Mẹ Kế

Chương 35: Trái đất thật nhỏ

Họ cứ như thế mà ở cùng nhau dù biết rằng mọi chuyện sẽ không bao giờ là dễ dàng, họ đã vượt qua được cảm xúc của bản thân nhưng liệu họ có vượt qua được những rào cản của bên ngoài?

" Trác Nhu! Hôm nay chị sẽ giới thiệu cho em một người bạn thân của chị "

" Là ai thế ? Sao từ trước tới giờ chẳng nghe chị nói  " - Trác Nhu vừa bấm điện thoại vừa nói .

" Bí mật nhưng một lát nữa người đó sẽ đến đây lúc đó em sẽ biết ! Cô ấy đẹp lắm "

" Chắc không xinh bằng chị đâu ! " - Trác Nhu nháy mắt với Lý Tần .

" Chỉ giỏi nịnh " -Lý Tần cười híp cả mắt .

*Thật là khi ở bên Trác Nhu mình cảm thấy rất vui vẻ. Cảm ơn ông trời đã cho con gặp được cô ấy !

* Cốc cốc cốc *  Tiếng gõ cửa vang lên. Hình như là cô bạn thân của Lý Tần đến rồi!

" A ! Hình như cô ấy tới rồi đó Trác Nhu ra mở cửa giùm chị đi "

" Năn nỉ đi !" - Trác Nhu đứng dậy nhìn về phía Lý Tần đang nấu ăn .

" Còn giỡn nữa muốn chết hã!  " Lý Tần liếc Trác Nhu làm Trác Nhu cười to.

" Trời ơi dữ quá ! " - Vừa nói Trác Nhu vừa đi ra mở cửa.

* Cạch *

" Xin chào... "

Trác Nhu đang nói nữa chừng thì cô nín thinh, sắc mặt liền thay đổi 360°. Người đối diện với cô cũng im lặng rồi làm rớt túi hoa quả xuống đất. Cả hai nhìn nhau không nói một lời, từ lúc này Lý Tần đi ra nói :

" Tư Đình ! Sao bồ không vào, còn Trác Nhu sao em đứng như chết lặng thế kia "

Lúc này hai người mới hoàn hồn lại, Tư Đình vội vàng khom xuống nhặt túi hoa quả lên, xong cô ngước nhẹ lên nhìn Trác Nhu rồi bẽn lẽn đi vào trong. Trác Nhu đứng đấy, tay chân cô run rẩy, tim cô đập loạn nhịp lâu lâu lại quặn lên từng cơn khiến cõi lòng cô đau nhói.

*Tại sao ? Tư Đình... Tư Đình !! Cô ấy là Tư Đình !!

" Trác Nhu ! Vào dọn đồ tiếp chị với! "

" À... à " -Trác Nhu giật mình đi vào trong .

" Đây là Tư Đình bạn học với chị hồi cấp ba, mấy năm rồi chưa gặp nhau, vô tình gặp trên đường vậy mà nhận ra đó...có duyên quá phải không ? "

" À ừ ... "- Trác Nhu gật gù miễn cưỡng .

Trác Nhu không biết nên đối diện với cảnh tượng này như thế nào nữa. Thật là ông trời quá trêu ngươi người khác mà, một bên là Lý Tần - người mà Trác Nhu yêu thương hết mực bên còn lại  mối tình đầu đẹp đẽ cũng là mối tình mà Trác Nhu khó khăn lắm mới vứt bỏ được! Bây giờ cả hai đều ở ngay bên cạnh Trác Nhu.

" Em cảm thấy hơi mệt ! Em sẽ vào phòng nghỉ ngơi tí , chị và Tư.. Đình ở đây nói chuyện đi ! "

Tư Đình ngước mặt lên nhìn Trác Nhu

* Em đang trốn trách tôi sao ?

" Em không sao chứ ! Có cần uống thuốc không ? " Lý Tần sốt ruột lại gần Trác Nhu .

" Không tệ vậy đâu ! Nghỉ ngơi tí là khỏe thôi ! "

" Vậy em vào phòng nghỉ đi "

Trác Nhu bần thần bước vào trong, lòng cô thì vô cùng rối ren, lộn xộn không thể tả !

Giờ đây, căn bếp chỉ còn lại hai người là bạn thân hay tình địch ? Nhưng dù sao Tư Đình cũng đã là quá khứ của Trác Nhu còn hiện tại mới chính là Lý Tần! Quả thật tình yêu mà Trác Nhu dành cho Lý Tần không hề nhỏ !  Cả hai đã vượt qua cái gọi là phép tắc , luân thường đạo lý để ở bên nhau ! Chẳng phải quá lớn lao rồi hay sao.

" Không biết Trác Nhu sao rồi nữa ! Lúc nãy còn khỏe vậy mà ! "

Tư Đình từ nãy giờ chẳng nói lời nào chắc vì cô quá shock ! Giờ mới lên tiếng :

" Hay bồ đi mua thuốc cho cổ đi, để đấy tớ nấu cho "

" Ý kiến hay đấy ! Vậy bồ làm giúp mình nha, mình đi nhanh rồi về  "

Nói xong Lý Tần lật đật mặc vội chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài . Giờ đây trong căn nhà này chỉ còn hai người, hai trái tim nhưng một nỗi đau .

*Cạch *

Tiếng mở cửa phòng, Trác Nhu từ trong đi ra, cô định đi uống nước nhưng chẳng thấy Lý Tần đâu mà chỉ thấy Tư Đình đang đứng đấy nấu ăn . Trác Nhu cố giữ mình thật bình tĩnh cô đi lại tủ lạnh lấy nước uống mà không thèm để ý có một người đang nhìn cô không chớp mắt !

" Lý Tần ra ngoài mua thuốc rồi "

" À ừ ... " Lại là câu nói đầy miễn cưỡng của Trác Nhu

Trác Nhu toan định xoay người đi nhưng Tư Định chạy lại nắm tay cô ngăn không cho cô đi

" Em còn muốn trốn tránh tôi tới khi nào ? "

" ... "

" Em nói gì đi !! "

Trác Nhu hất tay Tư Đình ra

" Trốn tránh ? Cô đang nói tôi đấy à? Cô mới là người cần trốn tránh vì những gì mình đã làm "

" Tôi... " Tư Đình bối rối không biết nên nói gì tiếp nữa, đúng ! Tất cả là lỗi do cô !

" Tại sao cô lại xuất hiện vào thời điểm tôi đang dần lấy lại được cái cảm xúc mà vốn dĩ nó đã bị cô gϊếŧ chết cách đây 3 năm " Trác Nhu tức giận.

Tư Đình nhìn lên Trác Nhu , vẫn là gương mặt ấy , vẫn sự thanh tao ấy nhưng là Trác Nhu của 3 năm sau chứ không phải là Trác Nhu với trái tim non nớt ngày nào .

" Em khác quá, em không còn là Trác Nhu ngày xưa nữa rồi ! Trác Nhu ngày xưa không cáu gắt như vậy, không lớn tiếng với tôi như vậy !! "

" Người mà cô nói là Trác Nhu của 3 năm trước, một người mới biết yêu và yêu cô bằng cả trái tim và chính cô ... cô đã gϊếŧ đi người đó ! Tiểu Tư Đình à "

Trác Nhu bỏ vào phòng còn Tư Đình thì nghẹn ngào đứng đấy ! Không gian yên tĩnh, tâm tư thì như sóng vỗ bao giờ mới ngừng .