26. Thế giới này hình như có hơi thách đố. . . Chân Sảng cảm thấy mình cần yên lặng cố sức ngớ người một lúc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đào Mộng Trúc cảm thấy sau khi bạn cùng phòng nghe được câu miễn tiền thuê nhà này, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi.
Chẳng lẽ bạn cùng phòng đã nhận ra manh mối gì? Ví dụ như. . . hướng tính của chủ nhà.
Có trời biết câu vừa rồi hoàn toàn do tiềm thức dẫn dắt, vừa dứt lời xong nàng liền hối hận!
Trên đời này làm gì có chủ nhà bình thường nào tùy tiện miễn tiền thuê cho khách? Cho dù quan hệ có tốt cũng không phải người một nhà a! Dù nàng có chẳng hề gì thế nào đi nữa, Chân Sảng có ngâu si đần độn kiêm ngay thẳng thật thà thế nào đi nữa, cũng không có khả năng dựa vào quan hệ bạn bè mà chấp nhận lợi ích như vậy. . .
Vẻ mặt Đào Mộng Trúc bình tĩnh chuyển qua khẩn trương, vẻ mặt Chân Sảng khẩn trương chuyển qua sợ hãi.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Chân Sảng là người nuốt nước bọt trước, vội gào lên: "Chủ nhà đại nhân. . . chị muốn đuổi em đi hả!"
Đào Mộng Trúc ngớ người.
"Em có ầm ĩ chút, em có nuôi chó, nhưng mà. . . nhưng mà em cảm thấy hai chúng ta sống chung rất ổn, tình hữu nghị hình như. . . hình như rất kiên cố a!" Chân Sảng nói, đồng tử trên dưới trái phải đảo hai vòng, dựng ngón trỏ lên, nghiêm túc nói: "Chị đùa thôi đúng không? Không phải không cho em ở đây, đúng không?"
"Ặc. . . ừ, giỡn, giỡn thôi. . ." Đào Mộng Trúc trốn tránh ánh mắt nàng theo bản năng.
"Ùi!" Chân Sảng thở phào nhẹ nhõm, rũ tay, như trút được gánh nặng: "Dọa chết em, lúc chị nói đùa biểu tình có thể đừng nghiêm túc như vậy không, làm em sợ muốn chết! Kỹ xảo này của chị, không đi đóng phim đúng là đáng tiếc a."
Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười: "Sao cô lại cảm thấy tôi muốn đuổi cô, mà không phải thật sự miễn tiền thuê nhà cho cô?"
"Còn phải nghĩ sao? Anh em ruột còn tính toán rõ ràng mà, nói chi hai chúng ta cũng không phải anh em ruột, em đâu có ngốc. . . số tiền này không phải nhỏ, nếu chị thật sự miễn cho em, nhất định trong đó có âm mưu to bự gì đó đang chờ em." Chân Sảng nói, giơ tay phải lên búng hai cái, không một cái nào kêu, dưới xấu hổ, nàng buông tay, nói: "Em giống như đã tự huyễn ra một bộ tiểu thuyết trinh thám âm mưu kinh khủng, chủ nhà gϊếŧ người giấu xác, tính toán để bạn cùng phòng gánh nồi, sau đó bản thân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Lỡ như tôi muốn nói với cô: "Đừng giao tiền thuê nhà, lấy thân báo đáp đi, về sau căn phòng này cho cô ở cả đời." như vậy thì?" Đào Mộng Trúc cẩn cẩn thận thận thử thăm dò.
Vì che giấu chột dạ, nàng cố gắng bình tĩnh nhấc chân lên chéo quẩy, lười nhác tựa lưng vào ghế, huýt một lưu manh tiêu*, cố gắng để bản thân trông không quá mức nghiêm túc.
*Kiểu bỏ hai ngón tay vào miệng rồi thổi
Đối với việc này, Chân Sảng không chút do dự phát động kỹ năng "Ma âm xuyên tai". . .
