Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 62: Doãn Tâm

Sau khoảng mười phút xếp hàng, Vương Hi và Thẩm Giai Dao đã đợi được chỗ và vào ngồi. Sờ vào bàn, anh cảm thấy trên tay có chút trơn dầu, đυ.ng phải chỗ chưa lau sạch dầu rồi.

“Thực sự một chút tâm trạng dùng cơm cũng không còn, đáng lẽ nên gọi điện thoại cho cục vệ sinh, tố cáo bọn họ.” Thẩm Giao Dao nói.

“Có lẽ cửa hàng tiếp đãi không phải là khách du lịch, mà là hàng xóm trong khu phố.” Vương Hi nhìn môi trường xung quanh, gần con phố nhỏ có rất nhiều tòa chung cư.

Thực khách dùng bữa không mang nhiều đồ, thậm chí có người còn xách theo nguyên liệu cho bữa tối, đến đây đợi một phần order.

Mặc, ăn, ở, đi là nhu cầu cơ bản nhất của người dân.

Vương Hi vẫn có tự tin đối với ngành bất động sản, bởi thành phố lớn tương đối phồn hoa, người dân bây giờ đều có tiền, nhu cầu cuộc sống ngày càng nhiều, vì vậy càng ngày càng có nhiều người dân thích chuyển tới thành phố lớn sinh sống, ngành bất động sản của thành phố Minh Hải đã bão hòa, nhưng thành phố lớn vẫn tiếp tục phát triển.

Với phương diện đi lại của người dân, phần lớn dự án bây giờ đều do phía chính phủ thực hiện, ngành du lịch của Hoa Hạ năm sau so với năm trước càng bùng nổ, vào lúc mùa Xuân mua một vé tàu lại càng khó hơn, nhưng kinh doanh thời điểm hiện tại của Vương Hi còn quá nhỏ, yêu cầu của Hoa Hạ với phương diện vận chuyển rất cao, không có thực lực nhất định, anh không có cách nào tiếp quản lĩnh vực kinh doanh này. Về phương diện vận chuyển, bây giờ đã có rất nhiều công ty lớn chiếm lấy thị trường, nếu anh muốn cạnh tranh cùng những công ty lớn này phải tốn rất nhiều tâm lực.

Do đó lúc anh tay trắng dựng nghiệp, trước tiên phải nắm lấy thị trường quyền anh vừa mới phát triển, và bất luận làm thế nào thì ngành thực phẩm cũng sẽ không phải bù tiền bởi người dân mỗi ngày đều phải ăn cơm, chỉ cần thương nhân có chút lương tâm, món ăn mình làm thực sự ngon miệng, bình thường sẽ không có vấn đề gì.

“Mùi vị rất bình thường.”

Vương Hi và Thẩm Giai Dao chọn một phần mì chay bình thường, một bát mì chỉ có hai ngọn rau xanh, Thẩm Giai Dao cảm thấy bình thường liền đứng dậy muốn rời đi.

Bọn họ không chọn món quà vặt đặc sắc của quán ăn, cũng không chọn bất kì món phụ nào, món ăn vặt đặc sắc của tiệm này là thịt kho, món phụ cũng đều là thịt, làm món thịt ai cũng có thể làm, chỉ cần làm không quá khó ăn, đem thịt nấu chín, đừng quá cháy, cơ bản đều có thể vào miệng, thử thách một đầu bếp chân chính là món mì chay không có mùi vị gì này, cùng món ăn chay không có bất kì sự trộn lẫn nào với món mặn.

“Tôi ngược lại cảm thấy bát mì này rất ngon.” Vương Hi ra hiệu cho Thẩm Giai Dao ngồi xuống.

“Thật sự rất bình thường.” Thẩm Giai Dao đáp.

“Cô cảm thấy bình thường, là bởi vì trong bát mì không có dầu, lúc tôi dùng nước lèo, nếm ra được trong bát mì không có bất kỳ đồ gia vị nào, ngược lại lại lờ mờ có một chút vị mặn, trong lúc anh ta nhào bột đã cho thêm muối, sợi mì rất dai.” Vương Hi nhỏ giọng bình phẩm với Thẩm Giai Dao: “Còn hai miếng rau này, tôi ăn và thấy được lá rau được rửa rất sạch sẽ, cũng rất tươi.”

