Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 36: Sự tức giận của Hàn Thiếu Kiệt

Vương Hi lặng lẽ đứng trên tầng nghe hết thảy, một lúc sau liền quay trở về phòng. Về việc Trần Lan bàn luận sau lưng anh, anh không hề suy nghĩ quá nhiều.

Tình yêu tầm thường như vậy, Diệp Khinh Tuyết là con gái của bà ta, nếu Trần Lan đã là mẹ vợ của anh, cho dù Trần Lan đối xử với anh thế nào, anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Chỉ cần Trần Lan đừng quá đáng quá, chắc chắn anh sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì để đối phó với Trần Lan.

Vì ngủ cả buổi chiều, buổi tối anh có vẻ tỉnh táo, thức cả đêm để chọn một số cổ phiếu ngành thể thao, anh chụp ảnh gửi qua wechat cho Tần Thư Hào.

"Anh, mua bao nhiêu?" Tần Thư Hào ở đầu kia trả lời.

"Tám mươi triệu." Vương Hi nói.

"Điên rồi, anh, nếu cổ phiếu của chúng ta thua lỗ, Hàn Thiếu Kiệt sẽ gϊếŧ chúng ta!" Tần Thư Hào nói.

"Mạo hiểm tỉ lệ thuận với kết quả." Vương Hi nói.

Sau đó Vương Hi lại lập kế hoạch dự án của tương lai, đến hơn năm giờ sáng, cảm thấy hơi đau đầu, mới nằm xuống gường ngủ tiếp.

...

"Cục cưng của ta, nên dậy rồi!" Vương Hi cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu, liền thấy một gương mặt dung tục trước mặt mình.

Anh rất buồn ngủ, cầm đồng hồ báo thức ở cạnh giường lên nhìn thoáng qua, mới sáu rưỡi sáng.

Anh ném đồng hồ báo thức đi, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.

"Cục cưng à, nên dậy rồi." Khuôn mặt dung tục đó lại lại tiếp tục nhỏ nhẹ thì thầm thúc giục.

Bị quấy nhiễu không ngừng, cuối cùng Vương Hi đã tỉnh táo một chút, mở mắt ra hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, mới nhìn rõ được trước mặt là ai anh lập tức hét to một tiếng.

Bà ta là mẹ vợ Trần Lan!

"Cậu kêu cái quái gì, làm tôi giật cả mình." Trần Lan lập tức có chút không vui, ra sức lườm Vương Hi.

"Bây giờ mới sáu rưỡi sáng, bà gọi tôi dậy làm cái gì?" Vương Hi hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng lấy chăn quấn ở quần đùi.

"Thằng nhãi con, cậu còn che đậy trước mặt mẹ vợ, cậu có gì tốt mà che chứ, mấy đứa nhỏ như các cậu, lúc nhỏ đã bị tôi ôm bao nhiêu lần? Có đứa còn tè dầm trên tay tôi kìa." Trần Lan phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó ngồi xuống giường, đặt tay lên đùi Vương Hi, nhìn anh bằng biểu cảm mờ ám: "Không tệ mà, hôm qua thế mà giúp Khinh Tuyết nhà chúng ta giành được một khoản làm ăn lớn. Tôi và bố vợ cậu vô cùng hài lòng, quyết định từ giờ trở đi sẽ trọng dụng cậu, hai ngày này chúng tôi tranh thủ thời cơ, giúp Khinh Tuyết trở thành phó giám đốc công ty, cậu làm trợ lý của nó đi, sau này giúp nó đàm phán làm ăn.

Nghe lời nói của Trần Lan, Vương Hi đã hiểu Trần Lan có ý gì.

Hóa ra Trần Lan sau lưng một kiểu, trước mặt lại là một kiểu khác. Tối hôm qua tỏ ra vô cùng coi thường anh trước mặt Diệp Khinh Tuyết, nhưng vì anh đã giúp nhà họ Diệp kiếm tiền về, Trần Lan vẫn còn cần đến anh. Trần Lan tưởng rằng Vương Hi không nghe thấy những lời nói tối hôm qua, hôm nay mới sáng sớm đã đến nịnh bợ anh để anh đến công ty kiếm tiền giúp Diệp Khinh Tuyết.

Người phụ nữ hai mặt này!

Bây giờ Vương Hi đã có chút hối hận, không nên để Trần Lan biết bản lĩnh của anh, khiến cho bây giờ phải chịu mệt mỏi, chỉ ngủ có hơn một tiếng đồng hồ đã bị Trần Lan mạnh mẽ đánh thức.

