Vì Vương Hi liên tục phô trương và không ngừng tạo thế lực cho gia đình Diệp Khinh Tuyết tại nhà họ Diệp, đã có không ít người nhà họ Diệp bắt đầu hận Vương Hi, đặc biệt là dâu cả của nhà họ Diệp- Tạ Tư Kỳ, chuẩn bị thông qua một vài thủ đoạn bên ngoài đối phó với Vương Hi.
Cô ta tưởng rằng đôi mắt của Vương Hi vẫn chưa nhìn thấy, chuẩn bị tìmTừ Đào - kẻ quen biết vài tên xã hội đen để ứng phó với anh.
Sau khi Vương Hi giúp nhà họ Diệp giành được mối kinh doanh, anh không nhận được bất kỳ lợi ích thiết thực nào, ngược lại Diệp Khinh Tuyết còn trở nên càng bận rộn hơn so với trước đây, vừa phải thúc giục nhà thiết kế tiếp tục tranh thủ hoàn thành bản vẽ cho tập đoàn Giai Mỹ, vừa lại phải đích thân đưa họ đến hiện trường của Phùng Uyển. Diệp Khinh Tuyết là một cô gái làm việc cần cù chăm chỉ, vì hai đơn làm ăn lớn này mà bận rộn tới khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ ửng lên.
Lão gia và Trần Lan cũng không ca ngợi anh giống như trước đây, lão gia bị Vương Hi làm cho kinh sợ rồi, trong chốc lát không biết phải khen ngợi anh thế nào cho tốt, Trần Lan thì hoàn toàn khó chịu, chê anh không giàu có như ông chủ đứng đằng sau Thẩm Giai Dao, chê anh không lấy được tất cả mối kinh doanh của Thẩm Giai Dao.
“Phải làm sao đây? Vụ kinh doanh này phải làm thế nào!” Ngày thứ hai, Vương Hi xuất hiện tại tập đoàn Giai Mỹ, từ trước đến nay Thẩm Giai Dao chưa từng làm một dự án kinh doanh nào lớn như vậy, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, sốt ruột giống như kiến nằm trên chảo lửa.
Doãn Tâm và Vương Hi lặng lẽ nhìn cô không lên tiếng.
Trong mắt những người từng trải như Doãn Tâm và Vương Hi, loại kinh doanh này rất dễ thực hiện, dự án đã được bao thầu, bà chủ như cô chỉ cần theo dõi dự án kịp thời là tốt rồi, có điều gì không hài lòng hoặc bản thân có suy nghĩ nào có thể nói chuyện trực tiếp với nhà họ Diệp.
“Cậu nghĩ nên làm thế nào thực sau khi phố ẩm bắt đầu đi vào hoạt động,?”
Sau khi yên lặng một lúc, Vương Hi tán gẫu cùng Doãn Tâm.
“Phát triển đa dạng đi, tôi thấy thành phố ẩm thực Giai Mỹ của chúng ta không thua kém gì thành phố ẩm thực Lam Thiên, đại khái tầm hơn năm trăm cửa hàng, trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiến hành thu hút đầu tư, không thu tiền thuê mặt bằng, ăn phần trăm, chúng ta không tính giá vốn, lấy 70% của tất cả cửa hàng. Đồng thời cũng phải bảo đảm chất lượng của cửa hàng, cố gắng hết sức giới thiệu thêm các món ăn vặt tươi ngon khác nhau, mà không phải bởi vì chỉ thu duy nhất tiền thuê, khiến khách du lịch mất hứng thú với chúng ta.” Doãn Tâm nói.
“Lần này chúng ta đυ.ng phải một kẻ dịch mạnh, Phùng Uyển là thiên tài kinh doanh có tiếng của thành phố Minh Châu bên kia, lần này đến thành phố Minh Châu với tư cách là tổng giám đốc của công ty chi nhánh chỉ để rèn luyện, thực lực của cô ta không kém cạnh tôi, điều chúng ta có thể nghĩ tới nhất định cô ta cũng vậy, lúc bắt đầu nếu chúng ta gặp phải điều gì bất trắc, nhất định cậu phải có tâm lý chuẩn bị .” Vương Hi đáp.
