Ầm!
Cửa bị đẩy mạnh ra, mấy người Lâm Triệt đi thẳng vào.
Năm gã đàn ông cường tráng như công nhân đang bao vây nhân viên trong văn phòng.
Bọn họ đanh định đánh.
"Các người làm gì thế, mau dừng tay." Thấy vậy, Ngô Minh lập tức lớn tiếng quát ép bọn họ dừng tay.
Năm gã đàn ông nhìn đám người Lâm Triệt bước vào.
Mặc dù rất nhiều bảo vệ theo phía sau anh nhưng bọn họ không hề lộ vẻ sợ hãi hay chùn bước.
Mà ngược lại khi thấy người quản lý ở đây trẻ như vậy, bọn họ cười khinh thường.
Lâm Triệt ngồi xuống sofa rồi khẽ nói: "Nói đi, rốt cuộc các người gọi tôi tới có chuyện gì."
Trong năm người, một người đàn ông bước ra, ông ta hơn 40 tuổi, cơ thể cường tráng, mặt đầy râu ria.
Ông ta đến trước mặt Lâm Triệt, đưa tay ra nói: "Tôi tên Lý Thiên, phải xưng hô với cậu thế nào nhỉ?"
Lâm Triệt không bắt tay với ông ta mà hỏi thẳng: "Không cần phải nói lời khách sáo nữa, các người nói mục đích của mình đi. Nghe nói đây không phải là lần đầu tiên các người tới chỗ tôi gây sự."
Nói tới đây, trong mắt anh hiện lên vẻ tàn khốc.
Lý Thiên không thèm để ý. Ông ta thu tay lại, thảnh thơi ngồi đối diện Lâm Triệt, vắt chân khẽ nói: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, không ngờ ông chủ của nơi này lại là nhân vật trẻ tuổi như vậy. Chậc chậc! Lợi hại, lợi hại."
Ông ta vừa chặc lưỡi vừa rung đùi đắc ý.
Điệu bộ không hề để mắt tới Lâm Triệt, mà chỗ ngồi của ông ta cũng có nghĩa ông ta có thân phận ngang Lâm Triệt, hai người đang đàm phán.
Thấy vậy, Trương Hợp mỉm cười. Xem ra có kẻ muốn làm lớn chuyện đây.
"Nói chuyện chính đi!" Lâm Triệt không quan tâm tới hành vi của ông ta mà lên tiếng nói.
Lý Thiên nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt Lâm Triệt rồi cao giọng nói: "Từ nay về sau, mấy người thi công ở đây đều phải dùng vật liệu chỗ chúng tôi. Dù xây lầu hay trang trí bên trong đều phải dùng đồ của chúng tôi."
Quả nhiên giống hệt những gì Ngô Minh nói, đối phương muốn ăn miếng bánh ngọt này.
"Việc thi công hiện tại đang cần vật liệu, chúng tôi đã liên lạc xong rồi. Nếu các người muốn cung cấp đồ trang trí bên trong thì có thể tham gia cạnh tranh, thắng người khác rồi chúng ta tất sẽ có cơ hội hợp tác." Lâm Triệt mỉm cười nói.
"Mẹ mày, mày giỡn mặt à! Nếu làm theo trình tự bình thường, mẹ nó tao còn đến tìm mày à." Lý Thiên tức giận, lớn tiếng mắng chửi.
Trương Hợp cau mày, Lâm Triệt thì vẫn mỉm cười.
Lý Thiên tiếp tục nói: "Tao nói cho mày biết, hôm nay tao đến không phải là để thương lượng với mày! Mày muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn hợp tác cũng phải hợp tác, mày không có sự lựa chọn khác."
Lý Thiên đã để lộ hết ý đồ, há miệng ngậm miệng đều là lời lẽ bẩn thỉu. Lời ông ta nói giống hệt lúc nãy đám người Lâm Triệt nghe thấy ở cửa.
Ông ta nói năng cực kỳ phách lối.
"Xem ra các người đã có mưu đồ từ sớm." Lâm Triệt vẫn bình tĩnh nói.
Lý Thiên rút một điếu thuốc ra, ông ta rít một hơi rồi cố ý phun khói vào mặt Lâm Triệt.
"Đúng vậy, mong ông chủ nhỏ mở một đường sống cho chúng tôi. Phải không các anh em!" Lý Thiên vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng cười phụ họa.
Tất cả mọi người, bao gồm công nhân thi công đi theo đều có sắc mặt khó coi. Đám người này thực sự quá phách lối!
Bọn Lý Thiên nổi danh là ác bá ở vùng này.
Trước kia bọn họ là côn đồ, cách đây không lâu không biết vì sao mà tất cả bị bắt vào tù mấy ngày rồi mới được thả ra.
Bất động sản bắt đầu hưng thịnh nên bọn họ bắt tay làm ngành này.
Bọn họ uy hϊếp dụ dỗ, nếu bạn không mua đồ ở chỗ bọn họ, bọn họ sẽ không ngừng quấy rối bạn và người nhà.
