Vô Địch Chiến Thần

Chương 77: Bất luận sống chết

Khi đêm đến, Sở Vân Mộng lười nhác nằm bò trên ghế sofa trong phòng khách. Cô đang ôm Vu Đình Đình vừa mới làm xong bài tập. Hai người cùng xem kênh thiếu nhi đang chiếu phim hoạt hình.

“IQ của em gần bằng Đình Đình rồi đấy”. Lâm Triệt đưa cho Sở Vân Mộng quả táo đã gọt sẵn, khẽ giọng nói.

Sở Vân Mộng lườm anh một cái, sau đó tiếp tục hí hửng xem phim hoạt hình. Từ lúc Lâm Triệt và Sở Vân Mộng ở bên nhau thì hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Ở nhà, ăn mặc cũng không còn quá mức bảo thủ nữa. Cô mặc chiếc áo ngủ có hình gấu trúc nhỏ, không ngờ lại cùng một kiểu với Đình Đình. Hai người ôm nhau giống như hai chị em, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Sao hôm nay anh ân cần vậy, lại còn biết gọt táo cho em nữa”. Trong lúc nhàn rỗi, Sở Vân Mộng hiếu kỳ hỏi.

Lâm Triệt bĩu môi, không nói nên lời. Lẽ nào ngày thường anh không biết cách giao lưu với mọi người đến thế sao? Gọt mỗi quả táo cho thôi mà cũng bị người ta nói là ân cần vô cớ.

“Thấy dạo này em mệt quá nên làm cho em thôi mà”. Lâm Triệt mỉm cười, nói.

Văn phòng Vân Mộng đã đi vào hoạt động chính thức, số lượng đơn hàng tăng lên nên công ty cũng bắt đầu bận rộn. Hai ngày nay, Sở Vân Mộng cũng đang nghĩ xem mình có nên mua một chiếc xe để đi không. Nhưng làm như vậy thì không còn cớ để Lâm Triệt đến đón cô lúc tan làm nữa. Đúng là có chút khó xử!

Hiếm khi nghe thấy Lâm Triệt nói ra câu quan tâm như vậy nên trong lòng Sở Vân Mộng cũng thấy vui. Cô trừng mắt, có chút nũng nịu nói: “Coi như anh vẫn còn chút lương tâm!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nhau đều có thể nhìn ra vẻ yêu mến. Dường như họ lại quay lại cái đêm mà Sở Vân Mộng uống say mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình một lần nữa.

“Anh nhìn cái gì vậy?” Sắc mặt Sở Vân Mộng ửng đỏ, nói một câu oán trách.

Lâm Triệt mỉm cười rồi nói một câu bông đùa: “Nhìn em giống một đóa hoa”.

Ai mà ngờ được, đệ nhất thiếu soái phía bắc với khí thế rung chuyển đất trời và quyết đoán, vậy mà giờ đây lại lộ ra vẻ dịu dàng và xấu hổ. Đột nhiên, Sở Vân Mộng dường như nghĩ ra điều gì đó. Cô nhảy từ trên ghế sofa xuống, khiến Vu Đình Đình giật cả mình.

“Anh đợi chút, em đi lấy cho anh món quà”. Sở Vân Mộng tâm trạng vô cùng tốt, cô nhảy nhót một cái rồi đi về phòng của mình.

Một lát sau cô cầm đến một bộ trang phục đã bọc cẩn thận rồi đưa đến trước mặt Lâm Triệt, khẽ giọng nói: “Nè, cho anh đấy, coi như là tiền thuê nhà trong thời gian vừa rồi”.

Dáng vẻ kiêu kỳ, nũng nịu như này lại có chút đáng yêu. Trong lòng Lâm Triệt thấy rung động rồi nghĩ đến việc, mấy ngày trước Sở Vân Mộng lấy cớ là thiết kế thời trang nên đến đo kích cỡ cơ thể mình. Hóa ra là cô ấy định tặng mình món quà này, cũng coi như cô có lòng.