"A ha ha ha ha ha ha ha ha!" Nàng cười như bị điểm huyệt, nửa ngày không dừng lại được.
Khẩn trương trong lòng Đào Mộng Trúc chậm rãi biến thành ghét bỏ: "Mắc cười lắm sao?"
"Bá đạo chủ nhà yêu thượng ta, bá đạo chủ nhà bao dưỡng ta, bá đạo chủ nhà nhận thầu ta!" Chân Sảng cười lớn ôm ngực mình, nói: "Không, không thể, phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất*! Em không thể nào vì tiền thuê nhà 1 ngàn 5 một tháng mà bán đứng linh hồn mình."
*Khổng Tử dạy: Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, Quyền uy không thể khuất phục.
Chân Sảng nói như vậy, bỗng nhiên bày ra bản mặt tỉnh ngộ, tựa lên góc bàn, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Nhưng mà nếu như đang giỡn, em nên phối hợp với chị nói câu: Tới a tới a, thẳng mặt thịt ta!"
"Tùy cô, dù sao một lần gửi tối thiểu ba tháng là được." Đào Mộng Trúc không khỏi ôm trán lắc đầu, yên lặng cảm thán trình độ người không biết không sợ của bạn cùng phòng. . .
"Gửi nửa năm có giảm giá không?" Chân Sảng lại hỏi.
"Tôi đã giảm giá cho cô rồi." Đào Mộng Trúc ngưng mắt nhìn Chân Sảng.
"Hẻ?" Chân Sảng ngẩn ra.
"Một người một chó, chưa tính gấp hai đã là ưu đãi to bự cho cô rồi." Đào Mộng Trúc nói, ngáp một cái, bình tĩnh loại bỏ triệt để nỗi xấu hổ vừa rồi.
Đối với việc này, tiểu Nhật Thiên biểu hiện mười vạn bất mãn, ấu ấu sủa Đào Mộng Trúc.
Chân Sảng bĩu môi, vừa chuyển khoản vừa xoay người đi ra phòng: "Cũng không hề gì, dù sao tiền bên phía Vu Hiểu Thu cho em cũng đủ em trả tiền thuê nhà rồi."
Đào Mộng Trúc còn muốn nói cái gì đó, điện thoại di động liền nhảy ra một thông báo chuyển khoản.
Tam Khuy
[ chuyển khoản ] cho ngài 9002.33 đồng
[ ghi chú: Tiếu khẩu thường khai*, em có tiền em tùy hứng. ]
*Ý chỉ cách đối nhân xử thế, miệng thường hay cười, vui vẻ đối mặt với cuộc sống
"Giàu vô nhân tính!" Đào Mộng Trúc tức giận bất bình với bóng lưng của Chân Sảng: "Mấy người có tiền thì tùy hứng, có bản lĩnh sao không chuyển hai số sau ra trước a!"
*339002 rmb, hơn 1 tỷ vnd
"Nghĩ đến đẹp ha! Nhật một vạn tiểu yêu tinh của chị đi!" Phòng bên cạnh truyền đến tiếng cười ma tính kèm theo châm biếm.
Hơn cả một vạn, tôi càng muốn nhật cô. Đào Mộng Trúc bĩu môi, duỗi xương sống một cái, tiếp tục gõ chữ.
Tốc độ gõ chữ của nàng hồi đó đến giờ dao động giữa 500-1500, chậm mà còn không ổn định, vốn không có cách nào so với các tác giả một tiếng có thể gõ một chương, vì mỗi ngày một vạn, thời gian nàng cố gắng phải nhiều hơn các tác giả khác.
Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ ăn cơm và dắt chó đi dạo, cơ bản là từ sáng đến khuya đều đối mặt với văn chương, ngay cả thời gian nhìn cái khác, nghỉ ngơi đầu óc một chút cũng rất ít.
Thật ra bỏ cuộc rất đơn giản, mọi người đã sớm nói "Ngồi đợi ai đó tự vả vào mặt" như vậy rồi, hiển nhiên ngay từ đầu đã không có ôm bao nhiêu tin tưởng.