“Thương trường như chiến trường.” Doãn Tâm gật đầu.
“Còn có Hàn Lâm Nhi bên kia, anh cũng phải nhìn để ý một chút. Chỗ dựa của Hàn Lâm Nhi là nhà họ Dương của thủ đô, cô ta cũng muốn làm dự án ẩm thực, chắc chắn không phải là làm vu vơ, thực lực của cô ta, cũng có thể so sánh chúng ta, với lại tôi nghe nói người phụ nữ Hàn Lâm Nhi này tâm cơ rất sâu, sở trường có rất nhiều đường ngang ngõ tắt, phải cẩn thận.” Vương Hi nói.
“Tôi vẫn luôn để ý đến cô ta.” Doãn Tâm nói.
“Tôi về đây.” Vương Hi rút ra một điếu thuốc, liền đứng dậy muốn rời đi.
“Vương thiếu, tôi nghe nói mẹ vợ cậu có chút nịnh bợ, cậu ở nhà họ Diệp không sao chứ?” Doãn Tâm nghĩ ngợi hỏi.
“Mặc dù chịu rất nhiều uất ức, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khinh Tuyết, lửa giận trong lòng sẽ luôn được hóa giải.” Vương Hi quay người khẽ mỉm cười.
Cho dù thành phố Minh Hải là thành phố của phương bắc, lại là một thành phố gần biển, nhưng thời tiết nóng nực của mùa hè vẫn không phải người bình thường có thể chịu nổi. Vương Hi là thương nhân, anh phải thường xuyên mặc âu phục tươm tất ra vào các nơi khác nhau. Cho dù tập đoàn Giai Mỹ và trong xe Maybach của anh đều có điều hòa mát lạnh, nhưng khi anh quay lại công ty nhà họ Diệp vẫn mồ hôi đầy người. dạo này Diệp Khinh Tuyết phải luôn chạy tới hiện trường, phòng làm việc của cô không có ai dùng. Vương Hi dứt khoát nới lỏng cà vạt, cởi ra sơ mi, bước vào phòng tắm trong phòng làm việc của Diệp Khinh Tuyết tắm rửa.
“Nếu không dạy dỗ Vương Hi một lần nữa, cậu ta sẽ trở thành lão đại của nhà họ Diệp. Một tên mù, cũng dám điên cuồng như vậy.” Diệp Thiên Tứ thu lại ngón tay mở cửa chớp, đóng cửa chớp lại, quay người nói với những người họ hàng trong văn phòng.
Người thân chính của hắn ta ở nhà họ Diệp là họ hàng từ đằng ngoại nhà mẹ mình, trợ thủ là anh họ Từ Đào cùng em họ Từ Phi bên nhà mẹ.
Dường như Tạ Tư Kỳ không coi Vương Hi ra gì, ngồi sơn vẽ móng tay trên chiếc ghế trong văn phòng của Diệp Thiên Tứ.
“Nghe theo lời của vợ tôi, tìm vài tên xã hội đen tới dạy dỗ Vương Hi một trận.” Diệp Thiên Tứ nói.
Từ Đào cúi xuống, không nói gì ngồi trong phòng làm việc của Diệp Thiên Tứ. Hắn ta đã biết được thực lực của Vương Hi thế nên không dám chơi trò xã hội đen trước mặt anh.
Không đề cập tới Vương Hi, ngay cả Lâm Hổ đàn em của Hàn Thiếu Kiệt bên cạnh Vương Hi, cũng đã không phải là người hắn ta có thể chọc tới.
Chỉ là hắn ngại mất mặt, vẫn luôn không nói ra thân phận của Vương Hi, chung quy hình tượng của hắn ta tại nhà họ Diệp là xã hội đen, rất nhiều người ở nhà họ Diệp đều không dám chọc tới hắn, nếu như để người khác biết được hắn từng bị Vương Hi trừng trị qua, vả lại còn bị trị rất thảm, có lẽ người nhà họ Diệp sau này sẽ không e dè hắn nữa.