“Anh mau thử xem có vừa người không?” Sở Vân Mộng thúc giục.

Vu Đình Đình cũng không xem ti vi nữa mà cũng hùa vào. Cô bé nhảy nhót còn phấn khích hơn cả Lâm Triệt.

Lâm Triệt nhận lấy quần áo rồi bị hai cô cháu đẩy vào trong phòng. Một lát sau, cửa phòng được mở ra và Lâm Triệt bước ra. Lúc này, Sở Vân Mộng và Vu Đình Đình đều hai mắt sáng ngời.

Khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ lạnh lùng anh tuấn đầy góc cạnh, vóc dáng cao ráo kết hợp với bộ đồ vest màu xanh đậm khiến Lâm Triệt trở nên cao quý và nho nhã như quý tộc. Chỉ có điều đôi dép lê trên chân dường như phá hỏng cả bầu không khí.

“Chú ơi, chú là hoàng tử à?” Đình Đình với vẻ mặt như một fan cứng của Lâm Triệt, hào hứng bổ nhào lên trước.

Lâm Triệt ôm cô bé quay một vòng rồi nói: “Đình Đình có mắt nhìn người quá, thân phận hoàng tử lưu lạc nhân gian của chú bị cháu nhìn ra rồi!”.

“Xì!” Sở Vân Mộng xì một cái rồi đi lên trước ngồi khụy xuống, chỉnh sửa giúp Lâm Triệt chỗ ống quần không bằng nhau.

“Anh có thích không?” Chỉnh sửa xong ống quần, Sở Vân Mộng chưa đứng dậy luôn, tay chống má rồi chống lên đầu gối, khẽ giọng hỏi.

“Em làm thì tôi đều thích hết”. Lâm Triệt dường như không cần phải suy nghĩ gì hết, cứ vậy mà nói ra.

Vu Đình Đình không hiểu gì, cứ đi đi lại lại nhìn hai người. Không biết tại sao, trong ánh mắt hai người nhìn nhau, dường như có gì đó lấp lánh.

“Thôi, cũng không còn sớm nữa, anh cũng đi nghỉ sớm đi!” Sắc mặt Sở Vân Mộng ửng đỏ, tim đập càng nhanh hơn. Cô cảm thấy mình như sắp ngạt thở đến nơi rồi.

“Ừm! Vậy ngày mai gặp”. Lúc cửa phòng đóng lại nhưng tâm trạng vẫn chưa thể bình thường lại được.

………………….

Cùng lúc này, đối với đám con nhà giàu mà nói, đêm đến mới là lúc bắt đầu của những cuộc vui chơi. Trong phòng KTV xa hoa sang trọng đang diễn ra buổi ăn chơi điên loạn. Trong phòng lớn đẹp đẽ đủ mọi màu sắc và ánh đèn, giống như vô số đường thẳng giao nhau.

Một đám nam nữ trẻ tuổi cùng với tiếng nhạc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang lắc lư cơ thể. Còn có những cô gái ăn mặc hở hang đang có những động tác vô cùng quyến rũ. Còn trong một góc của phòng KTV đó, Tề Niên là người tổ chức ra bữa tiệc tɧác ɭoạи này thì quả thực đang buồn bực không vui, dường như đầy tâm sự ngồi lẻ loi ở một góc. Mấy lần có người đến mời hắn thì đều bị hắn từ chối.

Đúng lúc này, điện thoại lại một lần nữa vang lên, vẫn là số điện thoại quen thuộc đó. Sắc mặt hắn lại một lần nữa trầm trọng rồi đi ra khỏi phòng. Hắn tìm một nơi yên tĩnh không có người để nghe điện thoại. Giọng người phụ nữ thánh thót vang lên ở đầu dây bên kia.

“Tề Niên, không biết cậu suy nghĩ thế nào rồi?” Giọng nói của người phụ nữ vô cùng dễ nghe.

