Vô Địch Chiến Thần

Chương 69: Ngoan cố chống trả

“Bố ơi...” Vương Hải khóc lóc gào lên, bò lê bò lết từng chút về phía bố mình.

Thế nhưng gã chưa bò được bao xa đã bị Trương Hợp túm ngược trở về, chân giẫm lên lưng khiến gã không thể nhúc nhích được nữa.

Mặt mũi Vương Hoằng Vĩ lạnh ngắt, đây là lần đầu tiên có người dám hống hách như vậy trước mặt ông ta.

Dám giẫm đạp con trai ông ta trước mặt bố của nó.

“Đúng là nghé con không sợ cọp, trẻ người non dạ không biết trời cao đất dày!” Vương Hoằng Vĩ chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay Lâm Triệt là nhân vật đứng đầu ở đây.

Nhìn gương mặt còn nhỏ hơn con trai mình vài tuổi của anh, ông ta lên tiếng chỉ trích.

Đối mặt với vẻ lạnh nhạt của Vương Hoằng Vĩ, Lâm Triệt chỉ nở nụ cười rồi nhẹ nhàng phản bác: “Ông cũng khá đấy chứ, già đầu rồi mà dạy được một thằng con ngoan huênh hoang, hống hách thích bắt nạt con gái nhà lành.”

Cùng kiểu câu như ông ta vừa nói, tuy ra vẻ khách sáo, nhưng vô cùng sắc bén.

Chỉ vài câu đơn giản đã liệt kê đầy đủ tội trạng của Vương Hải cho Vương Hoằng Vĩ biết, để xem ông ta sẽ có thái độ như thế nào trước mọi hành vi của con trai mình.

Vương Hoằng Vĩ nghe xong cũng hiểu nên lia mắt nhìn khắp nơi, đồng thời suy đoán được nguyên do của sự việc.

Nhưng, thế thì đã sao?

Con trai của Vương Hoằng Vĩ này, cướp vài con đàn bà về thì đã sao? Ở cái chốn khỉ ho cò gáy, vừa mắt bọn nó còn là giúp mấy gia đình ấy thoát nghèo nữa kìa.

“Hờ, được con trai tao để mắt tới là diễm phúc của bọn nó!”

“Vả lại, tao không tới đây để thương lượng với mày mấy chuyện này. Mau chóng thả con trai tao ra, có lẽ tao sẽ khai ân tha tội chết cho chúng mày.” Vương Hoằng Vĩ tiếp tục nói.

Lâm Triệt chỉ cười chứ không đáp, anh ngồi xuống, thong dong rót cho mình một chén trà.

“Nếu tôi không thả thì sao?”

“Thế thì đừng trách tao không khách sáo! Xông hết lên, đừng đánh chết hẳn, tao muốn thấy bộ dạng đau đớn khổ sở của chúng nó!” Vương Hoằng Vĩ hạ lệnh, đám tay sai ở phía sau đồng loạt lao về phía Lâm Triệt.

Tiểu Thảo sợ hãi trốn sau lưng anh.

Á!

Âm thanh kêu gào đau đớn vang lên lần nữa, đám tay sai đang lao tới cũng phải dừng bước.

Hóa ra Trương Hợp lại giẫm gãy nốt cái chân còn lại của Vương Hải, mà lúc này, đôi chân mạnh mẽ của anh ta đang giẫm lên đầu gã. Nếu nhấn mạnh hơn một chút, chỉ e sẽ giẫm nát đầu gã luôn.

“Rốt cuộc mày muốn thế nào hả? Mày phải biết thân biết phận của mày chứ, nếu dám đấu với tao, cho dù bây giờ mày thắng thì đã sao? Tao có thừa thời gian và sức lực chơi với mày, tao gϊếŧ mày dễ như trở bàn tay.” Vương Hoằng Vĩ nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhà họ Giang dựa vào đánh đấm mới dựng nên cơ nghiệp, mà Vương Hoằng Vĩ cũng xuất thân từ đầu đường xó chợ.

“Ha ha ha, hay ho đấy, gọi điện thoại cho nhà họ Giang đi.” Lâm Triệt khẽ khàng bảo.