Dù sao nàng vẫn là một người thích tự vả mặt mình, gián đoạn tràn đầy ý chí, duy trì nhụt chí không phấn chấn.
Ví dụ như, tự nói muốn mỗi ngày 6 ngàn chữ để lấy toàn bộ siêng năng*, nhưng trang web có quy định, mỗi tháng ngừng một ngày cũng có thể lấy hết toàn bộ siêng năng, dưới tình huống như vậy, nàng nhất định sẽ kiếm một lý do để ngừng một ngày, cho bản thân một kỳ nghỉ giả.
*Một loại đánh giá trên Tấn giang
Lại ví dụ như, tự nói là ngày hôm sau sẽ bù lại, nhưng ngày hôm sau chết sống gõ không ra 9 ngàn chữ, nàng sẽ yên lặng gõ một chương khoảng 7.5 đến 8 ngàn chữ, sau đó kiêu ngạo nói: "Nhìn đi, chương hôm nay mập hơn các chương trước nhiều!"
Thậm chí có mấy lần kết thúc một bộ, nàng nói: "Sắp hoàn rồi, các tiểu thiên sứ thích xem phiên ngoại của couple nào, có thể ra weibo của tôi bỏ phiếu, sẽ viết phiên ngoại cho ba top đầu." Đợi đến khi kết thúc bỏ phiếu rồi, lại yên lặng đau đầu nhìn ba couple đứng top: "Làm sao bây giờ, viết không ra a, viết couple khác vậy. . ."
Các độc giả M bày tỏ: Đã sớm quen thói tự vả mặt mình của Minh Chủ rồi, lời hứa ngày một vạn lần này của Minh Chủ giống như chiếm được một trang bị cực phẩm mang thuộc tính [ không cách nào sữa chửa ] trong game vậy, tốt thì có tốt, nhưng có thể dùng được bao lâu, hoàn toàn không thể nào biết được, ngày nào đó nó hỏng, cũng không ngạc nhiên.
Sự thật cũng giống như vậy, Đào Mộng Trúc không biết mình có thể kiên trì bao lâu, thậm chí trong nửa tháng ngắn ngủi nàng đã muốn bỏ cuộc mấy lần, nhưng chỉ cần nhìn vì lượng chữ mỗi chương tăng mà lợi nhuận cũng tăng, nhìn bảng đề cử biên tập cho bản thân càng ngày càng tốt, nàng sẽ khẽ cắn môi, một lần nữa bóp tắt ngọn lửa "bỏ cuộc" ngay trong đáy lòng.
Đào Mộng Trúc nói với bản thân, một mình thì có thể sống được ngày nào hay ngày nấy, nhưng tương lai của hai người thì làm sao có thể để nó tiếp tục sa đọa?
Vì vậy, nàng lại một lần nữa trở thành đảng sục sôi phấn đấu đến hừng đông, mỗi đêm nghe tiếng bạn cùng phòng lầm rầm nói mớ, nàng cố gắng và kiên trì vì cái gọi là ý nghĩa.
Mỗi ngày Đào Mộng Trúc ngủ rồi thức, đều càng thêm kiên định cảm thấy bạn cùng phòng quan trọng hơn ngày hôm trước.
Nếu như nói, hạnh phúc là cần cố gắng cùng một người, nương tựa lẫn nhau sống hết một đời, vậy nàng nhất định sẽ không đơn giản buông bỏ con người có thể làm nàng hạnh phúc kia.
. . .
Lại là một ngày hừng đông 3 giờ, bóng đèn treo có hơi mờ, thường hay chớp tắt, làm lòng người bực bội.
"Cũng đã đặt mua bóng đèn 4 ngày rồi, còn chưa tới." Mười ngón tay Đào Mộng Trúc nhảy múa trên bàn phím, câu nói oán giận kèm theo âm thanh gõ bàn phím có nhiều tiết tấu truyền đến căn phòng bên cạnh.
