Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 31: Xin hãy đưa con cùng phát tài

Đường Ninh biết thực lực của Vương Hi, là người phụ trách lớp đào tạo lần này, cô tin Vương Hi tuyệt đối có thể khiến các học viên của lớp đào tạo lần này kiếm ra tiền, cho dù số người Vương Hi cần không nhiều, chỉ cần một hai người, nhưng là một người phục vụ, cô tuyệt đối không có tư lợi riêng, cô hi vọng các học viên được huấn luyện đợt này đạt được gì đó, cho dù chỉ có một người có thể bay cao cùng Vương Hi, cô cũng thấy vô cùng được an ủi.

“Tôi có lời muốn nói!” Khi Vương Hi vừa định bắt đầu diễn giảng, một người trẻ tuổi nhanh chóng giơ tay.

“Mời nói.” Chủ nhiệm phụ trách phát triển thị trường của thành phố mỉm cười, ông thích những cậu thanh niên ham học, có chí tiến thủ thế này.

“Lãnh đạo, tôi tên Lý Quang, qua buổi nghiên cứu toạ đàm hôm qua, sau khi về nhà tôi lại nghĩ một đêm, hôm qua ông nói rồi, có vấn đề gì có thể tìm ông, tôi cảm thấy tôi có những nhu cầu này.” Lý Quang nhanh chóng mở quyển sổ ra.

Hắn ta ngồi ngay đối diện Vương Hi, Vương Hi lờ mờ nhìn thấy trong cuốn sổ ghi chép rất nhiều nội dung, trên buổi tọa đàm có phiếu tên của hắn, Vương Hi mơ hồ nhớ ra, hình như lần đầu tiên anh tuyển người trong nhóm, chính là tên Lý Quang này phá đám, có chút coi thường anh, còn tag tên của Hầu Đình Uy vào, nịnh nọt Hầu Đình Uy.

“Nhu cầu của tôi là như thế này, đầu tiên tôi là một nhà sáng nghiệp thế hệ 9x, tôi đã từng làm rất nhiều ngành nghề, trang trí nhà cửa, xe hơi, thời trang và ăn uống, bây giờ tôi làm ngành bất động sản, mở một công ty môi giới nhỏ, nhưng việc kinh doanh không được khởi sắc lắm, làm một năm rồi, hầu như không có mấy lợi nhuận.”

“Tôi nghĩ là, thành phố sau này có thể tổ chức nhiều hoạt động như thế này hơn, cho những nhà sáng nghiệp doanh nghiệp nhỏ như bọn tôi có thêm nhiều cơ hội, quen biết nhiều nhân vật ưu tú như tổng giám đốc Hầu – Hầu Đình Uy, có thể học hỏi nhiều điều từ họ, thậm chí có được một số cơ hội thông qua họ.” Lý Quang nói.

“Không vấn đề.” Chủ nhiệm mỉm cười.

“Còn nữa, tôi hi vọng có thể nhận được nhiều chính sách hỗ trợ hơn, ví dụ miễn giảm một số loại thuế, thêm cả thành phố Minh Hải giúp đỡ thiết lập một số quan hệ, tham gia một số hội nghị thương gia, hoặc là có thể làm các quảng cáo rẻ một chút trên tivi. Dưới trướng tôi rất thiếu người, nhưng năm nay khi đi tuyển người ở thị trường lao động, do công ty tôi quy mô quá nhỏ, thiếu độ tin cậy, bị thị trường lao động từ chối. Tôi hi vọng, sau này thành phố Minh Hải có thể cho những người trẻ chúng tôi thêm tự tin, để chúng tôi có thể bước vào nhiều hoạt động quy mô hơn.” Lý Quang nói.

“Đề xuất của cậu rất tốt, tôi sẽ nghiên cứu nghiêm túc, tiến hành chọn lọc.” Chủ nhiệm nói.

