Mẹ Kế

Chương 68

Làm sao để một người cha chấp nhận việc con gái mình nɠɵạı ŧìиɧ với con riêng của chồng ! Ông Lý cũng chỉ là một người bình thường chẳng phải thần thánh trên trời mà có một tấm lòng bao dung rộng lớn như vậy. Nhưng ông đã cố kiềm chế tâm trí mình sao cho thật tỉnh táo nhất và để hai người họ chạy trốn cùng nhau.

Tình yêu cũng chỉ đơn giản là tình yêu ... ông từng nói như vậy sao giờ ông thấy thật khó xử. Ông quá cổ hũ hay mọi thứ đang dần mới mẻ hơn, có lẻ tình yêu nó không đơn thuần chỉ là tình yêu nữa rồi.

...

Sáng hôm sau gia đình ông Trác sửa soạn về lại thành phố, đang chất đồ đạc lên xe thì bà Lý hỏi.

" Khi nào mấy đứa về thăm hai ông bà già này nữa đây?"

" Khi chúng con sang Mỹ định cư con sẽ cho Lý Tần về thăm mẹ ạ " - Ông Trác nói

" Ây da vậy sang đó rồi khi nào mới về "

" Miễn là Lý Tần thấy nhớ nhà ! Con sẽ cho cô ấy về đây thường xuyên "

" Này chuyện con cái phải mau tranh thủ đi đấy! Hai đứa kết hôn cũng lâu rồi mà "

" Sao bà cứ nhắc đến chuyện con cái miết vậy ? Khi nào chúng nó muốn thì tự khắc sẽ có " - Ông Trác khó chịu nói.

" Ôi tôi lo cho chúng thôi ! Ông không mong có cháu à"

Lý Tần nghe vậy thì nhìn ba cô, ánh mắt cô long lanh chứ đựng nhiều nỗi niềm. Chẳng biết khi nào con mới về đây thăm ba, chẳng biết lúc đó ba có nhìn con không hay ba quay lưng bỏ lại đứa con gái bé nhỏ này. Môi cô bất giác rung lên cơ hồ có gì muốn nói nhưng rồi lại nghẹn lại nơi cổ họng. Lần từ giã lần này sao mà nhiều khốn khổ , cô chẳng muốn rời đi khi cô bắt được ánh mắt của ông. Chẳng tình yêu nào lớn hơn tình yêu cô dành cho ông, so với mọi thứ riêng nơi đây chẳng gì quý giá bằng được tâm sự cùng với ông.

Ông Lý nhìn cô thấu hiểu, ông thấy  mũi mình hơi cay liền đề nghị Trác Nhu.

"Nhu à ! Con có máy chụp ảnh phải không ? Chụp cho ông và a Tần một tấm ! "  - Ông ngoắc Lý Tần lại rồi mỉm cười.Cô như đứa con gái bẻ nhỏ năm nào ngoan ngoãn bước đến bên ông. Ông thì ngồi trên chiếc ghế ngoài hàng ba trước nhà còn cô thì đứng cạnh bên.

* Tách * một tấm ảnh chạy ra

" Xong rồi ạ "

" Con vào đây chụp với chúng ta một tấm luôn ! Con bé này càng lớn càng xin xắn ... Trác Minh à chụp dùm ba với "

" Ông này hôm nay làm sao vậy nhỉ ?" - Bà Lý càu nhàu.

" Có gì đâu mẹ ! Chắc ba muốn lưu lại kỉ niệm đấy ạ "

Ông Trác cầm lấy máy ảnh, Trác Nhu bước vào đứng kế bên Lý Tần và ông thì ngồi đấy... mỉm cười.