Trương Hợp lôi điện thoại ra và bấm số.

Vương Hoằng Vĩ càng thêm sững sờ, thằng này biết nhà họ Giang? Nhưng ông ta nghĩ lại, chắc hẳn anh cố tình khoe khoang, cho dù biết vài người nhà họ Giang thì đã sao? Chỉ cần không phải là đám người cầm trịch nhà họ Giang, ông ta chẳng sợ ai cả.

Đến lúc đó kiếm bừa một lý do là lấp liếʍ cho qua được ngay.

“A lô, tìm ai thế?” Một giọng nói ngông nghênh vang lên ở đầu dây bên kia.

“Tôi tìm Giang Nguyên Khôi.” Trương Hợp đáp.

Lúc này, Vương Hoằng Vĩ mới giật mình, anh ta thật sự dám tìm ‘đại ca’ nhà họ Giang- Giang Nguyên Khôi.

“Chính là tôi đây, sao cậu là biết số điện thoại của tôi!”

Trương Hợp không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói tiếp: “Là ông thì được rồi, thiếu gia nhà tôi muốn nói chuyện với ông.”

“Thiếu gia hả! Đệt, oai phong gớm nhỉ, nếu không nói chuyện chính sự thì đừng trách tôi “vặt” luôn thiếu gia nhà cậu nha!” Giang Nguyên Khôi ngông nghênh đáp lại, trước mặt lão ta mà cũng có người dám xưng thiếu gia.

Trong số những người ông ta từng đánh chết cũng có kha kha thiếu gia nhà giàu, khi còn sống.

Lâm Triệt cầm lấy điện thoại, anh nói: “Giang Nguyên Khôi, tôi là Lâm Triệt.”

Sau câu giới thiệu tên tuổi đơn giản, anh không nói gì thêm, đợi đối phương hồi đáp.

Giang Nguyên Khôi vốn đang biếng nhác ngả người trên ghế công sở, hai chân gác lên bàn làm việc, đột nhiên như con thỏ bị bứt tai, ngồi phắt dậy.

Cái tên khiến người ta mất ăn mất ngủ này lại xuất hiện rồi.

“Lâm, Lâm tiên sinh, cậu coi cái miệng tôi nè, thỉnh thoảng không nghe khống chế, tôi đánh nó, tôi đánh nó nha!”

Vài tiếng bạt tai chan chát bỗng chốc vang lên, chẳng qua không phải đánh trên mặt mà là âm thanh mô phỏng khi đánh trên cái bụng mỡ của lão ta thôi.

Lâm Triệt cũng chẳng buồn so đo, anh lạnh giọng hỏi, “Hôm qua, trước khi đi, tôi đã nhắc nhở các người thế nào? Chớp mắt một cái đã quăng hết rồi à? Gã họ Lâm này trước nay ghét nhất những kẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng.”

Hôm qua trước khi lão ta ra khỏi nhà anh, Lâm Triệt cố tình dặn dò nhà họ Giang phải biết giữ mình, sau này nghiêm khắc với bản thân, không được làm chuyện ác nữa.

Mà lúc này Giang Nguyên Khôi ngẫm kỹ lại, mình có làm chuyện gì xấu đâu nhỉ?

Không chỉ như thế, lão ta còn cố tình tặng cho bạn gái của Lâm Triệt một đơn hàng lớn, coi như nấc thang kéo gần khoảng cách của đôi bên.

Nghĩ mãi quả thực không nghĩ ra nhược điểm gì, Giang Nguyên Khôi bèn dùng giọng đanh thép mà hứa hẹn: “Lâm tiên sinh cứ yên tâm! Tại hạ đã cảnh cáo cả gia tộc thậm chí toàn bộ nhân viên công ty rồi, nhất định không làm chuyện xấu nữa.”

“Ha!” Một tiếng cười lạnh khiến tất cả những lời định nói của Giang Nguyên Khôi phải nuốt ngược trở về.

“Ông biết Vương Hoằng Vĩ chứ? Lúc này, ông ta đang dẫn hơn mười người mặc đồng phục của tập đoàn Giang thị chắn trước mặt tôi. Ông lấy đâu ra tự tin mà thề thốt đảm bảo với tôi hả.”

