19. Xem người khác chơi game thú vị như vậy à? Có thời gian đó, tự mình chơi không phải tốt hơn sao?
Đào Mộng Trúc sửng sốt chốc lát, ngạc nhiên nói: "Đùa gì vậy?"
Vu Hiểu Thu vậy mà lại nói nàng nhìn trúng cái người suốt ngày chọc giận nàng, không thể yên tĩnh, lơ tơ mơ, lại hay làm chuyện ngốc nghếch?
Đây quả thật là một ngày quốc tế vui đùa buồn cười nhất!
Tốt xấu gì cũng mới thất tình hơn nửa tháng, nàng làm sao có thể phải lòng Chân Sảng?
Tốt xấu gì người yêu cũ cũng là cô gái săn sóc chu đáo thông minh nhạy bén, gu của nàng chẳng lẽ giảm mạnh tới như vậy?
"Vậy mấy điểm vừa rồi tôi nói cô giải thích thế nào?" Vu Hiểu Thu tiếp tục truy vấn.
"Đầu tiên, lúc cô nắm tay nhỏ, cái vẻ mặt ôm chân đại thần, tôi nhịn không được khinh thường cô." Đào Mộng Trúc giơ hai ngón tay lên: "Thứ nhì, lúc Ngọc Ngọc nói chuyện với nhỏ, nói buổi chiều cùng nhau chơi Liên Minh, dùng đầu ngón chân thôi cũng nghĩ được buổi chiều sẽ ồn ào đến thế nào, vui vẻ mới là không bình thường chứ?" Nàng nói, tựa lên lưng cửa: "Về phần gắp đồ ăn, tôi nhớ mình có từng gắp cho Ngọc Ngọc, gắp đồ ăn, là một phương thức có thể nhanh chóng lại hữu hảo để một người lải nhải ngậm miệng lại."
Vu Hiểu Thu trầm mặc, cuối cùng liếc mắt khinh thường, nói: "Cô vui là được rồi, đi ra thôi."
"Cô ra trước đi, cũng tới đây rồi, tôi quyết định ngũ cốc luân hồi chút."
Vu Hiểu Thu vươn tay ra, nói: "Giao điện thoại ra, miễn cho cô lại ngồi đây nửa tiếng."
Đào Mộng Trúc vẻ mặt khinh bỉ nộp điện thoại.
. . .
Sau cơm trưa, Chân Sảng và Lang Sơn Ngọc bộ dạng hận gặp nhau quá muộn, một đường từ bếp tới phòng phụ cũng phải cười cười nói nói, kích động hưng phấn dắt tay nhau đi.
Đào Mộng Trúc vẻ mặt ghét bỏ nhìn theo bóng lưng hai người, yên lặng đi đến bên cạnh Vu Hiểu Thu giúp đỡ rửa chén.
"Cô vậy mà lại có thể giúp người khác rửa chén? Mặt trời thật sự mọc ở đằng tây rồi."
"Thế nào, dị thường nhạy cảm với tình yêu vừa chua vừa thối như cô, có cảm thấy hiện tại tôi đang để ý cô không hả?" Đào Mộng Trúc nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
Vu Hiểu Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Cút! Với cái loại bạn gái cũng lăn lên giường rồi mà vẫn có thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt như cô, tuyệt đối không dám có hứng thú, cô yêu ai thì tai họa người đó, cách xa tôi ra chút."
"Bớt bớt đi, tôi biết cô thấy hứng thú với kiểu này." Đào Mộng Trúc nói, nhìn thoáng ra ngoài bếp, sau khi xác nhận không có ai, vươn một ngón tay, bắt chước ra dáng nói: "Cầu Cầu, cậu hận Ngọc Ngọc sao?"
Nháy mắt Vu Hiểu Thu rùng mình một cái giữa tháng 5 khí trời ấm áp.
"Coi phản ứng kìa, tôi đây quả thật đâm một cái là thấy máu." Đào Mộng Trúc cười buông cái chén trong tay, rửa sạch tay, xoay người đi ra bếp: "Tôi đi gõ chữ với Hồ Dương."
"Đào Mộng Trúc, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy!" Vu Hiểu Thu dứt lời, bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù đúng thì làm sao?"
Đương nhiên là không được làm sao lắm, Les thích phải thẳng nữ, thẳng nữ kia còn thuần khiết coi nàng là khuê mật, thường hay chủ động tiến đến ôm ôm ấp ấp bóp bóp vếu, trêu ghẹo mà không có chút áp lực tâm lý nào, đây không phải là chuyện đáng để vui vẻ gì.
Dù sao, mối quan hệ như vậy mới là khó xử nhất, tiến thêm một bước rất khó, lùi một bước lại không thể tránh khỏi không cam lòng.
Còn có thể làm sao. . .
Khi Đào Mộng Trúc quay về phòng, Hồ Dương đang xem dàn ý trước đó nàng không có tắt đi, thấy nàng tiến vào, liền quay đầu lại bắt chuyện.
"Dàn ý ổn không?"
"Lại là ngược văn, càng ngày càng cảm thấy độc giả thích truyện của cậu tất cả đều là M, nội tâm cậu quả thật là một tiểu ác ma cầm dao, ai mà đến gần thì đâm vào lòng người đó một dao."
"Cô nói như thế, tôi lại nghĩ ra một ý tưởng." Đào Mộng Trúc nhướng mày cười, nói: "Có một tác giả mẹ kế, bởi vì nguyên nhân nào đó, xuyên không vào truyện ngược mình viết, trở thành nữ chính mình dưới ngòi bút của mình. Nàng biết rất rõ số phận của nữ chính thập phần bi thảm, vì không để mình bước lên con đường đó, nàng bắt đầu dựa vào sức lực của mình cố gắng thay đổi số phận!"