“Cô rất có thiên phú đối với phương diện ăn uống này, lại có thể dẫn tôi tới quán ăn kém nhất nhưng lại rất nổi tiếng. Nhìn sự vật không thể chỉ nhìn bề ngoài, cô nhìn thấy người phụ nữ đang khó chịu kia không? Chiếc vòng tay cô ta đang đeo là hàng chính hãng của Van cleopal. Quần áo của cô ta rất bình thường, lại đi giày của Balenciaga, mà còn không dính một hạt bụi, đây là một chi tiết rất chú trọng của phụ nữ có tiền.”

“Lại nhìn tới máy lọc nước trong phòng bếp của họ, giống loại mà tôi sử dụng lúc còn ở nhà họ Vương, hai trăm ngàn một chiếc, mặc dù quán ăn hơi bẩn, nhưng hai vợ chồng đều là người có tiền, tôi tưởng rằng cuộc đấu ngầm giữa tôi và Phùng Uyển thất bại rồi, không ngờ lại gặp được loại bảo bối này.” Vương Hi cười nói.

“Không phải đấy chứ, anh là thám tử à? Quan sát nhiều chi tiết tới vậy?” Miêng Thẩm Giai Dao há thành hình chữ O

“Người dù có năng lực cũng cần phải có người giúp đỡ, muốn làm kinh doanh lớn, không có một đội ngũ ưu tú sao được. Chúng ta là người kinh doanh, cũng là ông chủ, không có người giúp đỡ phải tích cực bồi dưỡng, có thể tìm được người ưu tú cũng là một loại bản lĩnh.” Vương Hi nói.

“Hai vợ chồng này rốt cuộc là làm gì, có tiền như vậy?” Thẩm Giai Dao hỏi.

“Tôi đi hỏi xem.” Vương Hi đi về phía sau phòng bếp.

“Phòng bếp là nơi quan trọng, người không có phận sự miễn vào.” Người phụ nữ khó chịu đứng ở quầy tiếp tân, thấy Vương Hi muốn vào liền dùng cây đập ruồi ngăn anh lại.

“Tôi không có ác ý, chỉ là muốn trò chuyện với chồng cô.” Vương Hi nói.

“Nói chuyện cũng không được, nếu thực sự có thành ý thì đợi đến lúc tan làm đi, tôi biết cậu là ai, tam công tử của tập đoàn Thịnh Thế của thủ đô, chúc mừng cậu, đôi mắt được chữa khỏi rồi, nhưng mà người có thể diện như cậu nên làm tài chính cùng bất động sản mới phải, loại kinh doanh nhỏ như ngành thực phẩm này đừng nên động tới.” Người phụ nữ nói.

“Các người là ai?” Vương Hi kinh ngạc.

“Nhân vật nhỏ, chỉ có thể ngưỡng vọng đến sự tồn tại của cậu, không xứng với cậu.” Người phụ nữ nói.

“Nói chuyện với cậu ta thử xem.” Người đàn ông đột nhiên buông xuống việc trong tay, cõng đứa trẻ đi ra ngoài.

“Loại gian thương như mấy người, hại vợ chồng chúng tôi còn chưa đủ thảm sao? Kinh doanh không có lấy một người tốt, vì lợi nhuận, có thể tùy ý một chân đạp chúng tôi đi. Cậu ta cũng là người của một trong bốn gia tộc lớn nhất của thủ đô, bản tính trong xương cậu ta giống bọn họ cả thôi, anh nói chuyện với cậu ta làm gì?” Người phụ nữ đột nhiên phẫn nộ.

“Cậu ta không giống như vậy.” Người đàn ông khẽ lắc đầu.

“Thực sự không biết nợ những người có tiền các người cái gì, hại vợ chồng chúng tôi thảm như thế này, giờ lại đến quấy rầy chúng tôi!” Người phụ nữ hận thù liếc Vương Hi, đi vào phòng bếp thay người đàn ông làm việc.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vương Hi thật sự bị đôi vợ chồng này làm cho hồ đồ rồi, cảm thấy danh tính của họ rất thần bí, có chút hiếu kì.

