Thẩm Giai Dao, em họ của Diệp Khinh Tuyết, trước đây khi mắt Vương Hi không nhìn thấy, tại nhà họ Diệp phải nghe giọng nói của người đối diện mới có thể lờ mờ đoán ra được là ai, bây giờ đột nhiên ra khách sạn bên ngoài, chỉ nhìn tướng mạo chắc chắn không thể nhận ra cô ta. Trước đó lúc rời khỏi bệnh viện, bởi vì có lão Lưu ở dưới lầu chờ, vừa nhìn thấy anh đã mất kiên nhẫn thúc giục anh, do đó anh liếc mắt liền nhận ra ông ta.
Vương Hi bắt đầu đánh giá Thẩm Giai Dao, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười, những người họ hàng này của nhà họ Diệp anh còn chưa từng gặp qua.
"Một tên mù lại đến đây xem náo nhiệt, chê nhà họ Diệp chúng tôi mất mặt còn chưa đủ sao, nhanh chóng cút đi." Vẻ mặt Diệp Giai Dao trở nên lạnh lùng, nhỏ giọng nói với Vương Hi.
Cho dù Vương Hi là thiếu gia của một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, gia thế so với nhà họ Diệp không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, đặc biệt là Thẩm Giai Dao, càng là dựa dẫm vào nhà họ Diệp mới có thể tham gia vào loại tiệc rượu cao cấp này. Nhưng đường đường là nhà họ Diệp của thành phố Minh Hải, lại vì muốn ôm đùi nhà họ Vương mà gả con gái đẹp nhất của mình cho một người mù, sự việc này hai năm trước là một tin tức làm kinh động thành phố Minh Hải, không biết có bao nhiêu người chê cười sau lưng nhà họ Diệp.
Thẩm Giai Dao cũng từng vì Vương Hi mà có một thời gian không dám bước chân ra khỏi cửa, dù cô ta nhận quà tặng từ nhà họ Vương chưa hề chùn tay, nhưng sâu trong lòng lại vẫn luôn xem thường người anh rể này.
Thẩm Giai Dao cũng là một người đẹp, mặc dù so với Diệp Khinh Tuyết còn kém một chút, thiếu đi rất nhiều khí chất, nhưng cũng được tính là vẻ đẹp thu hút và làm người khác say mê. Dáng điệu mềm mại yếu ớt giống như nụ hoa e ấp sắp nở chờ người tới hái, vóc dáng tinh tế càng khiến cho người ta sinh ra vô số mơ mộng xa xôi.
"Tôi đến kiếm tiền, rời đi cái gì?" Vương Hi cười cười, từ trên người lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
"Kiếm tiền? Buồn cười chết mất, một tên mù như anh cũng muốn kiếm tiền? Nếu loại người như anh cũng có thể kiếm tiền, Thẩm Giai Dao tôi cũng có thể trở thành người giàu nhất thế giới rồi." Thẩm Gia Dao lạnh lẽo nói.
" Tôi là người khuyết tật nhưng tâm không tàn phế." Trong mắt Vương Hi là nét cười đùa cợt, ngắm nhìn dáng người của Thẩm Giao Dao qua chiếc kính râm.
Người em vợ này của anh không tồi, không chỉ vợ anh xinh đẹp hơn Lâm Khả Hân, mà tố chất của con gái nhà họ Diệp tổng thể cũng cao hơn so với nhà họ Lâm.
"Đừng trách tôi không cho anh thể diện, còn không đi là tôi trừng trị anh đấy." Thẩm Giai Dao nói.
"Cô nói gì? Năm trăm một đêm?" Vương Hi đột nhiên lớn tiếng nói.
"Cái gì năm trăm một đêm?" Sắc mặt Thẩm Giai Dao lập tức thay đổi.
"Năm trăm một đêm? Giá này cũng rẻ mạt quá đi, cô coi thường ai đó? Vài ngày trước tôi mới kiếm được một trăm triệu, sao có thể tìm loại hàng ven đường như cô như thế này? Chiếc đồng hồ này tặng cho cô, nhanh chóng đi đi, đừng làm mất mặt doanh nhân thành phố Minh Hải chúng tôi." Vương Hi cố ý lớn giọng, đồng thời tháo xuống chiếc đồng hồ Rolex vừa mua nhét vào trong tay Thẩm Giai Dao.
"Anh có bệnh à? Bỗng nhiên phát điên gì vậy?" Khuôn mặt Thẩm Giai Dao đỏ lên.
Vương Hi đột nhiên kêu lớn, lập tức thu hút không ít sự chú ý của những người tham gia tiệc rượu. Thẩm Giai Dao cũng thực sự xinh đẹp, mọi người cơ hồ đều đang nhìn cô ta. Những người giàu có lộ ra ánh mắt tham lam, khuôn mặt đám người đẹp thì tràn ngập nét trào phúng.
