Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 26: Đi dạo phố cùng Diệp Khinh Tuyết

Làm thế nào Vương Hi cũng không nghĩ ra, anh rảnh đến nhàm chán tùy tiện đăng bài trong nhóm bạn, thế mà lại thu hút Diệp Khinh Tuyết đến. Lúc này nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết tự mình đến gặp anh ở lớp đào tạo, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác không nói thành lời, có chút cảm động. Hóa ra cho dù mắt anh không nhìn thấy nữa, vẫn có một người vợ luôn luôn để ý đến anh như vậy.

Vẫn còn trong giờ học, hai người bọn họ nói chuyện trong lớp chắc chắn không thích hợp, cũng không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Tần Thư Hào, hai người bọn họ đi ra khỏi lớp học.

"Rảnh vậy sao? Giành suất tham gia đào tạo của các nhà doanh nghiệp với người bình thường. Nếu anh ở nhà buồn chán bức bí có thể nói với tôi, sao lại có thể một mình đi tung tung thế chứ? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Diệp Khinh Tuyết mặc một chiếc váy dài màu xanh lam đậm và đi giày cao gót, thắt lưng màu trắng thấp thoáng ẩn hiện, đứng đối diện với Vương Hi trên hành lang.

"Có chút rảnh rang." Vương Hi cười cười.

"Dạo này tâm tính của anh thay đổi quá rồi, không nặng nề cáu kỉnh như hồi trước nữa, có thể là do anh nghĩ thông rồi phải không, tôi thấy rất tốt, anh đã bắt đầu đối mặt với hiện thực, tiếp nhận cuộc sống." Diệp Khinh Tuyết làm như oán trách, đôi mắt lạnh băng nhìn Vương Hi.

"Dạo này quả là tôi đã thay đổi không ít." Vương Hi thừa nhận.

"Ai giúp anh đăng ký wechat vậy?" Ai giúp anh đăng bài lên nhóm bạn bè thế? Tần Thư Hào à? Hắn không phải là người tốt, bớt qua lại với hắn." Diệp Khinh Tuyết nói.

"Tôi tự đăng đó." Vương Hi nói.

"Nói dối cũng không chuẩn bị trước." Diệp Khinh Tuyết bĩu môi.

"Tôi không nói dối người của tôi." Vương Hi nói.

"Đi thôi." Diệp Khinh Tuyết kéo cánh tay của Vương Hi.

"Làm cái gì?" Vương Hi giật mình.

Lần này lại là một lần tiếp xúc cơ thể, dạo này anh ngày càng thích Diệp Khinh Tuyết, có thể do mỗi ngày nghĩ lung tung quá nhiều, anh mới nhìn thoáng qua cánh tay ngọc thon dài đẹp đẽ của Diệp Khinh Tuyết, trong lòng liền bắt đầu căng thẳng.

"Không phải anh rất buồn chán bức bí sao? Tôi đưa anh đi dạo trong thành phố." Diệp Khinh Tuyết nói.

"Cô cứ kéo tay tôi như vậy à?" Khuôn mặt Vương Hi hơi đỏ.

Mắt của anh không thấy gì nữa, tôi nhất định phải đỡ anh, hơn nữa chúng ta là vợ chồng, tuy tôi không thích gần người khác quá, nhưng nếu tôi để tâm quá sẽ có vẻ rất khác người. Dù sao có vài chyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra, tôi cũng không thể tránh anh cả đời." Diệp Khinh Tuyết nói.

"..." Trong lòng Vương Hi ngay lập tức hưng phấn.

Anh hiểu ý của Diệp Khinh Tuyết là gì rồi, quan hệ của hai người bọn họ là gì, hai người cũng không phải là trẻ con, trong lòng hoàn toàn rõ ràng, mà nếu bọn họ đã là vợ chồng, liền chứng tỏ chắc chắn tương lai bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đó, Diệp Khinh Tuyết đang tỏ rõ thái độ với anh, cô đang thử tiếp nhận anh từng chút một.

