Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 24: Đường Ninh

Người đồng ý kết bạn đầu tiên là mẹ anh, mẹ anh là một pháp y, bà là một giáo sư có tiếng nói trong giới pháp y của thủ đô. Mẹ anh dịu dàng trí thức, được rất nhiều người kính trọng ở thủ đô, đồng thời bà cũng có một bối cảnh hiển hách, anh trai của bà là cựu chủ tịch của quỹ ngân sách khu vực Châu Á Thái Bình Dương.

Mặc dù cậu của anh đã không còn làm ở vị trí đó nữa, nhưng vẫn quen biết không ít bạn bè trong tổ chức đó, bên mẹ của anh vẫn còn rất nhiều họ hàng có bổi cảnh lẫy lừng.

Ngoại trừ Vương Hi, bố mẹ anh đều không tham gia vào việc kinh doanh của nhà họ Vương, vì vậy sau khi Vương Hi mất thế, người nhà họ Vương cũng không gây khó dễ gì cho bố mẹ anh, cũng bởi vì nhà mẹ đẻ của mẹ anh vẫn còn có một đám họ hàng cực mạnh.

Gia tộc lớn coi trọng môn đăng hộ đối, đặc biệt là nhà họ Vương càng rõ ràng, nếu không mẹ đẻ anh có bối cảnh tốt, nhà họ Vương cũng không đồng ý cho bố mẹ anh được ở bên nhau.

“A Hi, mắt của con đã khỏi rồi đúng không?” Mẹ Vương bên kia đã biết tin về đôi mắt của Vương Hi, bà nhanh chóng trả lời wechat của anh, tiếp theo vì vui mừng, liền gửi liền cho Vương Hi ba cái lì xì trị giá mười ngàn tệ.

“Lì xì ba ngàn tệ, ít quá.” Vương Hi nhận tất cả.

“Nhãi con, đây là tiền lương hai tháng của mẹ con đấy!” Mẹ Vương bên kia vô cùng kích động, sau đó bình ổn lại tâm tình, hỏi Vương Hi: “Kiểm tra lại chưa? Bác sĩ nói thế nào? Có còn khả năng mất đi thị giác một lần nữa không?”

“Bác sĩ nói vấn đề không lớn, sau này ngoài việc chú ý giữ gìn đôi mắt đừng để bị cận thị ra, có lẽ mắt đã khỏi hẳn rồi.” Vương Hi nói.

“Con vẫn nên đi khám thêm vài bệnh viện nữa.” Mẹ Vương nói.

“Bệnh viện này của thành phố Minh Hải rất tốt.” Vương Hi đáp.

“Thật không ngờ tới, nhiều bệnh viện như vậy đều không chữa được đôi mắt của con, ngược lại lại là bệnh viện ở thành phố Minh Hải lại chữa được mắt cho con, xem ra ông trời không quên con, đã cho con cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.” Mẹ Vương nói

“Những bệnh viện lớn trước kia cũng làm không ít bước đệm, Minh Hải là thành phố phồn hoa nhất của phía Bắc, khoa mắt có tiêu chuẩn cấp bốn A, không tồi, coi như những bệnh viện đó cùng chữa trị khỏi mắt cho con đi.” Vương Hi nói.

“Bên thủ đô, có lẽ con không thể quay về được nữa. Anh cả con giờ đang lớn nhất trong nhà họ Vương, chị hai con cũng cướp đoạt hết những tài nguyên còn lại, còn có người đồ đệ mà con bồi dưỡng, bọn họ cơ bản đều xếp người của mình ở nhà họ Vương rồi. Bố con cũng không đồng ý cho con trở về, mấy năm nay đang là thời kỳ quan trọng để nhà họ Vương phân chia quyền lợi. Lợi ích quá lớn, bọn họ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm ra, nếu con đột nhiên trở về có thể sẽ có nguy hiểm.” Vương Hi nói

“Vâng.” Vương Hi ngẩng đầu ngẩn người.