Có người nói, nghe giọng của người con gái là có thể biết được người đó có phải người đẹp không. Nếu như dựa vào giọng nói này thì đối phương tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

Nhưng biểu cảm của Tề Niên thì vô cùng khó coi, sắc mặt sa sầm, không thấy ý cười gì: “Cô Sở, nhà cô sản nghiệp lớn như vậy, hà tất cứ phải làm khó một nhân vật nhỏ bé như tôi? Chuyện này, tôi đã bất lực rồi, cô đi tìm người khác đi”.

Hai người đã vì vấn đề này mà nhiều lần nói chuyện với nhau rồi nhưng đối phương chỉ nhắm vào Tề Niên thôi.

“Ha ha”. Sau khi đối phương truyền đến nụ cười lạnh thì tiếp tục hỏi: “Tề Niên! Không phải là cậu nghĩ mình muốn thoát ra mà có thể thoát được dễ dàng như vậy chứ?”

Sắc mặt của Tề Niên càng khó coi hơn, hỏi: “Rốt cuộc cô có ý gì?”

Giọng nói của người phụ nữ kia vẫn dễ nghe nhưng lại lạnh lùng vô cùng: “Tôi muốn cậu tiếp tục nhắm vào Sở Vân Mộng. Những việc mà cậu làm vẫn chưa đủ!”.

Tề Niên trầm ngâm không nói gì, lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi chủ ý. Sở gia ở thành phố An Dương có thể được coi là gia tộc đứng đầu trong ba thế gia lớn của thành phố Tân Tân. Tất cả tài sản hay các mối quan hệ của họ đều không phải là thứ mà Tề gia có thể so sánh được.

Chỉ cần một công ty nhỏ bé dưới trướng nhà họ Sở cũng đủ để làm lung lay đến sản nghiệp của Tề gia. Ấy vậy mà một năm trước, một tiểu thư của Sở gia nhờ bạn bè giới thiệu tìm đến Tề Niên để hắn bắt đầu nhằm vào Sở Vân Mộng.

Thù lao là giúp đỡ Tề gia ở một số ngành nghề. Còn Tề Niên cũng không phải loại người tốt đẹp gì, vì thế với những chuyện hợp tác với thế gia đẳng cấp như này, tất nhiên hắn sẽ gật đầu đồng ý.

Một năm sau đó, bất luận là nhắm vào văn phòng Vân Mộng hay bản thân cô thì đều làm ra những chèn ép và phá hoại…Cho đến khi Lâm Triệt xuất hiện. Điều này khiến hắn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Lúc định thu tay lại thì đối phương lại không tha cho hắn.

Mấy năm nay, Tề gia đã dần bước vào được giới thương gia nổi tiếng. Lúc có được lợi ích định thoát ra thì chỉ e không được dễ dàng như vậy.

Khi thấy Tề Niên chần chừ không nói gì thì đối phương lại cười lạnh, khẽ giọng nói: “Tề Niên! Cậu nghĩ rằng sau khi bám vào Sở gia chúng tôi, Tề gia muốn thoát ra mà được sao? Có ngây thơ quá không?”

“Trong một năm nay, Sở gia giúp đỡ gì Tề gia các người thì đều có ghi chép lại cả!”

“Chỉ cần những ghi chép này còn thì không cần Sở gia tôi phải ra tay. Chỉ cần tôi để lộ ra ngoài thì Tề gia sẽ bị xóa sổ trong một đêm!”

“Mẹ kiếp!” Tề Niên lớn tiếng mắng một câu. Loại đàn bà này quả nhiên để lại đường lui cho bản thân.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Muốn tôi làm con chó cho Sở gia thì tôi thà cùng kéo cả đám xuống địa ngục”.

Giọng nói của người phụ nữ cũng lạnh lùng đi vài phần, khẽ nói: “Không cần, làm xong việc này thì gia tộc của tôi và cậu coi như không liên quan gì nữa!”

“Việc gì?”

“Bắt Sở Vân Mộng lại cho tôi, bất luận sống chết!”