24. Một chút lập trường cũng không có
"Tôi chỉ đùa một chút thôi, Nhật Nhật rất đáng yêu." Đào Mộng Trúc nói, cười khan hai tiếng, che đi xấu hổ.
Nàng ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu tiểu Nhật Thiên bày tỏ hữu hảo, nhưng bất ngờ tiểu Nhật Thiên vừa thấy nàng tới gần, liền nhe răng trợn mắt nhảy lui vài bước.
Đúng là tuyệt không nể tình. . .
Nháy mắt Chân Sảng vô tâm vô phế bật cười: "Bị chó lơ, ha ha ha ha ha chó lơ Trúc Tử."
"Ăn ngon không(1)?" Đào Mộng Trúc liếc mắt khinh thường.
Cái gì mà chó lơ Trúc Tử, một lát còn chó lơ bánh bao(1) à!
(1)狗不理包子 tên một loại bánh bao nổi danh mà còn lâu đời nữa, nghĩa chuẩn như dịch 😂
Bánh bao đọc là Baozi, trúc tử là Zhuzi
"Chưa từng ăn." Chân Sảng nói, đôi mắt bắt đầu đảo vòng vòng, làm bộ ngắm phong cảnh.
"Cô chơi với Nhật Nhật đi, tôi đi gõ chữ, nhân lúc cô vẫn chưa quá ầm ĩ." Đào Mộng Trúc nói, vỗ vỗ vai Chân Sảng, xoay người về phòng.
Chân Sảng bĩu môi, nói: "Chiều nay em sẽ cố yên tĩnh chút! Hôm nay nghiêm túc đó!"
"Ngày nào cô cũng nghiêm túc."
Nghiêm túc khiêm tốn tiếp thu, cố gắng dạy mãi không sửa.
Nhưng mà không sao, thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ, ngày hôm nay mặc kệ bạn cùng phòng ầm ĩ hay là quậy phá, nàng đều thích.
. . .
—— Trước lúc gặp được người đó, cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người, muốn đến gần, rồi lại sợ xa cách. . . dù sao cuộc đời đối với cô mà nói chỉ là một tiết mục dài đằng đẵng của không ngừng ôm chầm lấy nhau và vẫy chào từ biệt với những khách qua đường, nếu như có một người làm bạn cùng sống hết quãng đời còn lại với cô, thì nó cũng không liên quan gì đến tình yêu.
Nhìn những lời bản thân gõ vào văn bản, Đào Mộng Trúc lâm vào một trận trầm tư.
Nàng của xưa kia, luôn cảm thấy hai người cùng ở bên nhau một đời rất là đơn giản, có lẽ cũng không cần đến tình yêu, chỉ cần thích hợp, chỉ cần kiên trì, chỉ cần đôi bên đều đã thành thói quen là có thể dắt tay nhau đi đến một ngày mái đầu điểm bạc.
Mãi đến khi gặp Chân Sảng, nàng mới biết được, đồng dạng là hai người, đồng dạng là sống cùng nhau, gắn bó một đời giữa yêu và thói quen, lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Nàng của đã từng, chọn cách sống được ngày nào hay ngày nấy, ăn rồi chờ chết trong thế giới u ám của chính mình, nàng của hôm nay, lòng ôm ham muốn, từ từ tiến vào thế giới của người khác, thoát khỏi ràng buộc của mình.
Chỉ là nàng của hiện tại, không có gì cũng không ưu tú.
Lúc trước đối với bất cứ thứ gì nàng đều cảm thấy không đáng một lần ngoảnh đầu nhìn, hôm nay ham muốn càng lúc càng nhiều, nàng lại phát hiện những thứ bản thân sở hữu nhỏ và mỏng đến vậy. . .
Nếu thật sự không cố gắng, liền định trước chỉ có thể là một người ăn rồi chờ chết.
Đào Mộng Trúc nghĩ như vậy, mở weibo, hít sâu ba hơi, ở khung trạng thái gõ xuống hai hàng chữ.