Thậm chí đưa con đi học cũng bị chặn đường.
Lâm Triệt tỏ ý mọi người không cần lo lắng, anh nói với Ngô Minh: "Hôm nay, đúng lúc cho mọi người nghỉ sớm, tiền lương trả như lương cả ngày."
Ngô Minh hiểu ý, ông ấy gật đầu rồi đi thông báo.
Lý Thiên lấy một chồng giấy từ tay người đằng sau rồi ném trước mặt Lâm Triệt: "Đây là thoả thuận hợp tác, mau ký đi để bọn tao về nhà sớm, lề mề là không xong đâu."
Lâm Triệt cầm lên xem kỹ.
Điều lệ nào cũng viết khá rõ ràng. Sau khi xem xong, anh bị chọc cười.
"Chúng tôi phải vứt bỏ bên xưởng đã hợp tác để hợp tác với các người ư?"
"Đúng vậy. Cái này không cần thương lượng!" Lý Thiên nhướng mày, ngạo mạn nói.
"Vật liệu giống nhau nhưng phải trả với giá hơn họ 20%, có độc ác quá không! Công trình lớn như vậy, giá ban đầu đã đủ cho các người kiếm một khoản rồi mà vẫn muốn tăng 20%, hơi quá đáng đấy." Lâm Triệt nhìn văn kiện, nhẹ giọng nói.
Ầm!
Lý Thiên đột nhiên cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném vào đầu Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn văn kiện trong tay như không hề hay biết.
Lý Thiên cứ như đã nhìn thấy cảnh ông chủ nhỏ bề ngoài gọn gàng, đẹp đẽ vỡ đầu chảy máu, cực kỳ thảm hại!
Nhưng mắt thấy sắp đập trúng.
Lâm Triệt vẫn nhìn văn kiện nhưng tay lại túm lấy gạt tàn bay tới.
Bộ âu phụ trên người anh dính một chút tàn thuốc..
Lý Thiên sững sờ, đám người phía sau sững sờ.
Khoảng cách gần như vậy mà một tay bắt được gạt tàn bay tới, đang đóng phim à?
Đúng lúc này, Ngô Minh quay lại.
Ông ấy khẽ nói: "Thiếu gia, mọi người đã tan làm."
"Ừ." Lâm Triệt gật đầu, cầm gạt tàn thuốc vững vàng đặt lại trên bàn.
"Tôi đã xem xong bản thỏa thuận này của ông, nó không phù hợp với yêu cầu thi công của chúng tôi. Xem ra chúng ta có cơ hội hợp tác rồi." Lâm Triệt nói từng câu từng chữ.
Lý Thiên lập tức đứng bật dậy.
"Đm, tao thương lượng với mày à? Ông thấy mày ngứa da đấy." Nói xong, ông ta vung nắm đấm về phía Lâm Triệt.
Trương Hợp bước một bước, túm lấy cánh tay của Lý Thiên trong chớp mắt.
Anh ta nhẹ nhàng bẻ một cái.
Rắc!
Cánh tay thoáng chốc mềm yếu rã rời như cao su.
"Mẹ nó, mày làm gì tao thế?" Lý Thiên chưa từng thấy thủ đoạn này. Ông ta lớn tiếng mắng chửi.
Ông ta không thể hành động nên nhìn đám người sau lưng hét: "Bọn mày ngớ cái gì? Quên lời dặn của anh Bưu à, lên đi."
Đám người phía sau tao nhìn mày mày nhìn tao.
Nhìn bản lĩnh của đối phương là biết chắc chắn không phải người bình thường, ai cũng không muốn ra tay.
"Đầu óc bọn mày có vấn đề à, đến lúc đó anh Bưu truy cứu, để tao xem bọn mày ứng phó thế nào." Thấy bọn họ không động đậy, Lý Thiên vội vàng uy hϊếp.
Vào lúc này, không thể để một mình ông ta ra tay được.
Quả thực cái tên anh Bưu rất có sức uy hϊếp, mấy người bọn họ liếc nhìn nhau rồi túm vũ khí có thể dùng ở bên cạnh, xông về phía Lâm Triệt và Trương Hợp.
Ầm ầm ầm!
Gậy gỗ vỡ tan, người ngã ngựa đổ.
Thoáng chốc đã phân thắng bại khiến sắc mặt Lý Thiên tái nhợt thêm vài phần.
Thì ra ông chủ nhỏ này không phải kẻ mới vào đời, cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Hai người dám tới đây vì có bản lĩnh thật sự.
"Tôi có chút hứng thú với anh Bưu của ông đấy! Tôi cũng quen một người tên vậy, không biết có phải cũng một người không." Lâm Triệt bỗng xuất hiện trước mặt Lý Thiên.
Anh nhìn thẳng vào mắt ông ta, mỉm cười hỏi.
Bình bịch!
Lý Thiên bị dọa tới mức lùi về sau mấy bước. Thanh niên này, nụ cười này...
Khiến lòng người ta rét lạnh.