Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 40: Tập đoàn Lam Thiên

“Mấy ngày này tổng cộng em thu mua được năm mươi ba quyền quán, toàn bộ đều là những quyền quán nhỏ, chỉ tiêu tốn mất hơn mười triệu. Những người này mở quyền quán hình như không có lãi, lớn thì đưa vài trăm ngàn, nhỏ thì chỉ mấy chục ngàn, bọn họ nhìn thấy tiền liền vội vã bán quyền quán đi, ngay cả huấn luyện viên cùng võ sĩ đều tặng cho chúng ta.”

Ngày thứ hai, Tần Thư Hào lái xe đưa Vương Hi tới phòng tập boxing Cực Cường, trên đường đi hắn ta nhắc lại giao phó tối qua cho Vương Hi.

Lúc này một mắt của hắn ta bị người khác đánh thâm tím, mũi có chút đỏ, khóe miệng cũng bầm dập nghiêm trọng, trên cổ tay quấn băng gạt, xem ra hôm qua bị người ta đánh cho không nhẹ.

“Thành phố Minh Hải chúng ta có ba quyền quán, quy mô năm mươi ngàn. Hôm qua đánh em là người của quyền quán Cực Cường, hình như là con trai của quán chủ, tên là Lý Tư Minh. Quán chủ của quyền quán Cực Cường trước đây là xã hội đen, làm vệ sĩ của người có tiền nên kiếm được không ít, ông ta dường như còn khá có địa vị trong giới giang hồ, bởi vì từ chối bán lại cho chúng ta, cho dù là nhập cổ phần cũng không đồng ý, làm cho những quyền quán khác hiện giờ cùng không tôn trọng chúng ta nữa rồi. Tổng cộng có ba quyền quán lớn cùng năm quyền quán cỡ trung, chỉ riêng tám quyền quán này đã tương đương với năm mươi quyền quán của chúng ta.” Tần Thư Hào nói.

“Tôi thương lượng với bọn họ xem sao.” Vương Hi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh, Tần Thư Hào dừng xe trước cửa quyền quán Cực Cường, hôm qua hắn ta bị Lý Tư Minh đánh đến hoảng sợ, mặc dù xuống xe trước Vương Hi, nhưng vẫn đợi anh tiến vào trước rồi mới theo sau.

Buổi chiều quyền quán không có mấy người, bởi quy mô của quyền quán Cực Cường khá lớn, diện tích khoảng năm trăm mét vuông, không bật đèn, trong phòng tập có chút u ám.

“Thằng súc sinh, mày còn dám tới!” Một người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ đang quét dọn vệ sinh, thấy Tần Thư Hào bước vào lập tức quẳng cây lau nhà.

“Tôi là ông chủ của anh ta, có chuyện tìm ông chủ của các anh bàn bạc.” Vương Hi mặt không biểu cảm ngồi xuống sofa.

Hôm nay Vương Hi khoác trên mình bộ âu phục, trên mặt lại lạnh tanh không biểu cảm, không dung tục giống như Tần Thư Hào, lúc nói chuyện làm việc mắt qua mày lại. Khi bản thân biết tự trọng, thì người khác mới tôn trọng mình được, người trẻ tuổi kia nhìn ra được Vương Hi có chút thân phận, suy nghĩ một chút liền không tranh cãi ầm ĩ với anh, vào trong gian phòng trong cùng của quyền quán tìm người.

Khoảng mười phút sau, một thanh niên đẹp trai bước ra, cánh tay để trần, mặc một chiếc quần đấm bốc ngắn, nhìn Tần Thư Hào cười cười, liền ngồi xuống đối diện Vương Hi, châm lên một điếu thuốc: “Tôi là Lý Tư Minh, bố tôi là quán chủ của quyền quán này, ông ấy già rồi nên mọi thứ đều là của tôi, bởi vậy tôi là ông chủ của quyền quán này, cậu có chuyện gì thì nói với tôi.”

“Tôi là ông chủ của công ty cổ phần đầu tư Hạ Hào, tên là Vương Kiêu Nam, nghe nói anh từ chối lời mời của chúng tôi, cũng từ chối việc nhập cổ phần, không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ không làm phiền quyền quán của anh nữa. Mà lần này tôi tới đây, là muốn hỏi nguyện vọng của các anh, có hứng thú hợp tác cùng chúng tôi tổ chức một cuộc thi hay không.” Vương Hi nói.

“Cuộc thi?” Lý Tư Minh kinh ngạc.

“Đúng vậy, nhắc tới quyền anh, có lẽ là môn thể thao ít được quan tâm trong sự nghiệp thể thao Hoa Hạ chúng ta. Anh là người mở quyền quán, có lẽ cũng biết, mở quyền quán không phải là ngành nghề dễ kinh doanh. Tôi có lòng muốn thu mua tất cả phòng tập tại thành phố Minh Hải, làm sự nghiệp quyền anh trở nên hưng thịnh, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau hồi sinh sự nghiệp quyền anh của thành phố Minh Hải, chỉ cần nó trở nên nổi tiếng, tôi tin rằng học viên của các anh sẽ nhiều lên ít nhất ba lần so với trước đây, lợi nhuận của các anh cũng sẽ tăng lên gấp ba lần, có hứng thú thử không?” Vương Hi nói.

“Xin lỗi, chúng tôi chủ yếu dạy tán thủ, kick boxing, Muay Thái, Taekwondo, số lượng học viên boxing ít, dạy đấm bốc không kiếm được nhiều tiền. Nếu tổ chức cuộc thi, đối kháng tự do chúng tôi còn có chút hứng thú, quyền anh thì thôi đi, không hứng thú lắm.” Lý Tư Minh lạnh lùng cự tuyệt.