"Phê điểm kém họ!" Chân Sảng nhỏ giọng nói, ngáp một cái.
Đào Mộng Trúc nhịn không được khuyên nhủ: "Mệt thì ngủ trước đi."
Chân Sảng đáp: "Em không mệt, chị còn thiếu bao nhiêu a?"
"1 ngàn 5, nhanh lên, đi ngủ trước đi."
"Em chờ đọc xong chương mới rồi ngủ."
"Vậy tôi cố gắng nhanh hơn chút." Đào Mộng Trúc nói, khóe miệng bất tự giác nhoẻn lên.
"Ừm." Chân Sảng nhẹ giọng đáp lại, còn gật gật đầu theo phản xạ tự nhiên.
Nàng nắm điện thoại di động, nhắm hai mắt lại giữa tiếng gõ bàn phím, không được bao nhiêu phút, liền nặng nề ngủ thϊếp đi.
Hừng đông 4 giờ hơn, rốt cuộc Đào Mộng Trúc cũng đăng chương mới, phát ngốc nhìn khung chat của bạn cùng phòng mấy phút, sau khi hoàn hồn nhẹ giọng nói một câu "Ngủ ngon", tắt đi voice chat.
Trưa ngày hôm sau thức dậy, hai mắt mờ mịt buồn ngủ ôm điện thoại giục đối phương thức dậy, giục tới giục lui, nướng trên giường hơn nửa tiếng mới thành công khiến chân hai người chạm đất.
Sau bữa trưa, Đào Mộng Trúc trở về máy vi tính, chỉ thấy một cái đầu thập phần quen mắt ở góc phải nhấp nháy liên tục.
Đó là Khinh Nguyệt.
Quan hệ giữa nàng và Khinh Nguyệt khá là xấu hổ, dù có nghĩ thoáng thế nào đi nữa, làm như không có việc gì đi nữa, cũng không thể cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Cho nên, từ lần trước follow lại nàng thì vẫn chưa liên lạc với nhau, đều tự nằm trong danh sách hảo hữu, nằm như xác chết với thân phận người cũ hoặc là bạn bè bình thường.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:01:33
Dạo này đăng chương thật mạnh mẽ a.
Cậu có thể nói ra câu một ngày không thể một vạn, không cần phải sống chết chịu đựng vậy đâu, ai cũng biết cậu chậm lại lười mà.
Mộng cho Trúc 13:21:22
Không phải là một vạn thôi sao? Nhật nó nhiều hơn mười lần, thì nó sẽ nghe lời.
Nói trắng ra, không phải là vấn đề thói quen thôi sao? Có gì phải sợ.
Trong hai câu trả lời này của Đào Mộng Trúc đều tràn đầy tự tin, dù lúc này trên mặt nàng không có nửa cọng lông tự tin nào, trước mặt người khác vẫn muốn biểu hiện ra bộ dạng đã dự liệu trước. . .
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:23:33
Còn nhật nó hơn mười lần á, cậu trúng thuốc rồi sao?
Thời gian đăng chương gần đây, sớm thì 2 giờ sáng, muộn thì 4 5 giờ sáng, người khác ngủ nghỉ ăn trưa xong cả rồi, cậu mới rời giường, người khác sắp thức dậy rồi, cậu bắt đầu ngủ.
Không có bạn gái quản lý, cho nên cậu chuẩn bị thăng thiên à?
Mộng cho Trúc 13:24:11
_(:з" ∠)_
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:24:15
Gần đây cậu làm sao vậy, đột nhiên liều mạng như thế, đây vẫn là cậu sao?
Mộng cho Trúc 13:24:20
Không có gì, chỉ đơn giản cảm thấy cuộc sống trước đây của mình quá không xong (._. )
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:25:13
Hiện tại càng không xong ﹁_﹁
[ bye-bye ] cuộc sống bây giờ của cậu là cái gì? Cố gắng hơn một chút nữa là có thể điên đảo ngày đêm rồi.