Tấn giang Minh Chủ đại nhân:
Chào mọi người, tôi vừa quyết định một việc, từ hôm nay trở đi, ngày một vạn. Tác giả chuẩn bị mở hình thức dùng dây thừng cột cổ gõ chữ, xin hãy giúp đỡ chính bản, cự tuyệt hết thảy đạo văn và đăng lại.
Nháy mắt đăng xong những lời này, Đào Mộng Trúc cảm thấy cuộc đời của mình sắp sửa thăng hoa, sục sôi ý chí gõ chữ đăng chương.
Trong phòng khách, Chân Sảng và tiểu Nhật Thiên chơi với nhau một hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy chán, trở về phòng mình bắt đầu stream, âm thanh không khác gì ngày thường, khi thì cố gắng nén lại, khi thì kích động hét lên sau đó lại cố gắng nén lại.
Tiểu Nhật Thiên đang ghé vào cái đệm mềm ngủ say, bỗng nhiên bị một câu "Cái đm xử nó!" làm giật mình, lập tức cảnh giác, chạy tới cửa phòng, ngẩng cái đầu nhỏ sủa ấu ấu với Chân Sảng, giống như lúc trước Đào Mộng Trúc kháng nghị với Chân Sảng, công khai biểu thị bất mãn trong lòng mình.
*Nói cách khác tác giả đang ví Trúc = chó, ừm... người đã bằng chó rồi... ừm...
Thời gian một phút một giây trôi qua nhanh chóng, Đào Mộng Trúc hiếm khi ý tưởng như chảy ra như thế này, gõ xong sáu ngàn thì đã đến cơm tối.
Chân Sảng huýt sáo một bài ca, đem cơm thừa hồi trưa ra để nấu mì, lại đổ thức ăn cho chó vào bát của tiểu Nhật Thiên.
Hai người một chó tụ trong bếp cùng nhau ăn cơm.
Chân Sảng tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm đũa, mỗi một đũa mì thì lướt hai trang weibo, lướt rồi lướt đột nhiên cười ha ha ha, cười đã rồi, ngẩng đầu thấy được ánh mắt hiếu kỳ của Đào Mộng Trúc, liền bỏ đũa, nói: "Video quảng cáo này của Tiết Chi Khiêm mắc cười lắm, em tag chị, chị xem a!"
"Phụt, ừ." Đào Mộng Trúc lấy điện thoại ra chờ thông báo tag.
"Tag rồi." Chân Sảng nói, thuận tay bấm vào weibo của Đào Mộng Trúc lướt xem, giây tiếp theo liền trừng to hai mắt: "Wá xá!"
"Gì?"
"Sau này mỗi ngày một vạn a! Minh Chủ soái quá đi!" Chân Sảng lập tức giơ ngón cái, nói: "Làm độc giả của chị quả thật hạnh phúc chết luôn!"
"Làm M của tôi quả thật hạnh phúc chết luôn?" Đào Mộng Trúc mặt không đổi sắc nói đùa một câu, trong lòng thì đắc ý.
"Nếu chị không viết ngược văn thì tốt biết mấy." Chân Sảng nói, nhún vai: "Cuộc sống đã khó khăn như vậy, tại sao chị còn muốn phóng dao vào truyện a."
"Chính vì cuộc sống đã khó khăn như vậy, mới phải cảm nhận nỗi vui vẻ của phóng dao, lẽ nào cô không cảm thấy, khi cô khó chịu, thấy có ai đó càng thê thảm hơn mình, đột nhiên cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc sao!" Đào Mộng Trúc nghiêm trang nói bậy, "Hơn nữa, tôi cảm thấy trong cơ thể mình ẩn chứa một sức mạnh hồng hoang, lúc viết văn căn bản không thể khống chế hai tay mình, cộc cộc cộc cạch cạch cạch tự dưng bọn họ ngỏm, thật sự không thể trách tôi."
