47. "Đồ của tôi, nếu cô hiếm lạ, vậy đều là của cô."
Hỏi ra vấn đề như vậy, dường như nàng đã do dự rất lâu, nhưng tỉ mỉ tính lại thì cũng chỉ là từ ngày nằm viện đó thôi, cho đến giờ khắc này thì ngừng lại.
Do dự là bởi vì sợ phải mất đi.
Nàng biết, Chân Sảng có lẽ đã nhận ra suy nghĩ trong lòng nàng, không vạch trần chỉ chấp nhận sự im lặng của nàng, lựa chọn giả ngu, lựa chọn trốn tránh.
Sở dĩ trốn tránh, không phải là vì không muốn chấp nhận sao?
Có lẽ Chân Sảng cũng rất sợ?
Sợ như vậy, xuất phát từ trong lòng Chân Sảng, làm nàng cũng rất sợ.
Nhưng dù sợ thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được một sự thật sắt keng keng là, người mà mình chưa từng có, căn bản không có tư cách nói mất đi.
Hiện tại Đào Mộng Trúc chỉ một lòng muốn nói suy nghĩ trong tim mình cho nàng, sau đó không phải một mình yên lặng cất giấu bí mật nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến sau khi nói ra bí mật này, quan hệ với Chân Sảng liền không được tự nhiên giống như trước nữa, nàng nhịn không được cho nên để lại một đường lui cho bản thân.
Chí ít, thế giới của nàng sẽ không vì vậy mà hoàn toàn mất đi Chân Sảng, Chân Sảng vẫn còn đây, nàng cũng sẽ còn cơ hội, từ từ chứng minh mình có thể làm tốt.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nàng vẫn không ngăn được thấp thỏm, một đôi mắt chăm chú mà nhìn Chân Sảng, chờ đợi một câu sẽ hoặc không.
Chỉ là, nàng đợi thật lâu, cũng chỉ đợi được một hồi trầm lặng.
Trầm lặng như vậy, làm nàng khóc không ra nước mắt.
"Quên đi, coi như tôi chưa hỏi." Đào Mộng Trúc nói, giương mắt liền gặp đôi mắt sương mù buồn ngủ của tiểu Nhật Thiên, cà nhắc chân, ngửi mùi, đi đến dưới chân hai người, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu le lưỡi.
Chân Sảng hít sâu một hơi, gắp một miếng xúc xích ném xuống đất, tiểu Nhật Thiên lập tức đón lấy nuốt vào bụng.
Đào Mộng Trúc cũng học theo nàng, ném một miếng củ cải xuống đất, tiểu Nhật Thiên một lần nữa nuốt vào, sau đó vẻ mặt ghét bỏ mà liếc nàng, hiển nhiên đã nếm ra mùi vị sai sai trên đó.
Bầu không khí xấu hổ giữa hai chủ nhân cũng không làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của tiểu Nhật Thiên, nó ngồi thủ dưới đất hồi lâu, phát hiện không ai đút cho ăn nữa, bất mãn gâu gâu kêu to.
Chân Sảng sợ đánh thức hàng xóm, vội vã đứng dậy cắt một cây xúc xích cho tiểu Nhật Thiên, trộn chút thức ăn chó, bỏ vào trong bồn cơm nhỏ của nó.
Sự trầm lặng vẫn được duy trì, hai người yên lặng ăn xong mì của mình, ngồi ở đó cùng nhau phát ngốc.
Qua một hồi lâu, Chân Sảng mới mím môi, mở miệng nói: "Chị thật sự thích em?"
"Cô cảm thấy sao?" Đào Mộng Trúc nói, cố nhoẻn một nụ cười: "Hoặc là, cô hy vọng thế nào?"
"Có lẽ. . . là không."
"Ừm, không." Đào Mộng Trúc gật đầu.
"Dọa chết em rồi, em đi ngủ một giấc bình tĩnh lại." Chân Sảng nói, làm như vô tâm vô phế cười mấy tiếng, sau đó đứng dậy ôm lấy tiểu Nhật Thiên, thả nó về đệm, xoa xoa đầu nó, xoay người trở về phòng mình.
