Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 70: Cám ơn anh

Mắt thấy Diệp Dục Hàn không cần sĩ diện quỳ xuống liền nhận được hai hợp đồng của tập đoàn Giai Mỹ, vụ làm ăn trị giá hai mươi ba triệu. Giờ phút này, tất cả quản lý cấp cao của doanh nghiệp tư nhân đều đỏ mắt.

Bọn họ biết vì sao Vương Hi muốn đối đãi với bọn họ như thế, bởi vì bọn họ vừa mới đắc tội với Thẩm Giai Dao, Vương Hi đang xả giận cho Thẩm Giai Dao.

Ở đây không ít người nghĩ xấu trong bụng, thầm nghĩ Thẩm Giai Dao là cô gái xinh đẹp, mà Vương Hi lại là người trẻ tuổi căng tràn khí huyết.

Nhìn hai người bọn họ gần bằng tuổi nhau, Vương Hi đối tốt với Thẩm Giai Dao như vậy, rốt cuộc Thẩm Giai Dao có phải em vợ của anh hay không còn chưa biết nữa. Tình hình không chắc, hai người có thể có chút quan hệ khác.

Quỳ à, chỉ cần có thể lấy được sự tha thứ của ông chủ lớn, có thể lấy được vụ làm ăn trị giá trên hai mươi triệu thì được chứ gì?

Nếu tất cả mọi người ở đây đều không quỳ, chỉ có một người quỳ, có thể sẽ rất mất mặt. Nhưng ở đây đã có hai người quỳ rồi, hơn nữa còn được hợp đồng...

Nghĩ đến đây, những người đàn ông hèn mọn từng châm biếm Thẩm Giai Dao trước đây lập tức đi ra nói: "Tôi tán thành lời nói của nhị thiếu gia nhà họ Diệp, quỳ chẳng những là một loại lễ nghi, còn là biểu hiện thể hiện thành ý của chúng ta với ông chủ lớn, mấy người chúng ta làm thuê không đễ dàng, tôi nói câu khó nghe, ai nấy đều trông như là giám đốc, phó tổng giám đốc với thân phận vinh quang, thật ra chẳng ai tốt hơn ai đâu."

Chẳng ai ghét tiền, chúng ta quỳ vì nghĩ cho tương lai của công ty, tin rằng ông chủ của chúng ta sẽ tha thứ cho chúng ra, cho nên vụ làm ăn tiếp theo của tập đoàn Giai Mỹ Lục Đại Nhân tôi muốn rồi!" Nói xong, người đàn ông hèn mọn bụp một tiếng quỳ trước mặt Vương Hi.

"Lục Đại Nhân cậu quá không có tiền đồ rồi. Vương thiếu gia chỉ cho cậu một hợp đồng thôi, cậu đàm phán hợp đồng, tính đến chiết khấu cũng có thể được đến mấy trăm ngàn phải không?" Diệp Ninh bước ra lạnh lùng nói

"Đàm phán thành công một vụ kinh doanh hơn mười triệu tệ, chiết khấu mấy trăm ngàn còn ít sao? Chỉ cần quỳ một cái liền có mấy trăm ngàn, nếu anh ta còn cho tôi mấy trăm ngàn nữa, đừng nói quỳ, cho dù đánh tôi một trận cũng được." Người đàn ông hèn mọn nói.

"Ha hả, cậu biết vì sao tôi bảo cậu không có tiền đồ không?" Diệp Ninh phát ra một tiếng cười lạnh.

"Vì sao?" Người đàn ông hèn mọn sắc mặt khó coi.

"Vì cậu quỳ vội quá rồi, tôi vốn định giành phía trước mặt cậu, bây giờ số thứ tự của tôi để cậu giành mất rồi, cậu bảo có tức không?" Diệp Ninh cũng quỳ xuống bộp một tiếng.

"Đáng khinh!" Người đàn ông hèn mọn lập tức cười.

"Như nhau như nhau." Diệp Ninh cũng lộ ra nụ cười hèn mọn.

Trước mặt cường quyền, người đàn ông hèn mọn và Diệp Ninh đều chọn cúi đầu, chỉ cần bọn họ cúi đầu với Vương Hi liền có thể lấy được vụ làm ăn hai mươi triệu, nếu không cúi đầu, trở về công ty cũng bị ông chủ trừng phạt, còn phải chịu đựng sự chèn ép của tầng lớp quản lý cùng cấp, thà bây giờ nhịn chút tức, bọn họ cũng muốn thoải mái trở về.

"Tổng giám đốc Vương, lúc nãy chúng tôi nói xấu tổng giám đốc Thẩm, xin lỗi!" Có quản lý cấp cao nghĩ nghĩ nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Vương Hi.