“May mà con có học thức, lúc ở nước ngoài thầy giáo đánh giá con rất cao, lúc ở nhà họ Vương cũng giúp họ làm ra không ít thành tựu. Ý của cậu con là, bảo thầy giáo con viết cho con một lá thư tiến cử, cậu ấy có thể sắp xếp cho con một vị trí ở câu lạc bộ đua ngựa của Hồng Kong. Lúc mới bắt đầu lương một năm sẽ là mười triệu đô la Mỹ, với năng lực của con có lẽ sẽ rất thành công ở Hồng Kong.” Mẹ Vương nói.

“Con muốn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.” Vương Hi nói.

“Đã có hướng đi chưa?” Mẹ Vương hỏi.

“Có rồi, con gặp được một người có tiền rất ngu xuẩn, hắn ta tưởng rằng mình rất thông minh, bị con đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại không biết bản thân mình sắp gặp phải chuyện gì.” Vương Hi nói.

“Đừng thái quá giống như trước đây, phương pháp con làm việc không theo lẽ thường rất nguy hiểm. Mà con đã điều tra người đó rõ ràng chưa? Bố con vẫn luôn không tán thành với cách con làm việc, không thể để người lương thiện phải chịu oan ức.” Mẹ Vương nói.

“Hắn ta lương thiện? Hắn ta không lương thiện một chút nào cả, hắn tồi tệ đến độ không thể tồi hơn nữa rồi.” Vương Hi nói.

“Vẫn nên chú ý một chút……” Mẹ Vương nói.

Thoắt cái Vương Hi và mẹ mình đã mấy tháng không gặp mặt, hai mẹ con nói chuyện rất lâu sau khi thêm wechat. Lúc anh cùng mẹ tán chuyện, lão Lưu, Diệp Khinh Tuyết, Hàn Thiếu Kiệt bên kia cũng lần lượt add wechat của anh, bố anh cũng vậy, bố của anh là giáo sư đại học, có lẽ vừa kết thúc tiết học.

“Khinh Tuyết có bầu chưa?” Đây là vấn đề bố Vương Hi quan tâm nhất.

Nói tới chuyện của anh cùng Diệp Khinh Tuyết, anh cảm thấy mối quan hệ giữa họ bây giờ có chút ngại ngùng, mấy ngày trước có một cơ hội, đáng tiếc là bị đám người Trần Lan cùng Diệp Sơn phá rối.

Tuy rằng Diệp Khinh Tuyết làm anh rất tức giận về chuyện bản thảo diễn thuyết, nhưng mà dù gì Diệp Khinh Tuyết vẫn là vợ của anh, Diệp Khinh Tuyết không bằng anh là chuyện bình thường, chuyện nên xảy ra với Diệp Khinh Tuyết vẫn phải xảy ra chút gì chứ.

Thuận tiện anh lại nhìn thoáng qua wechat của Diệp Khinh Tuyết, phát hiện wechat của cô ngoài đăng một vài món ăn thì chẳng còn gì khác.

Diệp Khinh Tuyết không nói chuyện với anh trên wechat, anh cũng không nói với cô.

Anh chỉ muốn xem dòng thời gian của cô, Diệp Khinh Tuyết không tìm anh nói chuyện, có lẽ là thấy một người mù như anh đột nhiên add wechat của cô, vô cùng kinh ngạc, không biết phải nói gì với anh.

Nghĩ một hồi, anh dùng điện thoại chụp lại phòng học, chụp lại tên mình khi tham gia vào lớp đào tạo doanh nhân, sau đó đăng lên dòng thời gian.

Dòng thời gian của anh, bố Vương cùng mẹ Vương nhanh chóng ấn like, tiếp đó là lão Lưu cùng Hàn Thiếu Kiêt.

Diệp Khinh Tuyết bên kia nhìn thấy bài đăng trên dòng thời gian của Vương Hi…….!

“Chỉ là một lớp đào tạo nho nhỏ mà thôi, lại khoe khoang lên dòng thời gian, đúng là không có kiến thức.” Tần Thư Hào bên kia thấy Vương Hi đăng lên, ngoáy mũi coi thường.

