Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 58: Trận đấu quyền anh

Trong phòng tắm nhanh chóng có tiếng nước chảy ào ào, Diệp Hằng nghĩ đến lời nói lạnh lùng vô tình của Vương Hi, nắm tay dần dần bóp chặt lại. Các quyền thủ đều nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm, dù hắn đã xúc phạm Vương Hi, nhưng Vương Hi vẫn không chấp nhặt với hắn, là hắn cứ tự mình tìm đau khổ.

Sau khi Vương Hi tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Hằng vẫn cứ ngồi ngẩn ra ở dưới đất với ánh mắt căm hận.

“Đi thôi.” Vương Hi gọi Tần Thư Hào rồi cùng Tần Thư Hào rời đi.

Anh biết, lần này đánh với Diệp Hằng, anh đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự tôn của hắn. Đánh quyền chính là như vậy, đám đông nhìn thấy phấn khích, các quyền thủ bị đánh trúng sẽ bị đau mình mẩy. Đánh quyền và đánh lộn thực ra không khác nhau là mấy, đều chào đón cơ thể của đối thủ bằng nắm đấm. Những người mà sức chịu đựng tâm lý không mạnh mẽ, rất dễ kết thù oán với đối phương trong trận đấu quyền anh.

Anh không muốn đánh với Diệp Hằng, cũng là không muốn đánh hắn bị thương, khiến hắn hận mình.

Bây giờ rốt cục anh vẫn bị Diệp Hằng hận, nhưng anh không quan tâm. Nếu như muốn đánh thì phải đánh cho đàng hoàng, đánh một lần khiến Diệp Hằng phải phục. Nhường Diệp Hằng là điều không thể nào…

Lúc này Vương Hi đã thuê sẵn trường thi, là một phòng thể dục trong nhà ở trong thành phố, có sức chứa năm nghìn người. Vương Hi có ý nghĩ muốn phát triển sự nghiệp thể dục trong thành phố là chuyện tốt, thành phố rất ủng hộ anh, chỉ thu Vương Hi tượng trưng hai nghìn tệ gọi là tiền thuê. Hoa Hạ trước nay đều rất ủng hộ kinh doanh, cũng rất ủng hộ các dự án có lợi cho nhân dân. Thường thì các dự án gây ô nhiễm đến môi trường, thành phố sẽ đánh thuế rất nặng, hoặc những dự án thành phố nhận thấy có cũng được mà không cũng chả sao thì tạm thời không có chính sách miễn thuế mà chỉ giữ thái độ xem chừng.

Nhìn cách bố trí nhà thi đấu một lượt, Vương Hi chỉ có thể nói là năng lực làm việc của Tần Thư Hào hơn Thẩm Giai Dao gấp chục lần. Võ đài đã được Tần Thư Hào tìm người dựng xong, bố cục của cả nhà thi đấu cũng giống như một trận thi đấu quyền anh bình thường. Về phương diện quản lý an toàn cũng được Tần Thư Hào làm đâu ra đấy.

Căn bản không có gì khiến anh phải lo lắng cả.

“Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức cuộc thi đấu, vì vậy chúng ta sẽ không thu tiền vé, cả thảy năm nghìn vé, ngoài một bộ phận nhỏ chúng ta đã dự tính sẵn sẽ tặng cho người ta, những cái khác anh đều đã gửi cho mọi người dưới hình thức gửi cho toàn bộ bạn bè rồi phải không?” Vương Hi hỏi.

“Đúng vậy, liên quan đến khía cạnh quyền anh em đã nghe ngóng rồi, trước đây có những cuộc thi đấu rời rạc trong thành phố, thi đấu vật lộn tự do, nhưng thi đấu quyền anh thì đây là lần đầu tiên. Ngoài ra bên trong còn có chút ân oán cá nhân của chúng ta với Cực Cường nên người dân đều vẫn rất quan tâm đến cuộc thi này. Năm nghìn vé đã tặng hết trong ba ngày và tài khoản chung của chúng ta đã thu hút mấy trăm nghìn lượt người quan tâm. Không ít người có hứng thú với trận đấu nhưng không vào được nên phiền muộn kia.” Tần Thư Hào nói.

“Rất tốt, tối nay tôi với anh ở chung đi, ngày mai chúng ta dậy sớm.” Vương Hi nói.

“Ông chủ lớn như anh lại muốn ở chung với em, thật là vinh hạnh cho em quá.” Tần Thư Hào vui như mở cờ.

Buổi tối, Vương Hi ở nhà của Tần Thư Hào, Tần Thư Hào không ở cùng với bố mẹ nữa mà ở trong một căn hộ cao cấp tại thành phố Minh Hải. Lúc anh tắm xong nằm trên ghế sofa thì thấy Tần Thư Hào ngồi một bên đang lén la lén lút gửi tin nhắn. Anh liếc trộm một cái, cơn giận trong lòng xém chút nữa bùng lên.

Cái tên Tần Thư Hào này rõ thật đáng ghét, lại tiếp tục quấy rầy vợ anh.