“Anh Đào, việc này liền giao cho anh đi.” Diệp Thiên Tứ nói với Từ Đào.
“Tôi!?” Từ Đào lập tực trừng to mắt.
“Đúng vậy, tối nay sau khi tan làm đi hãy theo Vương Hi rời khỏi công ty, dẫn cậu ta tới nơi không có người dạy dỗ một trận. Dù gì cậu ta cũng là thiếu gia nhà họ Vương của thủ đô, sự việc làm tới mức quá khó coi cũng không tốt, đừng để xảy ra chuyện mất mạng, đánh nửa sống nửa chết, nói cho cậu ta biết sau này ít quan tâm đến chuyện không liên quan tới mình đi.” Diệp Thiên Tứ nói.
“Không được, gần đây tôi có chút việc.” Từ Đào nhớ lại buổi tối ngày hôm đó còn phát sợ, hắn ta vội vàng từ chối.
“Anh có chuyện gì, còn quan trọng hơn việc bảo vệ địa vị của tôi ở nhà họ Diệp sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tứ thay đổi.
“Tôi……” Diệp Đào lập tức trở nên lắp bắp.
“Anh Đào, nhà anh có thể có địa vị ngày hôm nay, toàn bộ đều là dựa vào sự giúp đỡ của mẹ tôi, nếu nhà chúng tôi thất thế ở nhà họ Diệp, anh cũng sẽ không được sống tốt.” Khuôn mặt Diệp Thiên Tứ âm trầm nói.
“Thiên Tứ, không phải là tôi không giúp cậu, là do gần đây tôi, gần đây tôi với mấy người bạn xảy ra rạn nứt rồi.” Từ Đào vội vã thoái thác.
“Rạn nứt?” Diệp Thiên Tứ kinh ngạc.
Tạ Tư Kỳ đang sơn móng tay ở một bên cũng phải dừng tay lại.
“Đúng, đám ranh con đó, bọn họ chơi mạt chược thua tôi, nợ tiền tôi không trả, sợ tôi ép bọn họ trả tiền, toàn bộ đều trốn đi rồi. Nếu là bình thường, cậu bảo tôi dạy dỗ Vương Hi tôi nhất định sẽ không chùn bước vì nghĩa, nhóm bạn xã hội đen đó của tôi, đều là nhân vật của thành phố Minh Hải, muốn dạy dỗ Vương Hi cũng như chơi đùa vậy. Nhưng hiện giờ thì không được, thật sự không được, bọn họ đều trốn đi rồi, cậu đợi tôi tìm ra bọn họ đã được không?” Từ Đào dùng ánh mắt cầu xin.
“Chỉ là một tên mù mà thôi, cho dù một mình anh cũng có thể dạy dỗ cậu ta mà? Lý do này của anh có chút kỳ quái, không phải anh biết được điều gì đó rồi chứ?” Ánh mắt Tạ Tư Kỳ mang theo hoài nghi nhìn hắn ta.
“Không có, thực sự không có, cậu ta là cái thá gì, tôi muốn xử lý liền xử lý, do gần đây thật sự không thuận tiện.” Mồ hôi lăn dài trên mặt Từ Đào.
“Một tên mù dở thối tha mà thôi, tự tôi cũng có thể xử lý cậu ta, không cần các anh tìm người đến, tôi tự mình đi.” Từ Phi đứng dậy nói.
“Cậu?” Diệp Thiên Tứ nhìn người em họ này của hắn ta.
“Anh họ, anh đừng quên, trước đây em cũng đã từng học quyền anh trong hai năm.” Từ Phi bày ra một động tác trước mặt Diệp Thiên Tứ, sau đó cười xấu xa.
Khi những người này tụ tập một chỗ thì thầm nói khẽ, cửa phòng làm việc của Vương Hi vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thiên Tứ nhanh chóng vén lên màn cửa: “Cậu ta sắp rời khỏi công ty.”
“Được, em bây giờ liền đi dạy dỗ hắn.” Từ Phi mở cửa, lấm lét nhìn ngó bốn phía, theo đuôi Vương Hi đi ra ngoài.