Có cần tớ khích lệ cậu một chút hay không? Gây đây chất lượng sinh hoạt của chàng tăng cao quá nhoa, chênh lệch giờ giấc sắp chạy tới Mỹ rồi, thϊếp ganh tỵ với chàng quá chừng nhoa.
Nhìn Khinh Nguyệt trào phúng, Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt.
Lâu lắm rồi nàng chưa từng trò chuyện với Khinh Nguyệt như vậy, thế cho nên nàng sắp quên mất giọng điệu thường ngày của Khinh Nguyệt, lúc này nhìn thấy, nhất thời có chút chưa phản ứng kịp. Thật ra, xưa đến nay Khinh Nguyệt đã ăn nói như vậy rồi, lời lẽ chua ngoa trái tim đậu hũ, lời nói càng châm chọc, đáy lòng càng lo lắng.
Nàng ngây ngốc nhìn những lời này, giữa thảng thốt, thật giống như tấm ngăn cách giữa nàng và Khinh Nguyệt chưa bao giờ từng tồn tại.
Trầm mặc hồi lâu, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mộng cho Trúc 13:37:02
Chỉ là tớ muốn kiếm tiền, đột nhiên rất muốn kiếm tiền.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:37:08
Cậu yêu rồi?
Mộng cho Trúc 13:37:22
Không tính là vậy, yêu đơn phương có lẽ.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:37:29
Là cậu chưa nói, hay là cô ấy không đồng ý?
Mộng cho Trúc 13:37:41
Tớ không dám nói, nhỏ là thẳng
Cậu biết nhỏ
Tam Khuy (. _ . )
Lúc này đây, đến phiên Khinh Nguyệt trầm mặc thật lâu.
Nhất thời Đào Mộng Trúc không dám nói thêm gì, nỗi hổ thẹn đối với Khinh Nguyệt lúc trước hiện tại vẫn còn, nàng không rõ lúc này Khinh Nguyệt trầm mặc là bởi vì nàng thích người khác, hay là vì nàng thích Tam Khuy.
Hai vế này khác biệt rất lớn, vế trước sẽ làm nàng càng thấy xấu hổ, vế sau sẽ làm nàng nhận khinh bỉ và ghét bỏ từ Khinh Nguyệt.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:45:07
Thành thật mà nói, trong lòng tớ rất phức tạp.
Cậu muốn tai họa ai không tai họa, vậy mà lại là nhỏ.
Mộng cho Trúc 13:45:31
_(:з" ∠)_
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:45:42
Mặc kệ thế nào, thân thể mới là quan trọng nhất.
Mộng cho Trúc 13:45:49
(. _ . ) cám ơn
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 13:46:02
Cám ơn cái gì, tớ chỉ có thể nói thôi, cậu muốn tìm đường chết gì, tớ cũng không ngăn được.
Thật sự muốn cám ơn tớ, cậu thẳng tay kéo tớ vào một group chat với Ô muội đi, thỏa mãn du͙© vọиɠ muốn cám dỗ nhỏ của tớ một xíu, thuận tiện giúp cậu nghe ngóng ý tứ của nhỏ?
Khó xử cũng không sao, tớ biết như vậy là không tốt.
Đào Mộng Trúc nâng cằm trầm tư hồi lâu, ngẩng đầu hô một câu với phòng bên: "Bạn cùng phòng, tôi có một người bạn thích cô đã lâu, muốn dụ dỗ một hai câu, được không?"
"Không thành vấn đề a!" Bạn cùng phòng trả lời thập phần sảng khoái.
Đào Mộng Trúc búng tay một cái, tạo một group chat kéo Khinh Nguyệt và Chân Sảng vào.
Mộng cho Trúc: @Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên
Mộng cho Trúc: @Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸
Mộng cho Trúc: Hai người nói chuyện đi, tôi lặn đây.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Cậu lặn tớ khẩn trương!
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Chào Tam Khuy đại đại!