“Còn nữa…” Lý Quang lại nhìn vào cuốn sổ bắt đầu đọc…

Vốn dĩ Vương Hi đã hẹn trước với Đường Ninh, tối nay anh là người phát biểu đầu tiên. Nhưng nhìn thấy Lý Quang nghiêm túc như vậy, vô cùng nỗ lực cho tương lai nên anh không ngắt lời. Vương Hi cảm thấy hắn ta nói nhiều điều toàn là sáo rỗng, chẳng có tí tác dụng nào. Bởi vì những thứ mà hắn muốn có, thành phố đã nghĩ ra trước rồi, đang định chuẩn bị cho bọn họ. Ngược lại hắn ta tham gia hoạt động thật sự của buổi đào tạo này, Vương Hi cho rằng hắn đang lĩnh ngộ sai lầm.

Nhưng ngắt lời, chen lời người khác là không lịch sự, Vương Hi dù không thích cậu ta lải nhải, và cả hiệu suất làm việc thấp của cậu ta, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ ngồi yên nhìn cậu ta.

“Còn nữa, tôi cảm thấy, thành phố chúng ta nên hỗ trợ tổng giám đốc Hầu, Hầu Đình Uy, nhà doanh nghiệp trẻ ưu tú như anh ấy, mới chỉ hai mươi tám tuổi, đã có thể kiếm năm trăm vạn một năm, tôi cảm thấy anh ấy đúng là quá xuất sắc luôn!” Cuối cùng, Lý Quang lại tiện nịnh hót Hầu Đình Uy, tâng bốc lẫn nhau một phen.

“Mới hai mươi tám tuổi, đã kiếm được năm trăm vạn một năm, đúng là rất cừ!” Các lãnh đạo của tọa đàm cũng vô cùng coi trọng Hầu Đình Uy.

“Đâu có, lãnh đạo, tôi cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.” Hầu Đình Uy cười nói.

“Hôm qua lúc tọa đàm, anh phát biểu hay lắm, hôm nay có thể phát biểu tiếp không?” Có người nói.

“Được, tôi đồng ý phát biểu kinh nghiệm lập nghiệp của bản thân.” Hầu Đình Uy mỉm cười nói.

Tọa đàm lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hầu Đình Uy được tên tay chân Lý Quang tâng bốc, dễ dàng bộc lộ tài năng trong lớp đào tạo, ngược lại Vương Hi không có người quen, cho dù trong lòng có càn khôn, cũng chỉ có thể nghe người khác phát biểu.

Mọi người đều tranh nhau phát biểu, cũng là vì muốn có được sự coi trọng của các lãnh đạo, sau này có ít lợi ích đối với sự phát triển ở Minh Hải. Bọn họ đều làm ăn nhỏ, chỉ cầu chút ít lời lãi. Nếu như Vương Hi muốn triển khai việc kinh doanh của anh, người anh cần tìm là thị trưởng hoặc thậm chí là nhân vật tầm cỡ phó chủ tịch tỉnh. Các lãnh đạo ở tọa đàm này không thể giúp anh, hơn nữa mục đích của anh hôm nay là đến tuyển người, cảm thấy không cần thiết phải tranh mối làm ăn với các nhân vật nhỏ như thế này.

Mọi người đều vì sinh tồn, không dễ dàng gì.

Anh nghĩ một lát rồi rời khỏi tọa đàm, đi đến bậc thang ở bên ngoài tòa nhà châm một điếu thuốc, yên lặng nhìn cảnh đêm tĩnh mịch của thành phố Minh Hải.

“Anh là một nhân vật lớn có tài sản cả trăm triệu, nhưng không có ai quen anh, mọi người không tâng bốc anh, không cho anh cơ hội thể hiện chém gió, trong lòng anh nhất định đang rất khó chịu nhỉ?” Tần Thư Hào đi ra, châm một điếu thuốc nhìn Vương Hi cười khẩy.

“Hờ hờ.” Vương Hi chỉ cười.

Anh không muốn so đo với nhân vật nhỏ bé thế này.