“Hay nói cách khác, chuyện này vốn do ông chỉ đạo?”

Giang Nguyên Khôi đờ ra, Vương Hoằng Vĩ đúng là thuộc hạ của lão ta.

“Lâm tiên sinh, chuyện này... Chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Thôn Phong Nguyên, nhà hàng nông sản, trong vòng ba mươi phút mà không tới thì nhà họ Giang tự gánh hậu quả!” Nói xong câu này, anh cúp máy luôn.

Giang Nguyên Khôi đần mặt ra.

Sau đó, lão ta bừng tỉnh, quát ầm lên: “Cái thằng khốn nạn Vương Hoằng Vĩ, bảo nó vào đây gặp tao.”

Thư ký ở bên ngoài chạy vào, lí nhí đáp: “Tổng giám đốc, ban nãy giám đốc Vương dẫn theo đám bảo vệ của công ty ra ngoài rồi, không biết là đi đâu, có cần gọi điện thoại cho ông ấy quay về không ạ?”

Không cần kiểm chứng thêm, giờ phút này đã có thể xác định được mức độ chính xác của sự việc.

“Mẹ cha nó chứ, ông mày tốn vài trăm triệu để kéo gần quan hệ với phủ Tổng tư lệnh, cái thứ chết tiệt này lại làm hỏng hết chuyện của ông rồi!” Giang Nguyên Khôi mắng ầm lên.

Sau đó lão ta lại quát: “Khẩn trương thông báo cho thằng hai, thằng ba, lập tức chuẩn bị xe xuất phát.”

Bên trong nhà hàng.

Bầu không khí vô cùng lúng túng, Vương Hoằng Vĩ nhìn về phía hai người trước mặt mà kinh ngạc mãi không thôi.

Ông ta đã nghe toàn bộ cuộc gọi ban nãy, tuy rằng không thể loại trừ khả năng đối phương đang diễn trò để lừa mình nhưng ông ta vẫn thấy hoảng loạn. Nếu đây thật sự là nhân vật mà Giang Nguyên Khôi cũng không dám chọc vào.

Thì chỉ e người đầu tiên muốn gϊếŧ mình là Giang Nguyên Khôi.

“Rốt cuộc mày là thằng nào? Đừng diễn tuồng nữa, định lừa trẻ con ba tuổi à?” Vương Hoằng Vĩ vẫn cứng miệng, nhưng giọng điệu đã “mềm” hơn rất nhiều.

“Tôi là người nào, ông không xứng đáng được biết.” Lâm Triệt vẫn bình thản.

Vương Hoằng Vĩ im lặng.

Ông ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Nếu thân phận của người trước mặt thật sự ‘hoành tráng’ đến mức Giang Nguyên Khôi phải nể sợ, vậy thì khi Giang Nguyên Khôi chạy tới, lão ta sẽ lập tức đập chết mình đã làm dịu cơn giận của đối phương.

Cho nên điều duy nhất ông ta có thể làm lúc này là gϊếŧ chết đối phương trước khi Giang Nguyên Khôi ập đến.

Rồi kéo Giang Nguyên Khôi xuống vũng nước đυ.c, cùng che giấu mọi thứ.

Nếu đối phương cố tình khoe khoang, Giang Nguyên Khôi trong cuộc gọi cũng là giả, vậy thì gϊếŧ anh rồi, ông ta cũng không phải chịu trách nhiệm gì.

Nói đi nói lại, đối phương bắt buộc phải chết, chết ngay lập tức.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Vương Hoằng Vĩ bật cười, đối phương đúng là trẻ người non dạ.

“Người đâu, gϊếŧ chúng nó cho tao, sau chuyện này mỗi thằng sẽ được 100000 tệ bồi thường.” Vương Hoằng Vĩ gào thêm, cũng không màng đến sống chết của con trai nữa.

Treo thưởng hậu hĩnh, ắt sẽ có kẻ dũng cảm.

Một trăm nghìn tệ không phải con số nhỏ đâu.

Đám tay sai bắt đầu rục rịch, chỉ trong thoáng chốc đã ào lên, xông về phía hai người Lâm Triệt.