Tam Khuy Khẩu Nha: Tôi còn nhớ bạn, bạn là em gái đã gửi liên kết Tấn giang cho tôi!
Tam Khuy Khẩu Nha: Chờ một chút.
Tam Khuy Khẩu Nha: Sao sau nickname của tôi có hai ngón giữa a Σ(⊙▽⊙ ". . .
Tam Khuy Khẩu Nha: @Chủ nhà đại nhân [ mỉm cười ] giải thích cái đi nào.
Mộng cho Trúc: [ thông minh ngưng mắt nhìn ]
Tam Khuy Khẩu Nha: (凸一 _ 一) 凸
Mộng cho Trúc: [ vẻ mặt lạnh lùng ]
Tam Khuy Khẩu Nha: [ cái dạng này của ngươi sẽ không có con trai nào thích ]
Tam Khuy Khẩu Nha: [ đương nhiên cũng không có con gái ]
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: [ sợ tới hạt dưa của ta cũng rớt ]
Mộng cho Trúc: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] hai người trò chuyện, tôi đi gõ chữ.
Tam Khuy Khẩu Nha: [ ngươi thành công hấp dẫn lực chú ý của ta ]
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên: Đại đại, ngài từ chối mọi người thêm bạn [ khổ sở ]
Tam Khuy Khẩu Nha: Tới, em gái tôi thêm em!
Đây là câu cuối cùng Đào Mộng Trúc nhìn thấy, sau đó nàng liền tắt group chat bỏ trốn.
Một lúc bất cẩn đã để lộ ra nickname đau trứng kia, cái này thật đúng là một chuyện khiến kẻ khác ưu thương và xấu hổ a.
Đào Mộng Trúc yên lặng gõ chữ một hồi, càng gõ tim càng hoảng, theo phản xạ bấm mở group chat lên nhìn, phát hiện hai người kia thêm bạn rồi thì thương lượng đi pm riêng, nhất thời có chút ngớ người.
Cũng không biết vì sao, vừa nghĩ đến lúc này đây Khinh Nguyệt có khả năngtrò chuyện rất vui vẻ với Chân Sảng, nàng chợt thấy khẩn trương.
Mà giờ này khắc này, Chân Sảng phòng bên kia đang ngây ngốc nhìn màn hình vi tính.
Nàng nói chuyện với Khinh Nguyệt rất vui vẻ, trừ bỏ ban đầu có hơi trúc trắc ra, đến giờ trò chuyện không ít chủ đề.
Từ video của nàng, cho tới tiểu thuyết của Minh Chủ phòng bên, thậm chí hai người còn thông đồng với nhau, hung hăng ghét bỏ sau lưng Đại mẹ kế nhân vật nào dưới ngòi bút của nàng thở hay ngủ thôi cũng mang vẻ bi kịch.
Trong quá trình trò chuyện, Chân Sảng phát hiện Khinh Nguyệt rất quan tâm Đào Mộng Trúc, hơn nữa không chỉ là quan tâm, mà còn là thập phần thấu hiểu, thậm chí trình độ thấu hiểu vượt qua ba người bạn học cao trung kia.
Về giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Đào Mộng Trúc, sở thích của Đào Mộng Trúc, khẩu vị của Đào Mộng Trúc, thậm chí là tính tình. . .
Cho nên, nàng hỏi Khinh Nguyệt: [ tiếng cười như chuông ] cậu thật hiểu Minh Chủ, chẳng lẽ cậu là bạn từ thời tiểu học?
Khinh Nguyệt trả lời rất ngắn gọn, cũng rất đơn giản: Không, tớ là người yêu cũ của nhỏ, sau đó cảm thấy nhỏ khó hầu hạ quá, cho nên chia tay.
Một câu này, vừa nhìn, hình như không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà giây tiếp theo, Chân Sảng chợt phản ứng được một việc, bấm mở tư liệu QQ của Khinh Nguyệt lên xem.
Giới tính: Nữ
Giới tính: Nữ
Giới tính: Nữ
Chủ nhà là. . . đồng tính?
