Mẹ Kế

Chương 51

Sau Thi Lưu Thi ra về thì Trác Nhu cũng xuống lầu , ông Trác thấy thế thì liền chộp lấy thời cơ bắt cô ngồi xuống nói chuyện cùng , Trác Nhu thở dài ngao ngán nhưng cũng ngồi xuống .

" Con  xem con người ta là gì thế ? Có phải đồ chơi đâu mà lúc nào muốn bỏ là bỏ ! "

" Chẳng phải bỏ ! Nhưng cả hai không đồng quan điểm và chẳng thể hòa hợp thì không yêu nữa thôi ạ "

Trác Nhu nói thì nghe có vẻ lý thuyết lắm nhưng chẳng lẻ bây giờ nói rằng cô ấy bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© dụ dỗ Trác Nhu ? Có mà điên mới nói thế .

" Không đồng quan điểm  thì có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn ! Không hòa hợp thì từ từ sẽ hòa hợp ! Cớ sao lại chia tay nhau thế này . Mặt mũi đâu mà ba đi gặp Viện Trưởng Lưu nữa đây "

" Con chả thấy gì là to tát ! Sao ba lúc nào cũng áp đặt lên cuộc sống của con ấy nhở ? "

Lý Tần thấy tình hình có vẻ căng thẳng thì lấy tay nắm lấy tay ông Trác mà nói

" Thôi nào ! Sao cha con mấy người cứ nói chuyện là y như rằng sẽ gây lộn thế ? "

Nghe Lý Tần nói như thế nhưng Ông Trác vẫn không dừng lại . Ông không muốn Trác Nhu có quá nhiều mối quan hệ trong tình yêu vì ông cũng biết con mình có quá nhiều điểm nổi bật để thu hút người khác .

" Ba nói cho con biết ! Ba không ngăn cản hay phản đối con trong việc yêu đương ... nhưng nếu đã yêu thì làm ơn có trách nhiệm ... đừng đem con người ta ra làm sự lựa chọn rồi lại bỏ họ "

" Ba đang dạy con cách yêu trong khi ba lại không hề xem trọng tình yêu ? "

Trác Nhu nhớ tới những ngày mà cô và mẹ ngồi bên mâm cơm chờ đợi người đàn ông đó về nhưng vẫn là sự vô vọng . Vẫn là mâm cơm ấy , vẫn là tiếng trò chuyện ấy nhưng  là với một người phụ nữ khác. Một người thật đẹp , một người thật khéo ăn khéo nói và là người đủ làm ông ở lại ăn cùng bỏ mặc đi cái mâm cơm gia đình kia .

Họ nói rằng đàn ông khi có người phụ nữ khác thì hãy xem lại người vợ đang làm đúng cái chức trách của mình chưa và đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho đàn ông . Câu nói đó chưa hẳn là sai nhưng nó không dành cho gia đình Trác Nhu .

Họ yêu nhau , họ vượt qua sự ngăn cản và họ đến với nhau nhưng khi người con trai ấy có tất cả thì anh  lại chẳng biết giữ gìn . Anh quên đi sự vất vả để đến được với nhau , anh quên đi sự hy sinh của người con gái ấy và anh quên đi mình từng hạnh phúc ra sao khi cô được gả cho anh - Đó là Ông Trác .

Với những nỗi đau trong quá khứ , sự đau nhói khi thấy người mẹ mình từng đêm từng đêm đợi chồng về đã là một ám ảnh đối với Trác Nhu . Cô trở nên sợ , và hơn bao giờ hết cô muốn trở thành một người đủ mạnh mẽ để có thể che chở cho mẹ và những người con gái khác .

Nước mắt Trác Nhu rơi xuống , cô nhìn ông Trác với ánh mắt đỏ ngầu cô lại nói

" Giá như ngày xưa ba có thể dùng cái tư tưởng đó để đối xử với mẹ thì mẹ đã hạnh phúc hơn nhiều rồi ! "

Ông Trác gục đầu xuống không nói thêm một lời nào nữa , Trác Nhu bỏ lên phòng Lý Tần chạy theo cô bỏ mặc ông chồng già đang lên cơn đau đầu ở đấy .

Trác Nhu vừa lên phòng thì đã ngồi gục xuống dựa vào tường , những kí ức đau buồn lại gợi lên trong kí ức cô khiến cô đau lòng . Lúc này Lý Tần lại ngồi kế bên cô nắm lấy đôi bàn tay đang run kia mà trấn an , Trác Nhu không nói không rằng quay lại ôm lấy Lý Tần cái ôm mệt mỏi , cái ôm để xỏa đi bao nhiêu sự  mệt nhọc , sự kiềm nén cảm xúc .

" Bình tĩnh nào ! " - giọng Lý Tần nhẹ nhàng vang lên , thanh âm xao xuyến mát dịu dập tắt đi ngọn lửa đang hừng hực bên trong Trác Nhu .

" Rời xa ông ta ! Không ở bên tôi cũng được nhưng hãy rời xa ông ta ... tôi sợ một ngày cô cũng bị đối xử như mẹ tôi "

Rời xa ông ta ? Trác Nhu ... nếu tôi chọn cách rời xa ông ta thì tôi cũng sẽ rời xa gia đình mình và rời xa luôn cả cô !

" Không được ... tôi có quá nhiều sự ràng buộc ở nơi đây "

Trác Nhu không nói gì thêm nữa . Trác Nhu cũng biết sự ràng buộc đó là gì , cứ là kêu cô rời đi nhưng cũng biết rằng sao có thể rời đi được .

...

Tôi là người mang nhiều tâm sự buồn nhiều lúc chẳng biết bày tỏ cùng ai ! Những nỗi buồn đó  không hề vơi mà nó đọng lại trong lòng mỗi ngày một ít dần dần nó bị tồn ứ khiến tôi suy sụp , những suy nghĩ cứ sống hoài với quá khứ không tốt đẹp .

Rồi một ngày tôi gặp được nàng , tim tôi lay động muốn chia sẻ cùng nàng những điều bấy lâu nay tôi giữ kín . Thật may điều tôi muốn nói lại là điều nàng muốn nghe , tôi chỉ muốn khoảng khung trời rộng lớn này chỉ là của hai ta lúc đó tôi và nàng sẽ mặc sức mà mơ mộng mà bay nhảy . Tôi yêu sự tự do , tôi yêu sự mơ mộng và tôi yêu nàng .

Mấy ngày sau đó ,Lý Tần có hẹn với  bạn bè đi leo núi thì cô lên phòng Trác Nhu mượn máy chụp hình , lên thì thấy Trác Nhu đang nằm đó bấm điện thoại thì cô hỏi

" Trác nhu ! Cho tôi mượn cái máy chụp hình nhé "

" Ờ ! Trong ngăn kéo thứ 2 , có sẳn thẻ nhớ rồi cô cứ chụp có gì về tôi bắn qua cho "

" Cảm ơn "

Cuộc trò chuyện kết thúc ! Hết sức nhạt nhẽo của đôi trẻ =))))

...

" Nhanh nào Tần ! Sao mày chậm chạp thế ?"

" Từ từ ! Mệt quá "

" Ể ! Cảnh này đẹp quá ! Tần ! Chụp cho tao vài nháy đi nào "

" Rồi rồi , làm kiểu nào "

*Tách - tách *

Lý Tần chụp xong sau đó coi lại hình xem đã ok chưa, bấm chuyển hình - chuyển hình và chuyển hình . Và ...