Chân Sảng bĩu môi, yên lặng nhặt đũa lên tiếp tục ăn mì.
Đào Mộng Trúc nhún vai, bấm mở thông báo Chân Sảng vừa tag lên xem. . .
Sau cơm tối, Đào Mộng Trúc đang muốn về máy tính tiếp tục gõ chữ, một chân vừa mới bước vào phòng ngủ, liền bị Chân Sảng túm ra phòng khách.
"Vừa mới cơm xong không nên ngồi!" Chân Sảng nói, bĩu môi: "Dù hình như là em không có tư cách gì để nói chị, nhưng mà chị nhìn Nhật Nhật kìa."
". . ." Đào Mộng Trúc rũ mắt nhìn tiểu Nhật Thiên một chút, chỉ thấy nó đang vẫy đuôi đứng ở cửa nhà, giơ chân trước lên không ngừng cào cửa.
"Nhật Nhật muốn ra ngoài chơi, dắt chó với em đi nè!" Chân Sảng chạy đến sofa cầm lấy xích chó.
"Đùa cái gì vậy, tôi là người muốn mỗi ngày một vạn." Đào Mộng Trúc nói, vẻ mặt chẳng đáng liếc mắt khinh thường.
"Ò, vậy em tự đi." Chân Sảng nói, nhảy nhót mấy cái đến bên cạnh tiểu Nhật Thiên, giúp nó đeo xích chó, thay giày xăng-đan, mở cửa một cái liền bị tiểu Nhật Thiên lôi lao xuống lầu.
Đào Mộng Trúc không khỏi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần vội vã lấy chìa khóa, thay giày chạy vội theo.
Chân Sảng nghe được tiếng bước chân phía sau, dừng bước lại đứng đợi ở hành lang, tiểu Nhật Thiên gấp đến độ liên tục chạy lòng vòng tại chỗ.
"Không phải chị muốn ngày một vạn sao? Lập trường của chị đâu?" Chân Sảng đắc ý nhếch môi.
"Cũng không thiếu một lúc này. . ." Đào Mộng Trúc xoay người đi nhanh xuống dưới lầu, nói: "Tôi nghĩ rồi nghĩ, sau khi ăn no vận động vẫn là cần thiết." Nàng chính là người một chút lập trường cũng không có như vậy đó.
"Ha ha ha, chị không thể nói là vì chị muốn theo em sao?" Chân Sảng nhảy mấy bước dài đến bên cạnh Đào Mộng Trúc, nhướng mày, nói: "Em mời chị ăn kem."
"Không thích." Đào Mộng Trúc xoay mặt đi, nàng cảm thấy Chân Sảng cố ý, nhìn cái vẻ mặt gian kế được thực hiện này đi, rõ ràng biết nàng sẽ đuổi theo!
"Em mời ăn Lục sắc tâm tình*." Chân Sảng giơ một tay lên câu vai Đào Mộng Trúc.
*Tên loại kem
"Ghét bỏ." Đào Mộng Trúc trợn trắng mắt, sau một lát do dự, thuận thế đưa tay ôm lấy eo Chân Sảng.
Chân Sảng bĩu môi, nói: "Em mời ăn Nhiều đáng yêu."
Đào Mộng Trúc tiếp tục trợn trắng mắt: "Ghét bỏ."
"Gâu gâu! Gâu gâu gâu!" Nhật thiên nhật địa chó độc thân cảm thấy tổn thương sâu sắc.
"Haiz, không hiểu phong tình gì cả, tự em ăn." Chân Sảng nói, dắt tiểu Nhật Thiên chạy nhanh vào một tiệm tạp hóa đối diện.
Đào Mộng Trúc không khỏi sững sờ tại chỗ, cánh tay vẫn còn duy trì độ cong ôm eo, người nàng muốn ôm đã chạy đi mua kem cùng một con chó rồi. . .
Vẻ mặt ngớ người.