“Quyền anh càng đẳng cấp hơn.” Vương Hi đáp.

“Ai nói với cậu quyền anh là đẳng cấp?” Lý Tư Minh lạnh tanh hỏi.

“Nhà vô địch quyền anh quốc tế hiện tại Floyd Mayweather mỗi trận thi đấu thu nhập mấy chục triệu đô la Mỹ, thu nhập cao nhất một trận đấu quyền anh là hai trăm triệu đô, những nhãn hiệu quyền anh như Winning, Grant và Reyes thậm chí càng đắt hơn. Ngược lại quyền thái bởi vì kinh tế trong nước vẫn chưa thịnh vượng, chi phí ra mắt của giới chiến đấu tự do cực thấp, về tán thủ, Taekwondo và Karate… không thể so sánh với quyền anh, quyền anh càng thích hợp hơn cho các hoạt động thương mại.”

“Lời không hợp nửa câu cũng thừa, cậu đi được rồi.” Lý Tư Minh nói.

“Được.” Vương Hi quyết đoán đứng dậy rời đi.

Anh xem như thất bại rồi, muốn cùng Lý Tư Minh của quyền quán lớn nhất thành phố Minh Hải hợp tác, người ta còn coi thường anh, từ chối cùng anh hợp tác. Quay trở lại xe, Tần Thư Hào nghĩ ngợi rồi nói: “Anh, có lẽ nên để Hàn Thiếu Kiệt ra mặt, dưới trướng anh ta có đại ca Lâm Hổ của thành phố, anh ta rất có thực lực, bảo anh ta đập tan phòng tập Cực Cường, thì sẽ đồng ý lời mời của chúng ta."

“Đó không phải là đi theo con đường xã hội đen sao?” Vương Hi nói.

Tần Thư Hào nhíu mày không nói gì.

“Căn phòng này, bây giờ chắc không có người thuê?” Vương Hi liếc mắt nhìn một căn phòng lớn nằm đối diện phòng tập Cực Cường.

Đó là một nhà hát nhỏ đã bị bỏ hoang trong một khoảng thời gian dài.

“Vị trí này rất hẻo lánh, không phải là khu vực sầm uất của thành phố Minh Hải, không có người ăn uống dạo phố mua sắm, căn phòng này lớn, chắc tầm hai ba nghìn mét vuông, tiền thuê phòng ở thành phố Minh Hải cũng không rẻ, muốn dọn dẹp cũng phải tiêu tốn không ít tiền, bởi vậy vẫn luôn không có người thuê.” Tần Thư Hào nói.

"Ngôi nhà này bây giờ chắc hẳn thuộc sở hữu của thành phố. Anh liên hệ với thành phố và nói với họ rằng chúng ta sẵn sàng thuê ngôi nhà này, sau đó hãy tìm người để sửa chữa lại căn nhà, phải là phong cách quyền anh tốt nhất, nếu có người nghe ngóng anh dùng bao nhiêu tiền để sửa sang phòng tập, anh cứ nói với họ là một trăm triệu.” Vương Hi nói.

“Được.” Tần Thư Hào đáp.

Tiếp đó Vương Hi liền xuống xe, để Tần Thư Hào đi thu xếp, anh ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trời, cảm thấy hơi chói mắt, một mình đứng trên con đường rộng lớn của thành phố Minh Hải cảm thấy có chút nhỏ bé.

Đây chính là cái gọi là khởi nghiệp, dù cho anh dễ dàng lấy được khoản đầu tư một trăm triệu, đồng thời có được sự ủng hộ của Hàn Thiếu Kiệt, nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Làm kinh doanh rất khảo nghiệm tính nhẫn nại của một người, rất nhiều người đã bỏ cuộc tại quá trình này trước khi kịp nhìn thấy tương lai.

Kinh doanh chính là như vậy, thất bại, tiếp tục, kiên trì, thất bại, là một quá trình lặp đi lặp lại, cuối cùng bước tới thành công.

Hàn Thiếu Kiệt bên kia đúng lúc đang vay tiền trong thành phố, những việc sau đó có Tần Thư Hào giúp, anh không cần phải làm gì, chỉ là có chút lo lắng, trong lòng gánh vác trách nhiệm.

Bởi vì rảnh rỗi, anh quay trở lại công ty của nhà họ Diệp.

Lúc này trong công ty đang loạn thành một đám, Trần Lan đang ở trong công ty tìm thứ gì đó, thấy Vương Hi trở lại, lập tức bước tới lôi kéo anh: “Mọi người đều đang bận rộn làm việc, cậu làm gì thế?”

“Hôm nay tôi có chút chuyện, vậy nên buổi chiều không tới.” Vương Hi nói.

“Cậu còn có việc? Cậu thì có việc gì? Cậu hiện tại là con rể của nhà họ Diệp chúng tôi, phải dựa vào nhà họ Diệp chúng tôi, không có nhà họ Diệp chúng tôi cậu chẳng là cái gì cả. Nhanh đến bãi đỗ xe, hôm nay là buổi đấu thầu thứ hai của tập đoàn Lam Thiên thành phố Minh Hải, thằng cả cùng thằng hai nhà họ Diệp chúng ta đã vội vã đến đó rồi, cậu nhanh chóng cùng vợ mình qua đó, cậu có chút bản lĩnh về thương lượng làm ăn, nhất định phải giành được dự án này” Trần Lan lớn giọng nói.