Vương Hi có khả năng kiếm tiền, có thể giúp nhà mẹ đẻ của cô bất cứ lúc nào, so sánh với Diệp Khinh Tuyết, lớp đào tạo các nhà doanh nghiệp này là cái gì? Hàn Thiếu Kiệt đầu tư cho anh một trăm triệu lại là gì? Anh đột nhiên phát hiện bản thân mình thât sự hơi thích Diệp Khinh Tuyết rồi, chỉ cần có thể có được Diệp Khinh Tuyết, cho dù bây giờ anh đã là gia chủ của nhà họ Vương, bảo anh từ bỏ gia sản mấy chục tỷ của nhà họ Vương thì có làm sao!?

Tâm tình của anh bỗng chốc tốt lên, cùng Diệp Khinh Tuyết rời khỏi tòa nhà Nhân Dân, ngồi vào chiếc Mustang của cô.

"Vườn bách thú, đi dạo phố, khu vui chơi, anh thích cái nào?" Diệp Khinh Tuyết hỏi lúc lái xe.

"Cô thích gì?" Vương Hi hỏi

"Không phải anh không thích ngồi ở nhà sao? Hôm nay tôi cùng anh làm những gì anh thích.” Diệp Khinh Tuyết nói.

Vương Hi thầm nghĩ, có cô, đương nhiên tôi thích ngồi ở nhà, muốn ở trong phòng với cô, làm chuyện đó cùng cô. Nhưng mà bây giờ anh và Khinh Tuyết chưa đến bước đó, không dám nói đùa lung tung, sợ Diệp Khinh Tuyết đạp anh một phát xuống xe, thái độ với anh lại lần nữa trở nên kém đi.

"Đi dạo phố đi, đi dạo mệt rồi tôi mời cô ăn đồ Tây." Vương Hi nói.

"Tôi mời anh." Diệp Khinh Tuyết cười.

Thành phố Minh Hải không nhỏ, lái xe từ tòa nhà Nhân Dân đến trung tâm thành phố có một đoạn đường, hơn bốn giờ chiều là giờ giao thông cao điểm, trong thành phố tắc đường kinh khùng, lúc hai người ngồi trong xe, điện thoại của Diệp Khinh Tuyết cứ kêu, Diệp Khinh Tuyết nhận điện thoại nhỏ giọng nói không đi nữa, được một lúc đầu kia lại gọi đến, hình như đang van nài Diệp Khinh Tuyết.

"Có phải cô rất bận? Vì tôi cô mới cố ý đến lớp đào tạo. Nếu phía cô có chuyện quan trọng, tôi có thể về nhà trước, không phải ngại." Vương Hi nói.

"Không phải rất bận, là tôi quên mất, hôm nay hẹn bạn đi dạo phố sau khi tan làm, buổi tối còn phải đi ăn với mấy người bạn." Diệp Khinh Tuyết nói.

"Tôi tìm chiếc xe về nhà." Vương Hi nói.

"Không cần đâu, anh đến ở nhà họ Diệp chúng tôi hai năm này, tôi vẫn chưa ở bên cạnh anh tử tế bao giờ, lúc đó thấy tâm tình anh không tốt, tính khí mỗi ngày đều rất cáu kỉnh, tôi liền nghĩ lúc nào anh nghĩ thông rồi, lúc đó tôi bầu bạn cùng anh. Dạo này anh thay đổi rất nhiều, tôi biết anh đã không còn quan tâm đến chuyện đôi mắt nữa. Nếu anh đã muốn tiếp nhận cuộc sống tốt đẹp, tôi chắn chắn sẽ cố hết nghĩa vụ chăm sốc tốt cho anh. Hôm nay hiếm có ngày tâm tình anh tốt thế, tôi lùi chuyện hẹn bọn lại đi." Diệp Khinh Tuyết nói

"Tôi thật sự không sao, đã cô đơn không chỉ hai năm, cái gì cũng đã quen rồi." Vương Hi nói.

"Không được." Diệp Khinh Tuyết kiên quyết.