“Haizz, có người chắc đang khó chịu lắm, nhìn người ta tâng bốc một nhân vật nhỏ tài sản năm trăm vạn, cũng không tâng bốc nhân vật lớn tài sản cả trăm triệu như anh. Đành vậy thôi, ai bảo anh ta không có người quen, cũng chẳng có ai biết anh ta có thực lực. Có câu rồng mạnh không ức hϊếp được rắn đất, anh rất có năng lực, nhưng xác định không thể chèn ép người bản địa sinh ra và lớn lên ở Minh Hải như chúng tôi, không có người trợ giúp thì xác định khó mà triển khai quyền cước ở thành phố Minh Hải này.” Tần Thư Hào khẽ than một câu.

“Thực ra tôi muốn thu nạp anh làm đồ đệ.” Vương Hi nghĩ một lát rồi nói.

“Thu nhận tôi làm đồ đệ?” Tần Thư Hào cau mày.

“Không sai, tôi nhận được khoản đầu tư một trăm triệu của Hàn Thiếu Kiệt, mấy hôm nay chơi một vòng ở thị trường cổ phiếu, một trăm triệu đã biến thành một trăm hai mươi triệu. Nhưng dã tâm của tôi không dừng lại ở đó, tôi muốn kéo cả nền kinh tế, bầu không khí, diện mạo tinh thần của toàn thành phố. Mà tôi thông qua những hành động này, cũng sẽ nhận được một khoản lợi nhận hậu hĩnh, mục tiêu của tôi là mấy tỉ.” Vương Hi nói.

“Chém gió.” Tần Thư Hào bĩu môi không quan tâm.

“Có phải chém gió không, anh sẽ biết rất nhanh thôi. Nhưng anh chắc rất hiểu về đầu tư, anh chắc là biết, chỉ có mình tôi, tuyệt đối không thể nuốt trọn dự án một trăm triệu này được. Tôi cần một đội ngũ, một đội ngũ có thể giúp đỡ tôi. Không sai, Vương Kiêu Nam tôi là một người vùng khác, tôi cần người bản địa chính gốc các anh.”

“Mà nếu anh có thể giúp được tôi, tôi đồng ý cho anh hai mươi triệu tiền thưởng, giao toàn bộ một trăm hai mươi triệu bây giờ của tôi cho anh quản lý, còn lợi ích anh nhận được, cũng tuyệt đối không chỉ là những điều này, tương lai còn có vài chục tỉ, vài trăm tỉ, thậm chí nghìn tỉ, anh lập nghiệp với hai bàn tay trắng với tôi, anh nên biết anh sẽ nhận được lợi ích như thế nào.” Vương Hi nói.

“Anh không thể nào dùng tôi, nói với tôi những điều này làm gì, cố ý làm tôi thèm thuồng sao?” Tần Thư Hào nói.

“Tôi đương nhiên muốn dùng anh, bởi vì cả lớp đào tạo chỉ có mình anh là chuyên ngành đầu tư mạo hiểm, mặc dù tôi ghét anh, nhưng tôi sao có thể kết thù với tiền? Anh có thể giúp tôi kiếm tiền, chỉ tiếc anh rất có chí khí, tôi luôn đánh giá thấp anh, anh là số ít người trong lớp huấn luyện biết thân phận của tôi, nhưng anh lại không hề biểu hiện bất cứ sự cung kính nào với tôi, tôi biết loại người như anh sẽ không bị tiền chi phối, cho nên xin lỗi, lần huấn luyện này là tôi xui xẻo, ngày mai tôi có thể sẽ không đến nữa, thử tìm kiếm những người khác xem sao.” Vương Hi khẽ thở dài.

“Anh đúng là đánh giá thấp tôi, tôi thực sự sẽ không cúi mình trước túi tiền của anh.” Tần Thư Hào nói.

“Đúng vậy.” Vương Hi hít sâu một hơi thuốc lá, dập đầu thuốc rồi ném vào thùng rác.

“Tôi càng không thể vì một chút tiền đó của anh mà bái anh làm sư phụ.” Tần Thư Hào lạnh lùng nói.

“Anh không cần chọc tức tôi, tôi phải về nhà rồi.” Vương Hi nói.

“Nhưng tôi có thể nhận anh làm bố nuôi, bố, xin hãy đưa con cùng phát tài!” Tần Thư Hào đột nhiên “bụp” một nhát, mặt đầy thành kính quỳ trước mặt Vương Hi

“…” Vương Hi…