Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 48: Công thần của nhà họ Diệp

“Thưa ông, trước đây họ ức hϊếp Vương Hi, cháu đều có thể nhịn. Cháu nghĩ mọi người đều là người thân, tranh cãi quá đáng sẽ không hay, mọi người cùng nhún nhường một bước là xong. Nhưng thoắt cái cháu và Vương Hi đã kết hôn được hai năm, hai năm nay Vương Hi không làm một cái gì hết, anh ấy luôn trốn ở trong phòng mình, trước giờ chưa từng gây gổ với ai. Một người thật thà như anh ấy, dựa vào đâu mà luôn bị mọi người đối xử như vậy? Như thế không công bằng, đôi mắt mất đi ánh sáng không phải lỗi của anh ấy. Cháu cho rằng nên đối đãi với Vương Hi một cách công bằng, bắt Từ Đào phải xin lỗi Vương Hi.” Diệp Khinh Tuyết nén cơn tức hồi lâu, vừa nhìn thấy lão gia đến liền mách luôn.

“Lại dám mách lẻo à.” Từ Đào phát ra một tiếng cười khẩy.

“Khinh Tuyết, cháu cứ ngồi xuống đã, cháu và Vương Hi vì cái nhà này đã phải trả giá những gì, trong lòng ông đều rõ. Ông nói xong chuyện lớn của nhà họ Diệp, có chuyện gì lát nữa chúng ta sẽ nói.” Lão gia nhẹ nhàng giơ tay lên.

“Chuyện này phải xử lý thật nghiêm mới được!” Diệp Dục Hàn nói.

Hắn thích nhất là thấy nhà họ Diệp loạn lên, nhà họ Diệp càng rối ren càng tốt, càng loạn hắn lại càng có khả năng trở thành gia chủ.Hiện giờ cả nhà bên phía Diệp Thiên Tứ có quyền lực nhất ở nhà họ Diệp. Bác cả gái đã sắp xếp tất cả những họ hàng nghèo khó của mình vào đây nên trong lòng hắn vô cùng căm ghét. Nếu như có thể mượn cơ hội này đuổi hết đám bà con nghèo khó của Diệp Thiên Tứ đi, bên phía chú hai là hắn sẽ có thể trỗi dậy được.

“Không phải chuyện của cháu, đừng có nhúng tay vào.” Lão gia cau mày.

“Sao lại không có chuyện của cháu chứ, lúc nãy Từ Đào bắt Vương Hi lau đế giày, cháu sợ em rể Vương Hi phải chịu mệt nên cũng giúp lau nữa mà.” Diệp Dục Hàn bĩu môi nói.

“Ta năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi, vì sự thịnh vượng của nhà họ Diệp, vì để những người ở đây tương lai được cơm no áo ấm, tối qua ta đã bận rộn suốt một đêm không được ngủ.” Lão gia châm một điếu thuốc, nhìn những người thân trong gia đình họ Diệp nói.

“Bố, phải chú ý sức khoẻ đó.” Bác cả gái lập tức lên tiếng.

“Đúng đó, chuyện sau này để những người trẻ như chúng con lo là được rồi, bố cũng nên nghỉ hưu để nghỉ ngơi rồi.” Bác hai gái nói.

“Mọi người có biết ta gọi mọi người đến buổi họp sáng hôm nay là vì chuyện gì không?” Lão gia nói.

Lão gia mặc bộ trang phục nhà Đường, tuy rằng năm nay đã hơn bảy mươi, nhưng cơ thể vẫn rất rắn chắc, và đôi mắt vẫn sáng quắc.

“Chắc là vì chuyện tập đoàn Lam Thiên ạ?” Diệp Thiên Tứ nhỏ tiếng nói.

“Không sai, chính là vì tập đoàn Lam Thiên. Nhà họ Diệp chúng ta có hai người trẻ tuổi xuất sắc, ngày hôm qua đã lấy được hợp đồng của tập đoàn Lam Thiên. Hơn nữa, còn là tất cả các dự án trong cuộc họp đấu thầu hôm qua, toàn bộ công việc xây dựng và trang trí thành phố ẩm thực Thiên Lam, trị giá hai trăm triệu!” Lão gia nói lớn.