Dần dần, năm sáu người quỳ xuống trước mặt Vương Hi.

"Thật là hoang đường!" Diệp Thiên Tứ bị Vương Hi và mấy người này làm cho tức đến tái mặt.

"Thà không lấy dự án của hắn, chúng ra cũng không thể quỳ, chúng ta về." Tạ Tư Kỳ vẫn có chút thâm trầm, thân phận đại tểu thư thành phố Minh Hải cô cũng không thiếu một hợp đồng này, kéo tay Diệp Thiên Tứ đi.

Diệp Thiên Tứ cũng hung hăng nhìn thoáng qua Vương Hi, nhớ kĩ sự sỉ nhục của Vương Hi ngày hôm nay.

Người ngay thẳng còn không ít, bọn họ chỉ đến cạnh tranh kinh doanh công bằng, chưa từng hùa theo người nhà họ Diệp làm nhục Thẩm Giai Dao, cũng không quỳ trước Vương Hi vì vụ làm ăn trên hai mươi triệu.

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy buổi đấu thầu ngày hôm nay hết sức hoang đường. Nhìn Vương Hi thể hiện như một cậu chàng ăn chơi trác táng, khẽ thở dài rồi đi.

Bọn họ không phủ nhận ai cũng có lòng hư vinh, vài ông chủ lớn giao việc kinh doanh xuống cho cấp dưới, chắc chắn là năng lực làm việc của ai càng mạnh, người đó càng có thể được tán tụng càng tốt, có người bàn chuyện làm ăn còn thậm chí không có giới hạn hơn cả Diệp Dục Hàn, Diệp Ninh, nhưng kiểu kiếm tiền này bọn họ thà không cần.

"Tổng giám đốc Vương, cậu xem chúng tôi đều đã quỳ hết rồi, những dự án sau đó có phải sẽ sắp xếp cho chúng tôi?" Một người đeo cà vạt đẹp, quỳ trước mặt Vương Hi cười hèn mọn.

"Tôi bảo các người quỳ sao?" Vương Hi khẽ chau đầu lông mày.

"Tổng giám đốc Vương, ý cậu là gì?" Mấy người biến sắc.

"Quản lý đầu trọc vừa rồi, là người nhà họ Tần ở thành phố Minh Hải, Diệp Dục Hàn là họ hàng nhà Vương Hi tôi. Bọn họ có tư cách quỳ trước tôi, các người có tư cách gì quỳ trước tôi? Mấy thứ các người chẳng đáng một xu trong mắt tôi, các người tưởng rằng các người quỳ một cái, liền có thể lấy được công việc từ chỗ tôi?" Vương Hi cười lỗ mãng.

"Mày dám chơi bọn tao!?" Có người giận giữ, nhanh chóng đứng lên.

"Nhưng tư thế quỳ của Diệp Ninh tốt nhất, tôi cho cậu một dự án." Vương Hi nhìn Diệp Ninh.

"Cảm ơn anh Hi!" Diệp Ninh ánh mắt vui mừng.

"Còn anh, tên Lục Đại Nhân phải không?" Vương Hi lại nhìn người đàn ông hèn mọn.

"Vâng tổng giám đốc Vương!" Lục Đại Nhân mừng rỡ.

"Cậu vừa nhăn mặt với tôi làm gì? Tôi nợ cậu à? Nộp bản thảo đấu thầu chưa? Cậu có thực lực nhận dự án của tôi không? Cậu là tên lừa đảo hay đồ vô dụng? Tôi đã kiểm duyệt qua chưa!?" Vương Hi lại mạnh mẽ chọc quản lý cấp cao trở mặt kia, nhìn cậu ta trách móc một trận.

"Tổng giám đốc Vương..." Người quản lý cấp cao này khỏ xử.

"Tập đoàn Giai Mỹ của chúng tôi làm ăn ở thành phố Minh Hải không chỉ một hai ngày này, những ngày sau này còn dài, các người muốn lấy được chuyện làm ăn với tôi, tôi có thể cho, nhưng các người phải nhớ kỹ, không phải quỳ là có thể lấy được, còn phải xem ai quỳ nhanh, ai làm tốt." Vương Hi thở dài một hơi, ra vẻ thâm trầm nói.

"Tổng giám đốc Vương phê bình rất đúng." Quản lý cao cấp cúi đầu.

"Để hồ sơ đấu thầu lại đi, để lại liên hệ cho trợ lý của chúng tôi trước khi đi, lần sau còn có dự án tốt như vậy, tôi sẽ nhớ đến các người. Cách làm việc của tập đoàn Giai Mỹ của chúng tôi thế nào các người cũng thấy rồi, mở to con mắt ra, rảnh năng đến hỏi han chút." Vương Hi nói.