Anh lờ mờ nhìn thấy một vài tin nhắn, hình như Tần Thư Hào lại khoe khoang thân phận hiện tại của hắn với Diệp Khinh Tuyết. Ngày mai đã diễn ra trận đấu rồi, hắn tặng cho Diệp Khinh Tuyết một vé. Diệp Khinh Tuyết chỉ nói mỗi câu là không có thời gian rồi không trả lời hắn nữa. Còn hắn cứ không ngừng gửi tin nhắn cho Diệp Khinh Tuyết, nói thằng chồng mù loà của Diệp Khinh Tuyết chỉ là rác rưởi.

Vương Hi thực muốn nói cho Tần Thư Hào rằng cái thằng chồng mù loà kia mà Tần Thư Hào nhắc đến thực ra chính là anh đây.

Nhưng chắc là nói ra rồi Tần Thư Hào sẽ bị doạ chết khϊếp mất, sau này lại không dám nghiêm chỉnh làm việc cho anh nữa, sợ Tần Thư Hào mang gánh nặng tâm lý nên anh quyết định kìm lại mấy ngày nữa rồi tính.

Cái cách chòng ghẹo này của Tần Thư Hào, cho dù anh là con gái anh cũng không chịu nổi, chắc chắn sẽ vô cùng phản cảm với hắn. Anh chắc chắn không sợ Tần Thư Hào cướp mất vợ mình, ngược lại Tần Thư Hào càng chọc ghẹo thì Diệp Khinh Tuyết lại càng ghét hắn. Nhưng cứ phải chứng kiến thủ hạ của mình bỡn cợt vợ mình, anh lại tức điên lên không chịu nổi.

Thoắt cái đã sang ngày mới, trận đấu giữa tập đoàn Hạ Hào và quyền quán Cực Cường chính thức bắt đầu.

Vẫn chưa đến nghi thức cân thể trọng, trường thi đấu đã chật kín hơn một nửa khán giả.

Để thổi phồng bầu không khí của cuộc thi, huy động sự nhiệt tình của người dân đối với quyền kích, Tần Thư Hào đã chi hàng triệu tệ để thuê rất nhiều đèn không khí để làm cho bầu không khí của toàn bộ đấu trường giống như một cuộc thi chính thức. Đồng thời dán hai tấm áp phích khổng lồ bên trong nhà thi đấu. Một tấm là Vương Hi, bên trên có viết cân nặng và chiến tích của anh, bức còn lại là Tiền Phong của quyền quán Cực Cường, bên trên cũng có ghi cân nặng và chiến tích của hắn.

Cân nặng của Vương Hi là 70, chiến tích thắng 17 thua 0, cân nặng của Tiền Phong là 76, chiến tích thắng 23 thua 0.

Họ cũng mời rất nhiều phóng viên từ các phương tiện tuyền thông chính thức và tự truyền thông. Hai người dẫn chương trình nổi tiếng với một số người đang hot trên mạng với đông đảo người hâm mộ trong thành phố phụ trách phát sóng trực tiếp để tiếp tục tạo ra tiếng vang cho trận đấu quyền anh.

“Rác rưởi!” Diệp Hằng ngồi ở một góc khán phòng, nhìn thấy tấm áp phích trong nhà thi đấu, trong lòng hắn vô cùng ghen tỵ.

Nhà thi đấu vẫn luôn để nhạc khiêu vũ điếc cả tai, có những cô người mẫu xinh đẹp đi qua đi lại, đang chụp ảnh cùng với khán giả trong nhà thi đấu.

“Cuộc thi này làm thật là tốt, trước đây toàn phải xem trận đấu trên ti vi, tuy rằng trong nước chúng ta vẫn có các cuộc thi quyền anh, nhưng thành phố Minh Hải thì đây là lần đầu tiên. Bây giờ không cần ra ngoài cũng có thể được xem trận đấy hay như vậy, thật là mong ngóng trận đấu sắp diễn ra quá.” Có rất nhiều khán giả cảm thán nói.

“Thực sự là giống như cuộc thi chính quy vậy. Họ làm trận đấu này chắc phải chi không ít tiền, cũng chẳng biết họ kiếm tiền kiểu gì.” Có người nói.

Cuối cùng lần này cậu cũng làm được một chuyện nghiêm chỉnh rồi.” Những nhân vật lớn trong thành phố như thị trưởng và chủ tịch hiệp hội thể thao, bộ trưởng thể thao cũng tự mình đến đấu trường, thể hiện sự ủng hộ đối với cuộc thi lần này của Vương Hi.

Hàn Thiếu Kiệt mặc một bộ Âu phục sang chảnh. Đây là lần đầu tiên hắn ta có được chút thành tích, hắn cố tình dùng sáp để làm cho kiểu tóc của mình thật ngầu, đi cùng với thị trưởng cùng các nhân vật lớn khác đi lại tham quan.

Khi thị trưởng khen ngợi Hàn Thiếu Kiệt, hắn cười hì hì, đột nhiên tự cảm thấy may mắn vì đã gặp được Vương Hi. Hắn đã ngây ngô ngốc nghếch cả nửa đời người rồi, những tưởng rằng cả đời này coi như xong, nào ngờ cũng có một ngày được nở mày nở mặt như này.