Đào Mộng Trúc trầm mặc nhìn theo bóng lưng Chân Sảng, tại nơi cánh cửa của bạn cùng phòng bị trở tay đóng lại, đôi mắt nàng nặng trĩu.
Rửa chén, quay về phòng, ngủ.
Nàng chết lặng nhắm hai mắt lại, tìm không được một tâm tình làm bạn với mình đi vào giấc mộng.
Rõ ràng một giờ trước còn một lòng ung dung, giờ khắc nàng cũng rỗng tuếch, cảm giác đó, giống như trở về mấy tháng trước, bản thân nàng lẻ loi một mình.
Một mình ngủ, cũng một mình thức dậy.
Thời gian không quan trọng, dù sao cũng không có bất cứ ai để ý.
. . .
1 giờ rưỡi trưa ngày hôm sau, Chân Sảng không chút lưu tình lắc Đào Mộng Trúc tỉnh dậy khỏi mộng.
Đào Mộng Trúc mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, rồi lười biếng nhắm lại, lẩm bẩm nói: "Cũng đã xong rồi, để tôi ngủ thêm chút đi."
"Không phải chị nói hôm nay mời em ăn sao? Sắp 2 giờ rồi, nếu không ăn trưa, cơm chiều ăn không vô nữa."
Mời bạn cùng phòng ăn cái gì? Lời hứa kiểu này nàng làm khi nào?
Đào Mộng Trúc mở nửa con mắt ngồi dậy, giơ hai chân lên, tiến vào một trạng thái uể oải ngồi thiền.
Sau một lát ngồi thiền và hồi tưởng, nàng nhớ tới nguyên nhân tối hôm qua trằn trọc không ngủ được —— một gói mì ăn liền, và một lần tiện miệng.
Nhưng mà, hình như, có vẻ, đại khái, như là. . . chuyện long trời lở đất trong dự liệu không có xảy ra.
Đào Mộng Trúc dụi mắt gật đầu, nói: "Muốn ăn cái gì ngon đúng không?"
"Nhớ là được rồi, chị mau thức dậy đi, em chờ chị." Chân Sảng nói, buông lỏng tay Đào Mộng Trúc ra, xoay người trở về phòng mình.
Nhìn bóng lưng của bạn cùng phòng, nhất thời Đào Mộng Trúc cảm thấy đầu óc có chút nghẽn.
Nàng tưởng trong khoảng thời gian ngắn Chân Sảng sẽ giữ khoảng cách với nàng, lại không ngờ người hôm nay đánh thức nàng dậy, giục nàng ăn cơm giống như những ngày bình thường, vẫn là Chân Sảng.
Cho nên, chuyện tối qua, là Chân Sảng đã quên, hay vốn không có xảy ra, chỉ là một giấc mơ khá chân thực?
Đào Mộng Trúc mạnh đập đập vào hai thái dương mình, lắc đầu, đi vào toilet.
Lúc đánh răng, nàng tự hỏi rốt cuộc trong lòng bạn cùng phòng đang nghĩ gì, lúc rửa mặt, lại tự hỏi mình sau này nên làm thế nào.
Có vài chuyện, chỉ cần không có hoàn toàn vạch trần, có phải nó sẽ trở thành một trò đùa, ha ha một cái liền có thể lừa dối cho qua, nghĩ rằng cái gì cũng không xảy ra?
Nhưng mà, trái tim Chân Sảng thật sự có thể lớn đến ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy cũng coi như không thấy?
Sau đó, cách thức hai người cùng sống dưới một mái hiên này, có lẽ sẽ xảy ra thay đổi vi diệu chăng. . .
Dù chẳng biết thay đổi như vậy là tốt hay xấu, nhưng Đào Mộng Trúc tin tưởng, đây là con đường nàng không thể không đi, dù cuối cùng cái gì cũng không thể giữ lại, cũng phải cố lấy ra dũng khí để xác minh.
