Mẹ Kế

Chương 2: Ánh mắt sắc lạnh

Cốc cốc * tiếng gõ cửa trước phòng của Trác Nhu vang lên , Trác Nhu có thói quen thức rất sớm nên khi nghe gõ cửa cô nghĩ thầm chắc đó là cô giúp việc đem đồ ăn sáng lên nên cô ra mở cửa . Khi mở cửa Trác Nhu ngây người khi thấy người gõ cửa chính là Lý tần , nàng mặc một cái váy màu trắng tinh khôi , một dây lộ ra 2 cái xương quai xanh đầy quyến rũ của nàng . Trác Nhu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Tần như muốn hỏi có chuyện gì . Lý Tần như hiểu được liền nói :

" Trác Nhu xuống ăn sáng đi , ba cô đang đợi ở dưới "

" Tôi biết rồi , mà tối hôm qua cô ngủ lại đây à ? " - câu nói đầy mỉa mai và sắc bén của Trác Nhu làm cho Lý Tần đỏ mặt.

" Hay là tôi kêu người qua nhà dọn đồ cô qua đây luôn cho tiện , dù gì cô cũng gần về đây làm bà Trác rồi còn gì "

Thấy Lý Tần không có phản ứng , cô liền lướt qua người Lý Tần đi xuống lầu còn vọng lên câu nói trêu :

" Đóng cửa lại giùm luôn "

Lúc này Lý Tần mới giật mình , khuôn mặt đỏ ửng nắm cửa đóng lại lẳng lặng đi xuống nhà. Ngồi xuống bàn ăn , Lý Tần ngồi đối diện với Trác Nhu lâu lâu cô lại liếc nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng không cảm xúc, lòng cô lại trở nên e dè con người này. Không khí đang im ắng thì bỗng nhiên ông Trác cất giọng nghiêm nghị nói :

" Trác Nhu à , cái ghế Tổng Giám Đốc trong công ty ba đã để dành cho con lâu lắm rồi , con cũng nên suy nghĩ quay về phụ giúp ba một tay trong nom công ty "

" Sau ba không giao cho quản lí Thái , ông ấy đã trung thành với ba hơn 5 năm rồi , con không làm " . - Trác Nhu kịch liệt phản đối .

" Có thấy ai đường đường là con của Đổng Sử Trưởng một tập đoàn có tiếng mà suốt ngày cứ long bong đi chơi chẳng lo nghĩ gì cho tương lai không " - Ông Trác khổ sở nói.

" Nếu mà con còn không chịu ngồi vào cái ghế đó thì ba sẽ mua vé cho mày sang bên Mỹ du học , mày chọn đii " Ông Trác nói tiếp với vẻ mặt giận dữ .

" Suốt ngày cứ đem chuyện này ra hù, ba không thấy chán à "

" Mày ..." - Ông Trác tức đến nổi muốn ngất tại chỗ thấy vậy Lý Tần mới lên tiếng.

" Cô về giúp ba mình một tay thì có gì là khó khăn ? Việc gì phải to tiếng như vậy !"

" Ở đây tới phiên cô lên tiếng à ? Cô là ai !"

Câu " cô là ai " đó không phải để hỏi mà là Trác Nhu muốn nhấn mạnh cho Lý Tần biết cô không là gì trong nhà này nên không có quyền xen vào cuộc nói chuyện này.

" Con đủ rồi đấy ! Lần này nếu còn từ chối làm việc thì thử xem ta sẽ đá con sang Mỹ đấy "

" Thôi được rồi !"

Nghe được ba chữ ấy ông Trác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nó cứ cứng đầu như thế nhưng nó rất có thực lực và ông biết điều đó. Nó được thừa hưởng sự thông minh từ ông và tính nhẫn nại của mẹ nó suy cho cùng nó vẫn sẽ là người thừa kế toàn bộ cái cơ ngơi đồ sộ này thì việc rèn luyện nó ngay bây giờ là điều nên làm.

Thật sự mà nói Trác Nhu cũng không phải là đứa con có thù hằn với cha mình đến mức tồi tệ, chỉ là cô không thích tính trăng hoa của ba mình và với những áp đặt mà ông bắt ép cô. Ông không hiểu cô nên càng làm càng khiến cô khó chịu và dần có khoảng cách với ông hơn, cô cũng không muốn.