Vương Hi không quan tâm tới Thẩm Giai Dao, mạnh mẽ tóm chặt bàn tay ngọc ngà của cô ta, đeo lên cổ tay ngọc ngà chiếc đồng hồ: "Trẻ tuổi như vậy, sao lại làm loại chuyện này? Lần này coi như cô may mắn, đυ.ng phải đại gia như tôi. Chiếc đồng hồ này của tôi trị giá hơn ba trăm ngàn, không cần nữa, cô đem về giữ lấy cũng tốt, bán đi lấy tiền cũng được, sau này đừng tới đây nữa. Vài ngày trước tôi vừa kiếm được một trăm triệu, sau này còn kiếm được nhiều hơn nữa, nếu có yêu cầu gì hoan nghênh cô đến hiệp hội từ thiện của tôi."
"Anh đúng là đồ thần kinh!" Thẩm Giai Dao cắn chặt môi, mặt đỏ bừng như trái táo, một bạt tai liền vung tới đánh về phía Vương Hi.
Cơ thể Vương Hi vừa xoay, trông như thờ ơ trốn tránh khỏi công kích của cô ta, tiếp đó nhún vai nói với mọi người: "Xin lỗi, khiến mọi người cười chê rồi."
"Người anh em,không nhìn ra anh cũng rất có thực lực nha, người đẹp như vậy, cũng không muốn lợi dụng, liền tặng ngay chiếc đồng hồ ba trăm ngàn." Một người có tiền cười nói.
"Tôi không thiếu tiền." Vương Hi cười đáp.
"Làm gì vậy? Lại có tiền như vậy?" Có một mỹ nhân quăng qua một ánh mắt cao ngạo, nhìn hướng Vương Hi cố ý làm ra vẻ dè dặt thận trọng hỏi.
"Mọi người có biết mối kinh doanh kiếm được tiền nhiều nhất bây giờ là gì không? Làm thế nào mới có thể tạo ra thu nhập ổn định?" Vương Hi cố ý cách xa Thẩm Giai Dao, anh đã khiến cô ta xấu mặt đến độ hận không thể tìm được một chiếc lỗ nào để chui vào, sợ rằng Thẩm Giai Dao sẽ cùng anh liều mạng, liền di chuyển đến bên cạnh một người có tiền tiếp tục nói: "Muốn kiếm tiền một cách ổn định, nhất định phải tuân thủ hai quy tắc dưới đây. Thứ nhất, không tính toán chi li được mất cá nhân, dùng tâm thái không kiếm tiền để kiếm tiền. Thứ hai, nghĩ tới nhu cầu của nhân dân, lấy tâm thái vì xã hội phục vụ mà kiếm tiền."
Có người thấy Vương Hi nói chuyện đĩnh đạc, đưa ra nghi vấn của bản thân.
“Kinh doanh hạng nhất là có lời mà không cần vốn, kinh doanh hạng hai, có lời nhưng cần vốn, mà kinh doanh hạng ba là có vốn nhưng không lời, mọi người đoán xem tôi là kinh doanh hạng nào?”
“Trang phục anh đang mặc là mẫu mới nhất của hãng Armani giá hơn bày mươi ngàn một bộ, chiếc đồng ba trăm ngàn tiện tay liền tặng cho một người phụ nữ lạ mặt, xem ra là rất có tiền, anh chắc hẳn là kinh doanh hạng nhất, là làm gì vậy?” Một người đẹp bị Vương Hi khơi gợi lòng hiếu kì.
"Ánh mắt của cô không tồi, thưởng cho cô một chiếc Audi A6.” Vương Hi cười đểu, thuận tay lấy ra chìa khóa của chiếc Audi ném cho người đẹp đó.
Người đẹp đón được chiếc chìa khóa, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia khó có thể tin nổi, Thẩm Giai Dao- người vẫn đang phẫn nộ đứng một bên kinh ngạc há hốc mồm, cả bầu không khí của tiệc rượu thoáng chốc bị Vương Hi đẩy lên cao trào.
Chiếc đồng hồ ba trăm ngàn, Audi năm trăm ngàn, Vương Hi coi như rác tặng cho người khác, trong mắt bọn họ, người như vậy nếu không phải kẻ điên thì chính là người cực kì giàu có.