"Hay là thế này đi, tuy mắt tôi vẫn chưa tốt, nhưng tôi đã không khác gì người bình thường, tôi có thể làm chuyện người bình thường có thể làm, sẽ không gây thêm phiền phức cho cô, nếu cô không cảm thấy tôi vướng bận, có thể gọi bạn cô cùng đi dạo phố, nhiều người cũng thú vị hơn chút." Vương Hi nói.

Tuy Vương Hi không muốn giấu giếm Diệp Khinh Tuyết chuyện đôi mắt, nhưng không biết vì sao, anh vẫn nói dối theo bản năng, có thể là anh muốn hiểu thêm về Diệp Khinh Tuyết.

Anh sợ Diệp Khinh Tuyết biết mắt anh khỏi rồi, sau này sẽ không chăm sóc anh như thế nữa,

Chuyện anh sợ nhất cuối cùng cũng đến rồi, anh bắt đầu dần sợ cô đơn.

"Người bạn đó của tôi rất phiền phức, anh không ghét bỏ cô ấy là tốt rồi." Ngay lúc di động của Diệp Khinh Tuyết vang lên lần nữa, Diệp Khinh Tuyết chọn nghe máy, hẹn nửa tiếng sau gặp ở quảng trường Hằng Long.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết cũng đến quảng trường mua sắm, chờ một lúc ở cửa thang máy, một cô gái hoạt bát đáng yêu chạy đến.

Tuổi tác của cô gái này xấp xỉ với Diệp Khinh Tuyết, dáng người không cao, khuôn mặt vui vẻ đáng yêu, mặc một nhãn hiệu gọn gàng, vừa nhìn thấy Vương Hi liền ngạc nhiên kéo Diệp Khinh Tuyết: "Được đó, người đẹp họ Diệp của tớ, chẳng trách cậu không muốn đi dạo phố với tớ, hóa ra là tìm kiếm trai đẹp sau lưng tớ."

"Mau khai ra, chuyện từ lúc nào? Bằng không đừng trách tớ ép cung." Cô gái nói rồi liền cù khiến Diệp Khinh Tuyết ngứa ngáy.

"Chúng tớ ở bên nhau lâu rồi." Diệp Khinh Tuyết cười trốn khỏi bàn tay cô ấy.

"Vậy mà ở bên nhau lâu rồi? Làm bạn tốt nhất của cậu, thế mà tớ lại không biết, quá là không có lòng rồi. Mau giới thiệu đi, bằng không tớ giận thật đó." Cô gái nói.

Cô ấy chưa từng nhắc đến mình với bạn thân à?

Nghe cô gái nói chuyện, trong lòng Vương Hi hơi thất vọng.

Anh tưởng rằng Diệp Khinh Tuyết không để ý đến đôi mắt của anh, xem ra vẫn để ý, dù sao anh là nỗi nhục của nhà họ Diệp hai năm nay.

"Anh đẹp trai, xin chào, em tên là Lâm San San, là bạn thân của Diệp Khinh Tuyết, xin hỏi anh tên gì, là bạn trai của Diệp Khinh Tuyết à?" Lâm San San từ từ lộ ra nụ cười xấu xa trên gương mặt.

"Tôi tên Vương Hi, là anh họ của Diệp Khinh Tuyết." Vương Hi thấy Diệp Khinh Tuyết không nói ra sự tồn tại của mình, không dám dát vàng lên mặt mình, sợ nói ra quan hệ với Diệp Khinh Tuyết khiến Diệp Khinh Tuyết không vui.

"Hóa ra là một người anh họ, chẳng trách Diệp Khinh Tuyết chưa từng nhắc đến anh với tôi." Lâm San San dẩu miệng lên, trong mắt lộ ra sự thất vọng.

"Một người họ hàng xa mà thôi, không quan trọng lắm, không nhắc đến cũng là bình thường." Vương Hi cười mất mát.

"Anh ấy không phải." Diệp Khinh Tuyết lắc đầu.

"Không phải?" Lâm San San mờ mịt.

Vương Hi khẽ chau đầu lông mày, ngạc nhiên nhìn Diệp Khinh Tuyết.

"Anh ấy là chồng của tớ, nhưng mà anh ấy là một người mù, cậu đừng coi thường anh ấy." Diệp Khinh Tuyết nói.