Bẻ cong một người, dường như cũng không phải là một chuyện quá khó khăn, ít nhất hiện tại nàng không còn là yêu thầm nữa, rất nhiều chuyện có thể làm lẽ thẳng khí hùng hơn một ít.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Đào Mộng Trúc lại không có ý muốn thu hồi câu hỏi tối qua.
. . .
Không biết Chân Sảng nghe theo lời fan cùng thành phố nào, bị kích động ngồi xe hơn nửa tiếng đồng hồ, chạy tới một quán cá nướng "Có người nói là ngon lắm", hai người bụng kêu ùng ục ngồi trên bàn trống đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chờ được phần cá nướng của mình, miếng đầu tiên vào miệng thì đã là 3 giờ chiều.
Đào Mộng Trúc đùa: "Bữa cơm này có thể trực tiếp coi là cơm chiều, hai ta ăn nhiều một chút, chờ nửa đêm đói bụng, lại nấu mì ăn liền lần nữa."
Đối với việc này, Chân Sảng quả thật mười phần chăm chú gật đầu, đáp: "Đêm nay có thể nấu hai vị khác nhau, chúng ta nên đi siêu thị mua thêm vài thứ khác, ví dụ như nấm hương, cá viên, thanh cua các loại, bỏ vào trong nồi, cảm giác hạnh phúc sẽ bùng nổ!"
"Cô ăn mì ăn liền thôi mà cũng chú trọng như vậy à?"
"He he, lúc trước em lướt weibo học được đó, có rất nhiều cách ăn, còn có mấy cách có thể dùng nồi chiên thậm chí là lò nướng, em xem cũng phải trợn mắt, trước giờ vẫn luôn muốn thử a, nhưng mà không có động lực, lười hết cứu!" Chân Sảng nói, ngốc ngốc cười.
"Tôi làm với cô, có thể có động lực hơn chút không?" Đào Mộng Trúc cong mày, liền thấy sắc mặt Chân Sảng thoáng cái trở nên mất tự nhiên.
Nàng vốn định xin lỗi, nhưng mà còn chưa mở miệng Chân Sảng đã gật đầu, nói: "Cùng nhau thử đi, dù sao nguyên liệu hắc ám chúng ta cùng nhau làm, cũng phải cùng nhau ăn là được."
Đào Mộng Trúc cười cười, không nói gì.
Hai người trầm mặc ăn xong bữa cơm, lại trầm mặc cùng nhau đi đến siêu thị gần đó, mua nguyên liệu nấu ăn mình muốn, bước đi không có mục đích trên con đường nóng bức, quá nóng quá phiền, nhưng song song vẫn duy trì sự yên tĩnh tuyệt đối.
Hơn hai mươi phút, Chân Sảng nhìn thấy đồ ăn vặt gì cũng muốn mua ăn một miếng, giống như để miệng rảnh rỗi, sẽ tạo thành nỗi xấu hổ lớn lao gì.
Đào Mộng Trúc nghĩ, tình cảm của mình mang đến cho nhỏ rất nhiều áp lực sao?
Trong lòng hai người đều có một điểm nhạy cảm, một khi đã chạm vào, ngụy trang có thật đi nữa cũng bị dễ dàng xé tan.
Giả ngu có thật đi chăng nữa, dù sao cũng không phải ngu thật, làm sao có thể cho rằng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?
Đào Mộng Trúc không biết mình suy nghĩ bao lâu, mới cố lấy dũng khí ở bên cạnh Chân Sảng thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."
"Hả?" Chân Sảng ngẩn người, đưa mắt nhìn Đào Mộng Trúc, không đợi Đào Mộng Trúc nói câu tiếp theo, liền giống như phát hiện đại lục mới, bước nhanh vào một nhà sách nhỏ phía tay trái mình.