“Bạn học, cậu kinh doanh lĩnh vực gì?” Vương Hi không quan tâm tới Tần Thư Hào, quay người nhìn bạn học ngồi sau.

Ngồi phía sau anh là một nam một nữ, tuổi tác xấp xỉ nhau, tướng mạo người đàn ông bình thường, người phụ nữ kia xem như không tệ, vóc dáng rất đẹp.

Anh muốn tay trắng gây dựng sự nghiệp, một trăm triệu kia của Hàn Thiếu Kiệt chắc chắn không phải là mục tiêu của anh, anh muốn biến một trăm triệu đó thành vài tỷ, một mình anh không có cách nào làm được, anh phải có trợ thủ. Hàn Thiếu Kiệt giúp anh mà sắp xếp lần đào tạo này rất hợp với ý anh, bởi có thể tham gia loại hình đào tạo này đều là người trẻ có chút thành tựu, những người này có chút năng lực làm việc, có thể trở thành cấp dưới của anh.

Người đồ đệ trước kia của anh hiện tại có trong tay vài chục tỷ, tìm cấp dưới mới, anh chắc chắn sẽ khiến những người đó vượt qua đồ đệ của mình.

“Kẻ hèn này bất tài, làm về điện tử, thu nhập ba triệu một năm.” Người đàn ông phía sau rất kiêu ngạo.

“Tôi là người mẫu của anh ấy, thu nhập một triệu rưỡi một năm.” Người phụ nữ nói.

“Kiếm như thế nào vậy!?” Tần Thư Hào lập tức đố kị quay phắt người lại.

“Chính là kiếm như vậy.” Người đàn ông cười khẩy một tiếng.

“Người anh em, chúng ta add wechat đi, tôi là Tần Thư Hào, làm về đầu tự mạo hiểm và quản lý tài chính, mặc dù tôi không rành lĩnh vực điện tử này, nhưng rất có hứng thú, sau buổi học chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tôi mời, mong mọi người chỉ giáo.” Tần Thư Hào lấy lòng nói.

“Được.” Người đàn ông kia đáp.

“Vậy là đồng ý với tôi rồi? Mấy người thật hào phóng!” Tần Thư Hào kích động đến nỗi cả người phát run.

Vương Hi muốn tìm vài thủ hạ tốt trong mấy người này, thấy bản thân bị bọn họ lạnh nhạt, anh không nói gì, quay người tiếp tục nghịch điện thoại.

“Anh là Vương Hi?” Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi về hướng Vương Hi.

“Đúng vậy.” Vương Hi ngẩng đầu.

“Tôi là Đường Ninh, là người phụ trách của đợt đào tạo này, anh là người được Hàn Thiếu Kiệt tiến cử đúng không.” Đường Ninh lịch sự nói.

“Đúng vậy.” Vương Hi nói.

“Xuất thân của anh, Hàn Thiếu Kiệt đã nói cho tôi rồi, lần đào tạo này người có thành tích nhất không bằng một phần mười của anh, vài ngày trước lúc nhà họ Trần tổ chức hiệp hội thương gia tôi cũng đến, anh là người nổi bật của của ngày hôm đó, có lẽ không chú ý tới tôi.” Đường Ninh mỉm cười.

“Ngày hôm đó xảy ra chút chuyện, gây phiền phức cho mọi người rồi.” Vương Hi nói.

“Tôi nhìn ra được anh là người rất có năng lực, lần đào tạo này rất nhiều người trẻ tuổi đều rất có chí tiến thủ, buổi tối lớp đào tạo chúng ta có một buổi tọa đàm, anh đến nói chuyện với bọn họ một chút, dạy bọn họ làm sao có thể thành công giống như anh vậy. Đừng quá khiêm tốn, cũng đừng keo kiệt, dẫn dắt bọn họ, đừng có một mình kiếm tiền.” Nét tươi cười của Đường Ninh khiến người ta có loại cảm giác như tắm trong gió xuân vậy.

“Nếu bọn họ coi trọng lời tôi nói, tôi tình nguyện chỉ cho bọn họ vài thứ.” Vương Hi cười.