mắt cả nhóm, và Dụ Ngôn lập tức đánh nhẹ lên vai Đới Manh và hớn hở nói như một người vừa chiến thắng cá độ World Cup vậy.

"Thấy chưa!!! Em đã bảo cái tên đó là con gái mà!" Dụ Ngôn hào hứng vì suy luận của mình ngay từ đầu đã đúng, hai tay ráo riết chỉ chỏ lên phía màn hình trước mắt mà nói với mọi người.

Nhưng nụ cười của nàng liền bị dập tắt ngay lập tức khi hình ảnh của người đó ngày càng rõ ràng hơn ở trên chiếc màn hình to lớn đó, thay vào đó là một nét mặt kinh ngạc hoang mang đến tột độ, hoặc có thể nói là sự thất vọng tràn trề, kể cả Đới Manh cũng thế. Khả Dần và Trác Nghi thì lại không hề biết cái con người đó là ai cả, đúng hơn là chỉ thấy quen quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi thì phải, chỉ tạm thời là không thể nhớ nỗi người đó rốt cuộc là ai cả.

"Người đó... là ai thế?" Khả Dần mắt vẫn không rời khỏi màn hình nhưng miệng thì đã nhanh chóng hỏi hai con người đang kinh ngạc kia.

"Hình như... chị cũng đã gặp người này ở đâu rồi thì phải?" Trác Nghi đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

Có điều... hai người kia vẫn không mở miệng trả lời họ lấy một câu, chắc là do quá sốc trước sự thật này. Phải một hồi lâu sau, thì Đới Manh mới mấp máy mà lên tiếng.

"Người này là..."