“Phụ trách trận đấu lần này hình như là Vương Kiêu Nam. Trận đấu lần này anh ta làm rất chuẩn chỉ, rất tốt. Chỉ cần phương diện quản lý an toàn cũng làm ổn thoả thì nhà thi đấu này có thể cho anh ta thuê lâu dài, để từ giờ anh ta phục vụ cho người dân.” Trợ lý chủ tịch nói.

“Thành phố của chúng ta xây dựng nhà thi đấu này vốn dĩ là để phục vụ cho người dân mà, một năm chỉ thu tượng trưng một ít tiền gọi là. Nếu như lần này Vương Kiêu Nam làm tốt, nhà thi đấu này sẽ cho anh ta thuê lâu dài, coi như là thể hiện sự ủng hộ đối với ngành thể dục thể thao. Nếu như anh ta thu vé vào cửa, có thể xem xét cho phép anh ta thu một chút. Anh ta làm hoạt động này cũng không dễ dàng gì, người ta là người làm ăn, để anh ta kiếm chút tiền.” Thị trưởng nói.

“Lãnh đạo, chỉ cần kiếm được tiền, chúng tôi đảm bảo sẽ quyên góp cho thành phố thêm ba nhà thi đấu!” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Cậu cứ làm tốt hoạt động lần này đi đã rồi nói.” Thị trưởng trừng mắt với Hàn Thiếu Kiệt.

Những chuyện xấu xa Hàn Thiếu Kiệt làm ở thành phố này trước nay ông đều rất rõ, nhưng cũng chỉ gọi là mắng chửi vài câu chứ không có cách nào trị tội hắn. Có những người làm chuyện xấu đã định hình trong lòng ông ấn tượng cả đời, cho dù hắn có làm hàng nghìn việc tốt khác cũng không thể xoá đi được những việc làm sai trái hắn đã từng làm trước đó.

Ông nể mặt Hàn Thiếu Kiệt đến xem cuộc thi này tất cả là bởi vì trận đấu lần này có lợi cho người dân, và phần lớn là bởi vì Vương Hi.

“Nghi thức cân thể trọng bắt đầu rồi.” Có người nói.

Cái gọi là cân thể trọng, chính là cân đo trọng lượng của hai bên trước khi thi đấu. Bởi vì thể trọng không giống nhau thì sức mạnh và mức độ phòng ngự công kích đều không giống nhau. Thường thì vỗ sĩ có thể trọng nhẹ hơn sẽ thiệt hơn. Theo quy định của một trận đấu chính thức, bên có cân nặng nhẹ hơn sẽ có quyền từ chối thi đấu với võ sĩ có cân nặng hơn mình.

Nhưng nếu như bên có cân nặng nhẹ hơn vẫn đồng ý thi đấu thì họ vẫn sẽ được tiến hành thi đấu. Nhưng võ sĩ có thể trọng nặng hơn phạt phải đeo găng tay đấm bốc ounce lớn. Diện tích găng đấm càng lớn thì cảm giác đau đớn khi đánh trúng người đối phương lại càng nhẹ hơn.

Theo lời mời của trọng tài, Vương Hi và Tiền Phong cùng bước lên võ đài, đứng lên cân để cân thể trọng.

“Nhìn nhau”. Sau khi nhìn rõ cân nặng của cả hai người, trọng tài lại nói với họ.

Lúc hai người họ cân thể trọng đứng ở khoảng cách rất gần, chỉ khoảng 30cm. Nghe thấy trọng tài lên tiếng, ánh mắt của Tiền Phong ngay lập tức ngước lên như mũi dao và lạnh lùng nhìn Vương Hi.

Vương Hi cũng ngước đôi mắt nhìn lên, nhìn Tiền Phong mỉm cười.

Mục đích của việc nhìn nhau là để hai võ sĩ nhìn rõ đối phương, có hiệu quả tăng cường không khí căng thẳng trước trận đấu, tăng cường sự giận dữ của cả hai người, để lát nữa trận đấu diễn ra càng thú vị hơn.

“Tao có thể đánh mày đến mức bố mẹ mày cũng không nhận ra mày nữa, mày có tin không?” Tiền Phong nhìn Vương Hi cười khẩy.

“Chém gió vừa thôi ông.” Vương Hi cười mỉm.

“Không tin sao? Thằng ranh con!” Tiền Phong cứ vặn đầu sang trái rồi lại sang phải, nhìn Vương Hi chằm chằm.

Hắn vừa nhìn Vương Hi chằm chằm, vừa đưa mặt về phía trước, chóp mũi sắp chạm vào Vương Hi đến nơi.

Nghĩ rồi hắn đột nhiên hướng về phía đông đảo khán giả và mỉm cười, thể hiện tư thế chiến đấu, tay phải siết chặt thành nắm đấm hướng về phía mặt Vương Hi một cách sít sao với một điệu bộ muốn nện anh.