"Vâng." Mọi người vội vã gật đầu.

"Chiêu này của Vương Hi gọi là vừa đấm vừa xoa, mấy người này làm nhục nhân cách của Thẩm Giai Dao, anh sỉ nhục bọn bọ cũng đáng. Trừng phạt thế này còn thấy thấy nhẹ rồi. Vương Hi còn chưa muốn thật sự chỉnh đốn bọn họ, bằng không có thể khiến bọn họ thảm gấp mười lần. Mà Vương Hi rất ung dung thản nhiên biến tập đoàn Giai Mỹ từ công ty mọi người còn có chút xem thường đến người người phải kính sợ. Loại con gái như Thẩm Giai Dao khởi nghiệp doanh nghiệp khó khăn, anh sẽ xoay chuyển bầu không khí của tập đoàn Giai Mỹ trở nên nghiêm túc như Phùng Uyển.

"Anh thật sự đưa việc kinh doanh cho bọn họ rồi, bọn họ đều không phải người tốt đẹp gì, tổng cộng năm dự án, giá trị làm ăn hơn năm mươi triệu." Ngay sau khi mấy người này đi, Thẩm Giai Mỹ tỏ ra có chút không cam lòng.

Tuy cô vẫn luôn muốn gả cho một người có tiền, thường xuyên va chạm với tầng lớp người có tiền, nhưng cô rất tự trọng thân phận, cho đến tận bây giờ vẫn chưa bị ai chạm vào.

Cô ta chỉ vẫn luôn khát khao hoàng tử bạch mã trong lòng.

Mà những lời nói của mấy người đó mới nói về cô, Thật sự hơi quá đáng.

"Cô biết cái gì là tư bản không?" Vương Hi nhìn những bóng dáng bận rộn ở hành lang khẽ cười.

"Tôi không biết." Thẩm Giai Dao nói.

"Tư bản chính là dùng tiền biến thế giới này thành dáng vẻ mà cô muốn, chỉ cần trong tay chúng ta có tiền, liền có thể tạo dựng trò chơi thuộc về chúng ta. Quy tắc của trò chơi quyết định thế nào, chúng ta nói là được." Vương Hi nói.

"Ừ." Sắc mặt Thẩm Giai Dao trắng trắng mà vẫn lộ chút uất ức.

"Lúc ở văn phòng, tôi xem camera, mấy người làm nhục cô nhiều nhất, tôi đều đưa việc kinh doanh cho bọn họ, Diệp Dục Hàn, Diệp Ninh, đầu trọc, người đàn ông hèn mọn, tôi đều cho bọn họ dự án, biết vì sao không? Bởi vì tôi sẽ không kết toán sổ sách của bọn họ, tiền trong tay chúng ta mà, muốn chơi trò chơi này thế nào chúng ta nói là được. Nhà họ Hàn một công ty to như vậy, trong sổ sách thiếu hụt một trăm triệu liền nhanh chóng sụp đổ. Càng huống hồ mấy doanh nghiệp nhỏ này, tôi nợ bọn họ mấy chục triệu, chỉ cần tôi có ý kéo dài không trả, không bao lâu sau, ông chủ của bọn họ đều phải đến cầu xin tôi trả tiền." Vương Hi nói.

"Hóa ra anh vẫn luôn tính kế bọn họ.” Thẩm Giai Dao nói.

"Không phải ai cũng có tư cách bị chúng ta tính kế. Hơn nữa trước giờ Vương Hi tôi tính kế người khác cũng không chỉ dùng một chiêu, luôn luôn là chiêu này tiếp chiêu kia, cho đến khi tôi vừa lòng mới thôi. Bọn họ làm nhục em vợ tôi, tôi còn đưa việc làm ăn cho bọn họ? Làm gì có chuyện tốt như vậy." Vương Hi lạnh lùng nói.

"Ừ." Diệp Giai Dao bỗng nhào vào lòng Vương Hi.

"..." VƯơng Hi sững sờ nhìn Diệp Giai Dao trong lòng.

Giờ phút này, anh cảm nhận được áo sơ mi trước ngực nhanh chóng ướt sũng, anh biết một cô gái trong sạch, đôt nhiên bị mấy người đó chế nhạo bằng những lời nói dơ bẩn sẽ uất ức thế nào. Mắt nhìn người con gái trong lòng bắt đầu dần nức nở, anh nghĩ ngợi, cong lên cánh tay cứng ngắc, đặt tay lên mái tóc cô...