Mẹ Kế

Chương 26: A... đau .. nhẹ nhẹ thôi

Trác Nhu dọn về căn phong cũ đó, tự tung tự tại ... cô quét don lau chùi lại một hồi thì căn  nhà cũng không quá tồi . Đầy đủ tiện nghi thế là ok rồi !!

Loay hoay một chút thì đã đến tối ... Trác Nhu khá mệt vì phải sắp xếp lại mọi thứ từ tủ quần áo đến tivi hay tủ lạnh bla bla . Nhìn lên đồng hồ đã làm 8h , cô sực nhớ đến Lý Tần, không biế khi nãy cô bỏ đi đã trở về chưa đắn đo một hồi thì Trác Nhu quyết định điện cho giúp việc để hỏi .

" Alo ! Cô chủ hã ! Có chuyện gì không ạ "

" Lý Tần  đã về nhà chưa??  "

" Dạ vẫn chưa ! Cổ đi từ hồi cãi nhau tới giờ ... ông chủ đang kêu người đi kiếm đấy ạ "

" Được rồi ! Cảm ơn ! Khi nào cô ấy về thì báo cho tôi  "

Nói xong Trác Nhu tắt máy , vội vàng ngồi dậy lấy  chiếc áo khoác nhanh chóng đi ra ngoài để tìm Lý Tần. Trong cái thành phố rộng lớn này biết đi đâu mà tìm, chạy đến các quán caffe gần đó, công viên, quán bar tất tần tật nhưng đều vô vọng... Đã gần 10h rồi mà vẫn không nhận được cú điện thoại nào tưởng chừng như sắp bỏ cuộc thì bỗng nhiên Trác Nhu nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc ! Là của Lý Tần, cô ấy đang ở quanh đây thôi . Trác Nhu chạy đến một cái hẻm  chỗ phát ra tiếng nói thì thấy Lý Tần đang bị bao vây bởi 2 thằng đàn ông hơi ngà ngà sỉn .

" Các người làm gì thế ! Buông tôi ra ngay " Lý Tần hoảng sợ hét lớn .

" Làm gì căng thế em ! Chìu tụi anh một chút đi " một trong hai thằng lên tiếng .

Trác Nhu nắm chặt lòng bàn tay của mình nhào tới, ván cho 2 người họ một cú đá như trời giáng ! Trác Nhu kéo Lý Tần về phía sau lưng mình, cô hét lên .

" Mấy thằng chó này ! Tụi bây chán sống rồi à !"

" Ô người đẹp nào nữa đây  ! Hay là hai em cùng phục vụ tụi anh nhé " Hai thằng chúng nó phá lên cười khanh khách .

" Phục con mẹ tụi bây ! Kêu bà già tụi bây phục vụ cho !! " Trác Nhu vừa nói vừa đạp vào bụng thằng đang đứng trước mặt mình .

" A ha ! Con nhãi này ! Mày muốn chết à "

Thằng còn lại nhào vào đánh Trác Nhu , nó đè Trác Nhu xuống cứ liên hồi dọng vào mặt cô , Lý Tần thấy vậy vớ lấy môt cái cây gần đó tán mạnh vào đầu của thằng đáng đánh Trác Nhu làm nó gụt tại chỗ. Trác Nhu lòm còm ngồi dậy, nắm áo thằng bên kia đang ôm bụng vì cái đạp khi nãy của cô dọng vào mặt nó mấy phát nó như muốn chết đi sống lại . Trác Nhu dực cái cây Lý Tần đang cầm tính tán vào nó nhưng Lý Tần cản vì sợ sẽ gϊếŧ chết người ! Trác Nhu uể oải giục cây vào người thằng đó, nắm lấy tay của Lý Tần kéo đi .

" Có sao không ! Chảy máu nhiều quá hay đi bệnh viện đi "

" Không " - Trác Nhu cục súc

"Cứng đầu " - Lý Tần liếc Trác Nhu

" Đi đâu bây giờ ! Tôi không muốn về nhà !" Lý Tần nói tiếp .

" Về nhà tôi "

...

Vậy là cả hai quyết định sẽ về nhà của Trác Nhu ! Về đến nhà Lý Tần liền đi kiếm hộp y tế để sát trùng cho Trác Nhu, cô bắt Trác Nhu ngồi xuống.

" Thật sự là không cần đâu " Trác Nhu phản đối .

" Ngồi im đi " Lý Tần nạt lại làm Trác Nhu giật mình .

" A ... nhẹ nhẹ thôi ... đau lắm đấy " Trác Nhu đau đến nhăn cả mặt .

" Vậy khi nãy ai nói không sao ! " Lý Tần vừa nói vừa mạnh tay hơn đè sát tăm bông vào môi của Trác Nhu - nơi bị đánh đến ra máu .

" Aa ... đau chết đi được ! Cô cố ý à "

Lý Tần nghe Trác Nhu nói thế thì bật cười ! Nụ cười của Lý Tần thật đẹp, đẹp như ánh nắng của mùa thu vậy, nhẹ nhàng và ấm áp.

" Không được cười nữa "

" Tại sao ? " Lý Tần tò mò câu nói của Trác Nhu .

" Khi cô cười cô rất xinh đấy ! Đàn ông sẽ chết mê đấy " Trác Nhu vừa nói vừa nhếch miệng cười nhưng lời nói lại rất chân thành .

" Đàn ông mê , vậy không biết phụ nữ có mê không!"

Nghe câu nói này bỗng nhiên Trác Nhu bật cười, nhẹ nhàng nhìn Lý Tần. Thế là buổi tối của họ kết thúc tại đó !!

----------------

P/s :   Chắc có nhiều má nhìn cái tựa đề là đầu óc đen tối liền =))) trong sáng lên nào