Thế giới này hình như có hơi thách đố. . . Chân Sảng cảm thấy mình cần yên lặng cố sức ngớ người một lúc.
Vì vậy, nàng thất thần nhìn màn hình vi tính.
Nháy mắt hoàn hồn, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, liên tiếp gửi vẻ mặt ngớ người cho Khinh Nguyệt.
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 15:03:21
Sao vậy?
Chân Sảng cắn răng, đương nhiên là nàng sợ rồi!
Ngày hôm qua, chủ nhà phòng bên còn đùa với nàng, nói là miễn tiền thuê nhà cho nàng, nàng còn không biết xấu hổ nói một câu: "Thẳng mặt thịt ta."
Ngày hôm nay, có người nói với nàng, chủ nhà phòng bên thật ra là les viết trong ngoặc kép, cái này bảo nàng làm sao không hoảng hốt?
Nháy mắt, trong đầu nàng có một đống vấn đề lớn, nhưng mà một câu cũng không dám hỏi Khinh Nguyệt.
Quan hệ của cô nương này thân thiết với chủ nhà như vậy, lỡ như mình nói sai cái gì, bị chụp lại gửi đi thì làm sao bây giờ?
Tam Khuy Khẩu Nha 15:03:29
[ vẻ mặt ngớ người ] thì ra chị ấy là lạp lạp*!
*Chỉ lesbian
Ôi mẹ ơi, cuối cùng tôi cũng biết vì sao lúc tôi mới tới chị ấy nhìn tôi không thuận mắt như vậy rồi.
[ vẻ mặt ngớ người ] bởi vì lúc đó chị ấy nói chị ấy thất tình rồi, tôi liền nói: Đàn ông mà, rất đê tiện, chị đối xử hắn ta càng tốt, hắn càng cảm thấy chị sẽ không rời xa hắn.
[ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ] nói cho đã thì ra lúc đó tôi đang bổ thêm đao a.
[ HP-9999999999 ]
Tôi còn hay gửi hai cái meme này cho chị ấy [ cái dạng này của ngươi sẽ không có con trai nào thích ][ đương nhiên cũng không có con gái ]
[ té xuống đất dậy không nổi ] không phải tôi cố ý a, làm sao bây giờ, nghe nói chòm Xử Nữ mang thù lắm, thảo nào chị ấy hay khinh bỉ tôi!
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 15:04:01
[ sợ tới hạt dưa của ta cũng rớt ]
Chân Sảng giả ngu cứ thế gửi xong những lời này, vội vã mở trang web, tra baidu một vấn đề thâm ảo —— "Giữa thẳng nữ và Les có tình bạn thuần khiết không?"
. . .
Ở bên kia, Đào Mộng Trúc vừa gõ xong 3 ngàn chữ, thì thấy hình đầu Khinh Nguyệt lại nhấp nháy lần nữa, bấm mở ra xem, chỉ thấy một tấm hình lịch sử chat cực kỳ tươi xanh, nhất thời dở khóc dở cười.
Mộng cho Trúc 15:07:33
Cái gì gọi là chòm Xử Nữ hay ghi thù!
[ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ]
Khinh Nguyệt Vũ Lưu Niên 15:07:38
Tớ còn định giúp cậu dẫn dắt một chút, kết quả điểm quan tâm này của nhỏ quả thật làm tớ không cách nào dẫn dắt.
Thẳng tưng như vậy, cậu tự cầu thêm phúc đi.
Mộng cho Trúc 15:07:33
[ đừng bóc tháo cuộc đời ] [ ta muốn yên tĩnh ] [ học được kiên cường ]
Tớ đi gõ chữ.
Đào Mộng Trúc nghĩ, như vậy cũng tốt, chí ít nàng không cần lo lắng Khinh Nguyệt sẽ làm lộ hướng tính của nàng, cũng không cần lo lắng bạn cùng phòng sẽ vì nàng là Les mà cố gắng tránh xa nàng.