* Tách *

Trác Nhu bước tới cầm lấy tấm ảnh và đưa cho ông, ông giữ nó trong tay rất chặt. Ông không thèm nhìn xem chúng có đẹp hay không vì ông đã có thứ ông muốn. Chiếc xe lăn bánh ông vẫn dõi theo cho đến khi nó mất hút chẳng còn thấy được nữa ông nhìn hai tấm ảnh trên tay và nước mắt ông rơi xuống tự khi nào. Cũng chẳng còn  nhớ nỗi lần cuối cùng ông rơi lệ nhưng hôm nay nó lại rơi xuống.

" Ông xem Trác Minh nó đã lớn tuổi rồi phải tranh thủ cho A Tần một đứa con để sau này con mình khỏi phải lo "

" Bà cứ nói mãi thế ! Vào nấu nước pha trà cho tôi đi "

" Ông thật là chẳng biết nghĩ xa, lỡ chẳng mai Trác Minh ông ta có chuyện gì thì A Tần ta phải làm sao. Làm gì có đứa con chồng nào yêu quý mẹ kế, con bé Trác Nhu nó cứ im im tôi sợ nó sẽ hại đến A Tần"

Ông Lý im lặng  đứng lên ra chỗ chiếc xe 67 mà ông rất nâng niu rồi lái đi đâu đó. Bà Lý hứ lên một tiếng rồi đi vào nhà, bà đã quá quen với sự điềm tĩnh của ông, nó làm bà khó chịu vô cùng và cho rằng ông quá vô tâm. Ông lái con xe đến một xưởng gỗ trong vùng và mua một miếng gỗ nho nhỏ, vì thấy miếng gỗ nhỏ nên người ta cho luôn không lấy tiền. Ông nói lời cảm ơn rồi quay về.

Ông hì hụt cả buổi trưa hôm đó để làm ... khung ảnh. Ông đặt hai tấm ảnh vào rồi để nó trong phòng đọc sách báo của ông nơi mà ông trân trọng nhất trong nhà. Tấm thứ nhất là đứa con gái bé bỏng của ông, ông dành trọng niềm hy vọng cho nó và nó chưa bao giờ làm ông thất vọng, còn tấm thứ hai là hạnh phúc của con ông và ông xem đó là... hình cưới của chúng.

Tấm hình cưới của Lý Tần và ông Trác thì được phóng to để đường đường chính chính bên ngoài phòng khách để cho ai vào nhà cũng có thể thấy, nhưng nó chẳng có xúc cảm nó chỉ là tấm hình chết. Còn hạnh phúc thật sự của con thì chỉ đơn thuần là một tấm ảnh nhỏ được chụp một cách mau chóng lại được đặt trong căn phòng của riêng ông nơi mà bà Lý cũng ít khi đặt chân vào. Tội nghiệp chúng nó, tội nghiệp tình yêu của chúng nó nhưng có lẻ ông không biết rằng hai người họ sẽ vui mừng thế nào nếu biết ông trân trọng tấm hình như vậy. Như vậy là đủ!

...

Hai ngày sau

Thời gian này ông Trác và Lý Tần rất bận rộn trong việc chuẩn bị giấy tờ các kiểu để lên đường sang Mỹ định cư, Lý Tần chán ngán cảnh đấy nhưng vì để ông không nghi ngờ nên cô bất mãn đi theo. Trác Nhu nhân cơ hội này đã dành một buổi để hẹn riêng với người con gái ấy.

Họ hẹn nhau tại một quán cafe bánh ngọt, Trác Nhu tới thì đã thấy cô ấy ngồi ở vị trí thường ngày. Cô thu hút ánh nhìn của Trác Nhu ngay khi cô vừa mở cửa đi vào, vẫn nét đẹp thanh tao ấy và sự rung cảm ấy vẫn không ngừng reo lên.

" Paula cô đến lâu chưa ? "

" Tôi vừa mới tới " Việc đổi cách xưng hô như ngày đầu gặp nhau trên phố có lẻ sẽ giúp hai người thoải mái hơn, tôi nghĩ vậy.