“Dự án đấu thầu của tập đoàn Lam Thiên, xây dựng và trang trí thành phố ẩm thực Thiên Lam, trị giá hai trăm triệu?”

Đám họ hàng nhà họ Diệp trong chốc lát kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Những người trong phòng họp này đều biết, tập đoàn Lam Thiên xếp thứ hai ở thành phố Minh Hải, CEO là đại tiểu thư được thành phố Minh Châu cử tới. Tập đoàn Lam Thiên ở thành phố Minh Hải hai năm đã được làm thành một chiếc tàu kinh doanh lớn. Đương nhiên, đó là kết quả mà trong đó không thể thiếu sự trợ giúp từ bên phía trụ sở thành phố Minh Châu. Nhưng Phùng Uyển của tập đoàn Lam Thiên thực sự là một đại tiểu thư rất có năng lực.

Quy mô to lớn của dự án hôm qua đã thu hút hơn 20 doanh nghiệp trong thành phố. Chỉ riêng bên phía nhà họ Diệp đã có ba nhóm người, họ đều vô cùng coi trọng dự án.

Chưa nói đến toàn bộ dự án, chỉ riêng một dự án con con nào đó đều đã là hợp đồng hàng chục triệu rồi.

Con số này vượt qua cả doanh số ba tháng của nhân vật thuộc cấp bậc giám đốc của nhà họ Diệp.

“Em họ này, là chú và Diệp Dục Hàn làm phải không?” Mắt của Từ Đào lập tức sáng lên, nhìn Diệp Thiên Tứ một cách kích động.

“Anh bớt nói vài câu đi.” Sắc mặt Diệp Thiên Tứ khó coi.

Cho dù quan hệ của hắn và Từ Đào vô cùng tốt, nhưng vừa rồi lão gia nhìn thấy Từ Đào đắc tội với Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết, lát nữa chắc chắn sẽ trừng phạt Từ Đào, hơn nữa không chỉ trừng phạt nhẹ nhàng. Bây giờ trong lòng ông, Từ Đào đã bị nhận định là kẻ ngu dốt, ông không thèm để ý đến anh ta.

Lúc này anh ta lại đột nhiên tâng bốc hắn ở trong phòng họp nhà họ Diệp, khiến hắn chỉ cảm thấy có một sự mỉa mai khác.

“Làm việc tốt lẽ nào lại sợ người khác nói hay sao?” Tiếng của Từ Đào đã thế lại còn to hơn nữa: “Chả trách, sáng nay chú lại khiêm tốn như thế, thì ra là hôm qua đã chốt xong chuyện làm ăn. Trời ơi, hai trăm triệu, tôi nghĩ còn không dám nghĩ. Mối làm ăn lớn như vậy nhà họ Diệp chúng ta có kham nổi không?”

“Chả trách, chả trách lúc nãy cậu cố tình lau giày cho tôi, hoá ra cậu biết mình sắp được khen thưởng, cố tình ra vẻ cho lão gia thấy, muốn để lão gia xử lý tôi, có phải không?” Từ Đào như nghĩ ra cái gì đó, lại nhìn sang phía Diệp Dục Hàn.

“Đm, đừng có nói chuyện với tôi, tôi không quen anh.” Diệp Dục Hàn vội vàng né tránh, trong lòng nghĩ làm sao Diệp Thiên Tứ lại có loại người thân đáng mất mặt như vậy.

“Thực sự là do Thiên Tứ và Dục Hàn làm sao? Lão gia rất coi trọng dự án của tập đoàn Lam Thiên, hôm qua đã cử Thiên Tứ, Dục Hàn và Khinh Tuyết cùng đi đến cuộc họp đấu thầu. Khinh Tuyết là con gái, không có ưu thế so với con trai. Bản thân nó cũng không thích nói chuyện, không phải là người làm kinh doanh chính cống, không đàm phán được chuyện làm ăn. Trong ba đứa trẻ này, người khéo ăn khéo nói chỉ có Thiên Tứ và Dục Hàn. Ha ha, tốt lắm, mối làm ăn hai trăm triệu, nếu như thành công thì của cải nhà họ Diệp chúng ta cũng phải tăng gấp đôi đấy.” Bác cả gái chậm rãi nói.