Hồ Dương hưng phấn: "Cho nên đây là thay đổi số phận bi thảm bàn tay vàng dễ chịu văn?"
"Ngây thơ, đó là phong cách của tôi sao? Nữ tác giả phát hiện nội dung đã được định trước hết tất cả, nàng không thể thay đổi." Đào Mộng Trúc nói, mở văn bản mới, bấm mở micro nói "Thân bất do kỷ nàng yêu phải nam chính, bước lên con đường bi kịch của nữ chính dưới ngòi bút của mình, cố gắng thế nào đi nữa, cũng uổng công vô ích, cuối cùng ôm hận mà chết."
Nàng nói, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hồ Dương, búng tay một cái: "Sau đó trước khi chết tác giả ngộ ra một đạo lý, người ngược người, cuối cùng cũng bị ngược chết, viết văn phải phúc hậu chút."
". . ." Vẻ mặt Hồ Dương ngớ ra.
"Thế nào? Ý tưởng thế nào?"
"Cậu cũng tự mình biết mình quá, cậu dám đào cái hố này, thì có bản lĩnh đừng viết ngược a. . ."
Đào Mộng Trúc bĩu môi, nhìn thoáng qua linh cảm dùng giọng để viết ra, nói: "Tôi sẽ cố gắng làm mẹ ruột."
"Tôi sẽ cố gắng sống đến ngày đó." Vu Hiểu Thu chậm rãi đi qua từ sau lưng Đào Mộng Trúc, ôm điện thoại di động nằm lên giường, ngáp dài một hơi: "Hai người gõ chữ đi, tôi xem tiểu thuyết."
Đào Mộng Trúc ôm trán trầm tư, Hồ Dương ra sau lưng vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Gõ chữ gõ chữ."
Đào Mộng Trúc gật đầu, nói: "Tôi chỉnh sửa dàn ý chút, cô gõ trước đi."
Hồ Dương gật đầu, mở văn bản vùi đầu gõ chữ.
Nhưng mà, tất cả đều nằm trong dự tính của Đào Mộng Trúc —— Hồ Dương gõ chữ từ trước đến nay luôn nhanh, nhưng mà hôm nay lại vô cùng chậm.
Ma âm xuyên tai ở phòng bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên, nhưng mà từ đầu đến cuối Đào Mộng Trúc không có mở miệng ngăn cản.
Cái nàng muốn chính là kết quả này, muốn cho Vu Hiểu Thu và Hồ Dương sâu sắc cảm nhận được uy lực của phòng bên cạnh, như vậy sau này nàng phỉ nhổ bọn họ sẽ cảm động lây.
Dưới tình huống này đừng nói là muốn gõ chữ, ngay cả nằm trên giường không làm gì như Vu Hiểu Thu cũng cảm nhận được ác ý từ phòng bên cạnh, xem tiểu thuyết không xong, muốn ngủ cũng không được, bắt đầu lăn lộn qua lại.
"Phiền quá đi, tớ gõ không ra chữ. . ." Hồ Dương mặt như đưa đám nằm úp lên bàn phím.
Đào Mộng Trúc yên lặng nhìn thoáng qua số lượng từ của Hồ Dương, 1 tiếng 540, nhịn không được hả hê cười: "Tôi 741, cô vậy mà lại ít hơn tôi!"
"Thật sự viết không ra được a, tớ qua bển chơi với bọn họ vậy. . ."
"Ê!" Đào Mộng Trúc vươn cánh tay Nhĩ Khang ra, lại không thể giữ lại Hồ Dương đã đứng dậy chạy đi, chỉ có thể đau thương quát: "Nhị Hồ kẻ phản bội! Lời hứa cùng nhau gõ chữ đâu!"
"Tôi cũng đi đây." Vu Hiểu Thu đứng dậy, xỏ dép đuổi theo.
Đào Mộng Trúc vô lực buông cánh tay muốn níu giữ hai người, thở sâu một hơi.
"Nhị Hồ, Cầu Cầu các cậu cũng tới!"
"Đừng gọi tôi Cầu Cầu."
"Ngọc Ngọc, hai người đang chơi lờ o lờ hả? Cái này tớ xem không hiểu. . ." Giọng điệu Hồ Dương có chút mờ mịt.
"Không sao hết chúng ta có thể đổi trò khác a!" Cổ Lương Châu nói.
"Đổi trò có thể chơi hai người, hai máy vừa vặn bốn người!" Giọng nói Chân Sảng thập phần kích động.
"Tốt tốt tốt! Thận tốt~ thận tốt~ "
Bởi vì có thêm hai người, phòng bên cạnh lại náo nhiệt thêm mấy phần.
Chẳng biết vì sao, Đào Mộng Trúc đúng là đột nhiên cảm thấy trong nhà càng có nhiều người, nàng lại càng cô đơn. . .
Đào Mộng Trúc ngồi trước máy vi tính phát ngốc một hồi, sau khi hoàn hồn, nàng mở trang chủ B trạm của Chân Sảng lên xem. . .
Xem người khác chơi game thú vị như vậy à? Có thời gian đó, tự mình chơi không phải tốt hơn sao?
Đào Mộng Trúc bóp bóp vai, bấm mở một video —— 【Tam Khuy】 Bại não mới đánh cửu chuyển với Tiểu Cát trong Tê Thiên, ví dụ như tôi.