" Kẹt xe quá cứ tưởng sẽ đến muộn, vẫn kịp đúng không? " -Trác Nhu vừa cười vừa ngồi xuống ghế

" Vẫn trễ 5 phút nhé " - Paula cũng cười.

Cả hai cùng nhau gọi món và bắt đầu trò chuyện với nhau. Không khí trong gian phòng rất ấm cúng, ánh đèn vàng nhẹ nhàng hòa quyện thêm mùi cafe thoang thoảng uống vào có chút đọng lại vị đắng nơi đầu lưỡi cùng với chiếc bánh kem ngọt dịu làm cho cuộc trò chuyện ấy có phần đăng đắng nhưng lại pha lẫn chút dịu dàng.

" Cô hẹn tôi ra đây là..."

" À... chuyện là tôi... sắp đi xa... rất xa tôi không biết mình có cơ hội quay lại đây không và nếu có không biết tôi có còn gặp được cô không ! "

" Đi xa? "

" Phải "

" Cô đi cùng ai ?  "

Trác Nhu khựng lại không muốn cho Paula biết về việc cô bỏ đi với Lý Tần, cô không muốn quá nhiều người biết về chuyện này.

" Tôi đi một mình "

" Sao lại bỏ nơi này ! " Sắc mặt Paula trĩu xuống, cô rất buồn khi nghe tin này.

"Có nhiều lí do để rời đi, hôm nay tôi hẹn cô ra đây là muốn thú nhận với cô rằng tôi thực sự có thích cô . Tôi chẳng thể ngờ mình lại bị cô cuốn hút đến như vậy, nó rất tuyệt."

" Tôi rất vui khi nghe điều đó "

" Lẽ ra tôi nên im lặng và bỏ đi nhưng tôi muốn cho cô biết khoảng thời gian đó thật sự có ý nghĩa đối với tôi! "

" Trác Nhu ! Cảm ơn cô đã đem lại cho tôi cái cảm giác mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến nó, thật sự rất mới mẻ"

" Tôi mới là người nên cảm ơn cô và đặc biệt là bé Lyla! Hai người cho tôi cảm giác như một gia đình, một tổ ấm bé nhỏ. "

" Con bé sẽ rất vui khi nghe cô nói vậy "

" Thật lạ khi chúng ta gặp được nhau và lại có tình cảm với nhau, nhưng chỉ tiếc là không được là một phần của nhau. Tới lúc này đây tôi vẫn dành cho cô một tình cảm đặc biệt và tôi sẽ giữ nó luôn mãi "

Paula nở nụ cười và sâu trong đôi mắt ấy đang dâng lên niềm xúc cảm.

" Thứ 5 của tuần sau, ba tôi có tổ chức tiệc trước khi ông ấy qua Mỹ định cư và chắc qua ngày hôm sau tôi cũng rời đi nên hy vọng tối hôm đó cô sẽ đến dự - cùng với bé Lyla"

" Tôi sẽ thu xếp nhưng chắc chắn tôi sẽ đến để chia tay cô "

" Cảm ơn "

Họ tiếp tục dùng bánh và nói về bé Lyla, Trác Nhu thấy thật nhẽ nhỏm khi nói hết tình cảm của mình như vậy. Paula là một cô gái tốt và độc lập, chỉ tiếc nụ hôn khi ở ngoài biển một chút nữa thôi là hôn nhau rồi.

Paula thì thấy khá ổn, đó là sự căng bằng nhất khi biết Trác Nhu thật sự có tình cảm với mình và biết rằng cô ấy sắp rời đi. Gặp được nhau là duyên nhưng có đến với nhau được hay không là do phận, hai con người với hai lối suy nghĩ khác biệt nhau hy vọng sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa.

Còn Phần Trác Nhu, cô thật sự có tình cảm với Paula nhưng dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó để yêu nhau. Có chút tiếc nuối xong lại thấy nhẹ nhõm, vì đến cuối cùng người cho Trác Nhu cảm giác muốn yêu nhất chỉ có Lý Tần.