“Thì ra là mối làm ăn do anh Thiên Tứ và anh Dục Hàn kiếm về. Vậy thì Khinh Tuyết cũng không có đóng góp gì lắm mà, lúc nãy lại còn dám vì Vương Hi mà lớn tiếng nạt nộ.” Từ Phi lạnh lùng nói, nhìn Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Bố, nếu như tập đoàn Lam Thiên thực sự có thể giao cho chúng ta mối làm ăn lớn như vậy, dựa vào thực lực của nhà họ Diệp chúng ta hiện giờ, e rằng không có năng lực kham được. Chuyện làm ăn kiểu này thường đều là làm xong mới được quyết toán. Ít nhất chúng ta cũng phải bỏ ra được hơn trăm triệu chồng trước để thanh toán tiền nhân công và nguyên vật liệu. Nếu như làm xong dự án thành phố ẩm thực Thiên Lam cho tập đoàn Lam Thiên mà họ chỉ cần kéo dài một ngày thôi, nhà họ Diệp chúng ta đều có khả năng bị phá sản rồi.” Bác hai nghĩ một lúc rồi nói.

“Vậy phải nhờ người đàm phán thành công chuyện làm ăn này nghĩ cách rồi.” Khuôn mặt lão gia từ từ lộ ra nụ cười mỉm, nhìn về phía Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết.

Tuy rằng lão gia đã già, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tinh anh. Dù lúc Trần Lan và Diệp Sơn tìm ông, Trần Lan ra sức vì Diệp Khinh Tuyết kể công, nói rằng nguyên nhân chính đàm phán hợp đồng thành công đều là do Diệp Khinh Tuyết giỏi giang. Nhưng lão gia biết, nguyên nhân phải có đến mười phần trong đó là do Vương Hi.

Chưa nói đến việc hiện giờ mắt của Vương Hi như thế nào. Trước đây ở thủ đô anh là người có thân phận, có thể giành được mối làm ăn với Phùng Uyển, chắc chắn là có nội tình đặc biệt gì đó.

Hơn nữa năng lực trước đây của Vương Hi như thế nào, trong lòng ông trước nay đều rõ cả. Nếu như Vương Hi dám để Diệp Khinh Tuyết nuốt trọn mối làm ăn lớn như vậy, chắc chắn anh cũng có khả năng giải quyết sự phiền phức trong đó.

Không thể ngờ rằng, Vương Hi, người mà đã bị mọi người cho là kẻ phế nhân, vẫn còn có chút bản lĩnh thực sự như vậy.

Trong lòng lão gia khẽ thở dài một tiếng thế sự vô thường.

Tuy rằng ông đã gặp trở ngại khi ở thủ đô vì Vương Hi, khiến ông ôm cả một bụng tức. Nhưng cho dù đôi mắt của Vương Hi không tốt, cũng mạnh hơn rất nhiều những người bình thường khác, sau này vẫn cần phải đối xử tốt với Vương Hi.

“Lão gia nhìn Vương Hi làm gì vậy, dự án đâu phải do Vương Hi kiếm về.”

“Một phế nhân như hắn thì có thể làm được gì, nhìn hắn lâu hơn một chút cũng thấy mệt mỏi hơn.”

Ngay khi phòng họp yên tĩnh, có người nhà họ Diệp thì thầm.

“Chắc là tháng trước lão gia bị làm khó ở nhà họ Vương nên muốn tìm Vương Hi gây phiền phức đấy.” Từ Đào đắc ý nói.

“Hi Nhi, đến bên cạnh ta ngồi. Việc làm ăn của tập đoàn Lam Thiên là do cháu đàm phán thành công. Bây giờ cháu chính là công thần của nhà họ Diệp ta. Cụ thể dự án này phải làm như thế nào, cháu hãy nói với mọi người.” Lão gia mỉm cười nhìn Vương Hi.