Hai người sống chung đã ba tháng, đảo mắt thì từ tháng 5 tới tháng 8.
Dưới tình huống
Khinh Nguyệt nghiêm trọng hoài nghi chất lượng sinh hoạt của hai người, hai đứa tử trạch ít khi ra ngoài này rốt cuộc có ý thức muốn ăn trái cây tươi, lúc dắt chó đi dạo mua một trái dưa hấu lớn, hai người thay phiên nhau ôm về, rốt cuộc thành công ôm trái dưa trở về nhà.
Lúc Chân Sảng cắt dưa hấu, giống như một tên tâm thần, trước tiên bổ dưa làm hai, sau đó phát bệnh với một nửa quả, trong miệng vừa đọc chú ngữ kỳ quái "Mami mami hong" vừa bổ xuống một đao.
Đào Mộng Trúc ở một bên trông coi, tiểu Nhật Thiên cũng ấu ấu chạy vòng quanh chân bàn.
Chân Sảng cắt xong nửa trái dưa kia, chọn một miếng lớn đưa cho Đào Mộng Trúc, thuận miệng đọc lời kịch chẳng biết lấy từ đâu ra: "Ăn dưa của ta, quên đi hắn của ngươi."
Nói xong câu đó nàng liền ngẩn cả người, đôi mắt dè dè dặt dặt nhìn về phía Đào Mộng Trúc.
Đào Mộng Trúc có chút đăm chiêu nhìn miếng dưa hấu trong tay, sau đó yên lặng cắn một miếng, nói: "Nhưng mà trái dưa này tôi trả tiền, ăn dưa của tôi, thì là người của tôi."
"Ha ha ha ha ha ha ha. . ." Chân Sảng toét miệng cười, chạy đi rửa dao.
Đào Mộng Trúc cũng không nói thêm gì, chỉ đến bên cạnh thùng rác nhả hột dưa.
"Minh Chủ à, em hỏi chị một chuyện nghiêm túc."
"Hỏi đi." Đào Mộng Trúc xoay người thản nhiên đối mặt với Chân Sảng, nhưng trong lòng đã thập phần khẩn trương.
Chân Sảng gãi gãi tai, nói: "Haiz, em không biết nên hỏi sao nữa, vấn đề này thật thâm ảo. . ."
"Haiz, em không biết nên mở miệng thế nào." Chân Sảng xoắn quẩy cả người cũng không tốt lắm, rốt cuộc có nên hỏi hay không, ở trong lòng chủ nhà mình là bạn hay là cái gì khác. . .
"Cô muốn hỏi cái gì? Không sao, nói đi." Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, nàng cảm thấy mình có thể chịu được, nếu như Chân Sảng hỏi, nàng sẽ thành thật trả lời.
"Cái kia, cái kia. . ." Chân Sảng cắn răng, cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn một cái, làm như cố lấy dũng khí, mở miệng nghiêm túc nói: "Minh Chủ chị có phải. . ."
Thấy dáng vẻ khẩn trương muốn nói lại thôi của Chân Sảng, Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi cứ thế không dám thở ra ngoài.
Đào Mộng Trúc từng viết nhiều tiểu thuyết như vậy, miêu tả nhiều khung cảnh tỏ tình như vậy, lại vẫn cảm thấy luống cuống tay chân ở trước mặt người mình thích.
Một lát nên trả lời thế nào, phải tỏ tình làm sao mới đầy đủ sinh động? Nếu như bạn cùng phòng từ chối, lại nên làm sao biểu hiện mình rất rộng lượng? Làm sao tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại. . . thật ra nàng đã diễn tập ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng mà vẫn không chống đỡ được giờ này khắc này khẩn trương muốn chết.
"Có phải bộ này chị lại muốn BE không? Có thể cho em xem dàn ý của chị không!" Chân Sảng nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khí trời hôm nay thật tốt a, nếu chị không chịu cũng không sao." Dù gì việc nàng thật sự muốn nói cũng không phải cái này. . .