“…………” Người đàn ông đồng hành cùng người đẹp kia ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Lý tiên sinh, tôi căn bản không quen biết anh ta.” Người đẹp vội vàng giải thích, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng cô ta tràn ngập kinh ngạc, nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, thực sự nghĩ không thông rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Muốn kiếm tiền, chính là phải theo sát bước chân thời đại, nắm chắc nhu cầu của nhân dân, đạt được lợi ích mà chúng ta mong muốn trong quá trình phục vụ họ.” Vương Hi than thở một hơi.
“Anh rốt cuộc là làm ngành gì?”
“Đúng vậy!”
“Người anh em,không lẽ anh cũng giống như tôi, đều đi lừa đảo đầu tư?” Tần Thư Hào nhíu chặt lông mày, hành động của Vương Hi, khiến hắn ta nhớ tới rất nhiều nhà lãnh đạo tiếp thị đã trở nên giàu có chỉ sau một đêm
“Lừa đảo đầu tư? Anh lừa đảo đầu tư à?” Vương Hi ngạc nhiên nhìn hắn ta.
Tần Thư Hào lập tức ngậm miệng lại, ý thức được bản thân còn quá non trẻ, bị những lời nói xằng bậy của Vương Hi làm cho đầu óc choáng váng, nói sai rồi.
“Rất xin lỗi, tôi không giống như anh, trước nay chưa từng lừa người có tiền đầu tư. Ngay cả khi ai đó đầu tư vào tôi, tôi cũng dựa vào sự nhạy bén trong kinh doanh và lương tâm vì những nhà đầu tư đó mà kiếm tiền. Chẳng qua nghĩ lại đúng là đã đời, mấy ngày trước còn kiếm được một trăm triệu.” Vương Hi giả bộ thâm trầm, đột nhiên búng ngón tay với phục vụ: “Tiệc rượu hôm nay, sẽ do Vương Hi tôi mời!”
“Mẹ kiếp!”
“Tên tiểu tử mặc dù có chút kì lạ, nhưng xem ra rất có thực lực.”
“Người anh em, cậu rốt cuộc là tham gia dự án gì? Có thể thảo luận với chúng tôi không? Cho dù cậu lôi kéo đầu tư cũng không sao, trong tay tôi có một mười triệu tiền nhàn rỗi, tôi gửi cậu đầu tư.” Một người có tiền vội vàng lên tiếng.
“Quá ít, đã từng kiếm được một trăm triệu, rất khó để mà có hứng thú với mười triệu.” Vương Hi đáp.
“…………” Thẩm Giai Dao, Tần Thư Hào cùng những người có tiền trong tiệc rượu……...
“Vậy cậu rốt cuộc là làm dự án gì? Có thể nói sơ qua một chút không?” Người giàu có kia đỏ mặt nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói cùng với bạn hợp tác của mình.” Vương Hi nói.
“Vậy thì, tôi làm đối tác của cậu được chứ?” Từ ngoài đám đông, bỗng truyền tới một giọng nói.
Nghe được tiếng nói này, sắc mặt của mọi người liền thay đổi, một người né tránh không kịp nhanh chóng bị chủ nhân của giọng nói đó đẩy ra, những người còn lại thì vội vàng nhường đường cho hắn ta.
Hàn Thiếu Kiệt, đại thiếu gia cao cấp nhất của thành phố Minh Hải, gia sản lên đến hàng tỷ nhân dân tệ, dưới trướng nuôi dưỡng rất nhiều côn đồ, là cường hào có tiếng số một của thành phố Minh Hải. Lúc này trong ngực hắn trái phải mỗi bên ôm một mỹ nữ, khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm Vương Hi đang cười cười, từng bước tiến về phía anh.
“Tiểu tử thối lôi kéo đầu tư, lừa tiền lại lừa đến phách lối như thế này, anh tưởng rằng tất cả chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Vài ngày liền có thể kiếm được một trăm triệu? Hiện tại tôi là đối tác của anh, anh nói cho tôi biết, là làm dự án gì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nếu anh không nói được rõ ràng, đừng trách tối nay tôi đánh gãy cái chân chó của anh!” Hàn Thiếu Kiệt nghiến chặt răng, giọng nói như rít qua kẽ răng.
Thấy Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên đến bóc trần bộ mặt của Vương Hi, Thẩm Giai Dao cùng Tần Thư Hào lộ ra nét tươi cười. Bọn họ đều không phải đồ ngốc, nhìn ra được Vương Hi là đang lôi kéo đầu tư, chẳng qua là đột nhiên bị phương thức tiếp thị như đại gia của anh làm cho sững sờ.
Bây giờ anh lại vô ý chọc tới Hàn Thiếu Kiệt, đoán chừng tối nay không chết cũng bị lột một lớp da.
Vương Hi trong lòng lại thầm mừng rỡ, cuối cùng cũng câu được chú dê béo nhất tối nay ra rồi!