“Vương thiếu gia, tôi nhận ra cậu, nổi tiếng cường thế bá đạo, chơi thương nghiệp, tâm cơ, quan hệ của cậu ở thủ đô, không ai là đối thủ của cậu, những thiếu gia gia tộc lớn bị cậu chơi tới xoay vòng vòng. Rất nhiều người nói cậu xấu, hận cậu, trước đây cậu gặp tai nạn xe, đôi mắt mất đi ánh sáng, vợ chồng tôi đều biết đó không phải là ngẫu nhiên.” Người đàn ông râu ria xồm xoàm, chiều cao không kém so với Vương Hi, cùng Vương Hi đi ra khỏi tiệm, châm một điếu thuốc.

“Tôi là người của nhà họ Dương, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, nhà họ Dương là chuyên gia trong ngành thực phẩm, trước đây tôi là cố vấn cao cấp của tập đoàn thực phẩm bọn họ.” Người đàn ông lộ ra nụ cười khổ, khuôn mặt từng trải nói.

“Anh là Doãn Tâm? Đầu bếp thiên tài mà nhà họ Dương mời từ nước ngoài về?” Vương Hi cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông này.

Anh nghe nói qua danh tiếng của người đàn ông này, lúc còn ở thủ đô vẫn luôn tìm cơ hội gặp mặt anh ta, nhưng người đàn ông này dường như quá si mê với nghề làm bếp, cũng không chú trọng tới danh tiếng địa vị, chưa từng lộ mặt trước mặt mọi người, vẫn luôn trốn tránh tại phòng bếp của nhà họ Dương. Trước đây anh muốn tiếp xúc với người đàn ông này, nhưng nhà họ Dương biết được anh chắc chắn là muốn câu kéo người, vẫn luôn không cho anh gặp mặt.

“Đứng sai đội ngũ, năm thứ hai sau khi cậu gặp tai nạn, công việc kinh doanh của anh cả nhà họ Dương gặp chuyện, nhà họ Dương vì muốn chú ý tới đại cục, đã loại anh ta ra khỏi gia tộc, mà tôi là người anh ta đích thân mời từ nước ngoài về, anh ba của nhà họ Dương liền tính kế hãm hại tôi, bất động sản, xe, cổ phiếu, ngân sách của tôi cùng vợ ở thủ đô đều mất hết. Thực ra tôi gặp cậu không phải là trùng hợp, tôi biết cậu là một người có dã tâm, chỉ cần mắt của cậu trị khỏi, nhất định sẽ động tới chiếc mâm thực phẩm này. Giới kinh doanh của thủ đô, chỉ có cậu mới có thể áp đảo được bọn họ, tôi bị bọn họ phong sát rồi, nếu như không có cậu, đời này cũng chỉ có thể trốn trong ngõ nhỏ này thôi.”

“Cho dù vợ tôi nhiều lần phản đối tôi tới thành phố Minh Hải, tôi vẫn kiên trì tới, bởi tôi biết ở đây có cậu, tôi còn có cơ hội làm ra món ngon cho càng nhiều người thật sự yêu thích món ăn ngon thưởng thức.” Ánh mắt Doãn Tâm nhìn Vương Hi ẩn chứa điều gì đó, trong lòng anh ta dường như đang đè nén rất nhiều thứ.

“Chẳng trách lửa giận của vợ anh lớn như vậy, tôi chỉ là một khách hàng mà cô ấy lại mắng tôi, thì ra là nhận ra tôi.” Vương Hi cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì rồi.

“Đợi cậu hai năm rồi, chắn chắn là có chút giận dữ.” Doãn Tâm cười.

“Có anh giúp tôi, cuộc chiến trong thầm lặng lần này cùng Phùng Uyển, Vương Hi tôi thắng rồi……!” Vương Hi lặng lẽ nhìn Doãn Tâm một lúc, sau đó chậm rãi lộ ra nét cười, một tay nắm chặt vai của Doãn Tâm.