Bây giờ đầu anh đau kinh khủng.

"Nhanh lên, thu dọn đi, mặc quần áo của cậu vào. Ngày đầu tiên đi làm, ra dáng một chút. Bữa sáng của công ty chúng ta cậu chưa ăn bao giờ phải không, đến công ty ăn thử đi." Trần Lan lại vỗ đùi Vương Hi sau đó rời khỏi phòng.

Vương Hi tức giận nhìn cửa cả nửa ngày.

Sáu giờ rưỡi Trần Lan đã đánh thức anh, lúc ra khỏi nhà đã là tám rưỡi, vì Trần Lan mất hơn một giờ đồng hồ để trang điểm, vừa nãy mặt mộc của Trần Lan xuất hiện trước mặt anh, dọa anh không nhẹ.

Nếu Trần Lan là một người phụ nữ cẩn thận tỉ mỉ, chắc hẳn sẽ phát hiện đôi mắt cuaa anh bây giờ đã khỏi rồi, chẳng ai ngờ được đôi mắt anh lại bỗng nhiên chữa khỏi, hình tượng vô dụng của anh đã ăn sâu vào trong mắt rất nhiều người, cho dù anh có thể hiện cái gì, cũng không có ai bất ngờ.

Chiếc Maybach của anh tiếp tục bị Trần Lan chiếm lấy, lúc đi làm ngồi xe của Diệp Khinh Tuyết. Cũng không biết hôm nay nghĩ gì, có thể vì anh quá buồn ngủ, lúc ngồi trên xe tựa đầu lên bả vai Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết chỉ cong khóe miệng, nhìn anh một cái bằng ánh mắt dịu dàng, không hề nói gì với anh.

Lúc sau đến công ty, anh chẳng phải làm việc gì, vì ngày hôm qua Diệp Khinh Tuyết vừa đàm phán xong một vụ buôn bán, anh giúp Diệp Khinh Tuyết đàm phán làm ăn quá nhiều, quy mô công ty lại có hạn, bọn họ cũng xử lý không kịp, chỉ vụ làm ăn này Diệp Khinh Tuyết phải bận mấy ngày, báo cáo với lão gia của công ty, sau đó đặt hàng với nhà máy, sắp xếp nhà máy sản xuất gấp đợt vật liệu xây dựng đầu tiên. Trần Lan thích đi theo chủ nghĩa hình thức, bà ta cảm thấy chỉ cần đi làm thì cần phải chính thức một chút, cho dù mấy ngày ngày Vương Hi chằng nói gì, cũng lôi Vương Hi đến công ty làm cho Vương Hi rất đau khổ.

Cả ngày, ngay cả mặt Diệp Khinh Tuyết anh cũng không gặp, tự mình ngồi ngây ngốc cả ngày ở công ty. Mấy ngày này anh cả ở bên kia cũng đàm phán được vụ làm ăn khác, nghiệp vụ của công ty có hơi bận, Trần Lan và Diệp Sơn đều không giúp đỡ, không có tâm tình tiếp đón anh, chiều tan làm còn quên mất anh, anh phải tự mình ngồi xe trở về nhà một mình.

Mấy ngày tiếp theo, trong công ty vẫn rất bận rộn, mọi người đều không có thời gian để ý đến anh, anh dứt khoát quen với kiểu công việc này, ở trong văn phòng của Diệp Khinh Tuyết châm một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, điều khiển Tần Thư Hào phía bên kia qua điện thoại, năng lực của Tần Thư Hào ở bên kia coi như không tệ, mấy ngày này giúp anh một hơi thu mua mười mấy quyền quán, gần như mua lại chín phần mười quyền quán của thành phố Thanh Hải, chỉ còn lại mấy quyền quán lớn, vì căn cơ vững chắc, mỗi năm cũng kiếm không ít tiền, Tần Thư Hào đang thương lượng với bên đó.

Bây giờ mọi chuyện đã sắp sẵn sàng rồi, chỉ thiếu một ngọn gió đông, anh sẽ chính thức vận hành đế quốc thương mại mà anh xây dựng.

"Anh, số cổ phiếu thể thao của chúng ta đã kiếm ra tiền rồi, bỏ vào tất cả là tám mươi triệu tệ, đã kiếm được khoản nhỏ mấy triệu tệ, có muốn thu về một ít? Em cảm thấy thời cơ được rồi."

Tối hôm nay, lúc Vương Hi từ công ty đi ra, Tần Thư Hào gọi điện đến cho anh.