Đào Mộng Trúc ngỡ ngàng mà đuổi theo sau Chân Sảng, chỉ thấy nàng chậm rãi đi dạo một vòng trong nhà sách ước chừng 30 thước vuông, yên lặng lấy xuống ba quyển sách có cái bìa vô cùng quen mắt, còn vui vẻ nắm lấy Đào Mộng Trúc, diễn xuất chân thật mà nói rằng: "Tác giả của quyển sách này siêu xinh đẹp! Tui là fan não tàn của chị ấy! Bạn đọc xong sẽ yêu ngay chỉ!"
Nháy mắt Đào Mộng Trúc ngớ người, ánh mắt nhìn Chân Sảng như đang nhìn một diễn viên.
Hai cô nương mặc đồng phục học sinh nghe vậy, cũng tiến đến, kéo xuống một quyển từ trên giá sách nhanh chóng lật xem.
Gian kế của Chân Sảng được thực hiện, vênh váo ôm sách chạy tới tìm chủ tiệm thanh toán, vẻ mặt thỏa mãn xin hai cái túi nhựa, bọc sách lại hai lớp, xoay người xách ra ngoài.
"Cái này là. . ."
"Truyện mình thích, cất giữ vài quyển sách giấy." Chân Sảng nói, nhìn thoáng qua Đào Mộng Trúc: "Đại đại ký tên cho em nha."
Đào Mộng Trúc nhìn ba quyển sách trong túi nhựa sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu, nói: "Nếu cô thích, tôi tặng cô là được, trong nhà còn rất nhiều quyển cô không mua được."
"Tác giả mấy chị đều rắm thối như vậy, tự mua mấy bộ sách của mình giấu riêng hả?" Chân Sảng hỏi.
"Không phải là rắm thối, mà là không có nhân duyên." Đào Mộng Trúc nói, tự giễu xòe hai cánh tay ra, làm bộ dạng bất đắc dĩ, nói: "Lần nào nhà xuất bản cũng gửi 10 quyển cho tôi, đưa tặng 7-8 quyển, tự giữ một quyển, lúc nào cũng thừa 1-2 quyển."
"Chị ngốc nha, tự mình ký tên, sau đó lên weibo mở xổ số, còn có thể tự quảng cáo một lần!"
"Đúng vậy, tôi ngốc a." Đào Mộng Trúc nói, hít sâu một hơi: "Nếu không ngốc, hai quyển đó chỉ có thể mua sang tay trên Taobao, cô không thể nào có sách hoàn toàn mới."
"Làm như em hiếm lạ!" Chân Sảng liếc mắt xem thường.
"Ờ." Đào Mộng Trúc lên tiếng.
Chân Sảng vươn tay chọt chọt lưng tay Đào Mộng Trúc, nhịn không được hỏi: "Là hai quyển nào?"
"Tri giao tửu quyển thượng và hạ." Đào Mộng Trúc nói.
"Cái ĐM, em muốn!"
"Không phải cô không hiếm lạ sao? Không cho."
"Này! Chị mới nói cho em a! Nói không giữ lời!"
"Cô không hiếm lạ a."
"Em không hiếm lạ cũng không phải là em không muốn! Đồ free ai mà không muốn!" Vẻ mặt Chân Sảng chăm chú mà còn nghiêm túc.
"Không hiếm lạ tôi không cho." Đào Mộng Trúc đắc ý cười.
Nháy mắt Chân Sảng nhảy giậm chân tại chỗ hai lần, hét lớn: "Em hiếm lạ a!"
Nhất thời người đi đường xung quanh đều xoay đầu qua nhìn bằng ánh mắt hai đứa ngáo, sợ đến nàng lập tức ngậm miệng lại, hất đầu đi khinh bỉ mặt trời.
Sau khi Đào Mộng Trúc trầm tư mấy giây, dè dặt đưa tay nắm lấy một ngón tay Chân Sảng, dưới ánh mắt có mấy phần kinh ngạc của nàng, chăm chú nói: "Đồ của tôi, nếu cô hiếm lạ, vậy đều là của cô."