"Món tiền nhỏ này, đều không bằng đầu tư vào công ty tài chính." Vương Hi nói.

"Thị trường chứng khoán nguy hiểm lắm." Tần Thư Hào nói.

"Cậu làm gì quên rồi à? Nếu đã làm đầu tư mạo hiểm, sao có thể sợ nguy hiểm? Đừng chủ quan, bằng không tôi đánh gãy cái chân chó của cậu." Vương Hi cảm thấy Tần Thư Hào có chút không đáng tin cậy, chỉ sợ Tần Thư Hào len lén bán cổ phiếu đi.

Vừa bỏ điện thoại xuống, Vương Hi định giơ tay chặn một chiếc taxi lại, một chiếc Alpha thương vụ bỗng xông đến, cửa xe vừa mở ra, anh còn chưa nhìn rõ chiếc xe trước mắt là những người thế nào, một cái bao tải liền chụp lên đầu anh, rồi kéo anh vào trong xe.

"Dmm!" Lúc ở trên xem có người đấm loạn anh mấy đấm, có người hung hăng đạp lên người anh mấy đạp.

Vương Hi không phản kháng, cũng không kêu, chỉ ngồi im lặng trên xe.

Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ sau, xe dừng lại, có người kéo anh vào một tòa cao ốc, hình thư tiếp theo anh đi thang máy, ra khỏi thang máy lại bị người khác kéo đi một lúc, trong đó lại có người đánh anh vài cái, sau đó anh cảm thấy gió bên người rất lớn, có người hô một tiếng vứt bao tải trên người anh ra.

Đây là tầng thượng của một tòa nhà hơn ba mươi tầng, đứng ở tầng thượng có thể thu vào trong mắt toàn bộ phong cảnh của thành phố Minh Hải.

Lúc này đã hơn tám giờ tối rồi, bầu trời thành phố Minh Hải đã tối, từng tòa nhà cao ốc sáng lên ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ. Đứng trên sân thượng, Vương Hi nhìn Hàn Thiếu Kiệt sắc mặt tái nhợt ngồi trên một chiếc ghế dựa, một đám đông người đứng sau lưng anh.

Lúc này hắn mặt một bộ âu phục đẹp đẽ, sắc mặt đầy u ám, châm một điều thuốc, lặng lẽ nhìn anh rất lâu mới từ từ lộ ra nụ cười hung ác.

"Có biết vì sao tôi phải tóm anh không?" Hàn Thiếu Kiệt từ từ đứng lên, ngậm điếu thuốc, bộ mặt hung ác bước từng bước đến phía anh.

"Tôi không biết." Trên mặt Vương Hi hơi bầm tím, bĩu môi vẻ mặt không quan tâm.

"Mấy ngày này tôi lại tra rõ ràng một chút về tình hình của anh." Hàn Thiếu Kiệt cười.

"Đã tra được gì rồi?" Vương Hi ngạc nhiên.

"Hai năm trước, có một thiếu gia mù đến từ thủ đô, nghe nói hắn hoàn toàn vô dụng, cho nhà họ Diệp một khoản lớn, làm người ở rể nhà họ Diệp. Lúc đó tôi hỏi anh, có biết người này không, anh nói cực quen hắn. Tôi còn cười nói với anh, đừng qua lại với loại người như vậy, đó là một kẻ vô dụng." Trên mặt Hàn Thiếu Kiệt dần dần xuất hiện nụ cười gượng.

"Phải." Vương Hi cũng cười, châm một điếu thuốc lấy ra từ trên người.

"Hôm qua tôi đã điều tra ra toàn bộ thân phận của anh. Tôi dm anh, tôi bị anh chơi thật thảm. Nằm mơ tôi cũng không ngờ, hóa ra tên thiếu gia mù kia là anh. Nếu mắt anh đã mù rồi, anh ngoan ngoãn cam chịu số phận không được sao? Học mọi người buôn bán cái gì, còn dám động đến khoản lớn như thế, một cái miệng mà dám lừa tôi một trăm triệu. Hàn Thiếu Kiệt tôi khôn kéo như vậy, chưa từng bị người khác lừa bao giờ, anh là người đầu tiên."

"Mẹ nhà anh, thế mà dám đùa bỡn tôi, nếu hôm nay không ném anh từ trên này xuống, Hàn Thiếu Kiệt tôi tự mình nhảy xuống!" Đôi mắt Hàn Thiếu Hiệt đỏ bừng, hung hăng vò loạn mái tóc của hắn.