Vô Địch Chiến Thần

Chương 67: Thiếu gia nhà họ Vương

Đôi mắt sắc bén của cậu Vương nhìn chằm chằm Tiểu Thảo.

Gã lớn tiếng tán dương Triệu Trân làm việc rất năng suất.

Lâm Triệt chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đây không giống như cuộc gặp mặt giữa hai bên mà giống việc cậu Vương đang chọn hàng hóa hơn.

Họ chỉ chú ý đến việc có thể khiến cậu Vương hài lòng hay không chứ hoàn toàn không hề quan tâm tới việc Tiểu Thảo có đồng ý hay không.

Vương Hải ngồi xuống đối diện với Tiểu Thảo, giới thiệu bản thân, đồng thời gã còn vươn cánh tay mập như móng heo ra.

Từ đầu tới cuối Tiểu Thảo luôn cúi đầu, vì lịch sự nên cô vẫn bắt tay với đối phương

Nhưng vừa chạm tay là Vương Hải đã túm lấy, hai tay nắm chặt, gã vuốt ve bàn tay mảnh khảnh của Tiểu Thảo

Tiểu Thảo hoảng sợ, vội vàng dùng sức rút tay về.

Vương Hải kinh ngạc, đã tới nước này rồi mà cô ta còn giả vờ gì nữa. Gã chau mày nhìn Triệu Trân.

“Con bé này, làm cái gì vậy! Theo cậu Vương là được hưởng vinh hoa phú quý không ngừng, đừng có không biết điều như vậy.”

Sắc mặt Tiểu Thảo càng trở nên khó coi.

Nghĩ tới việc sau này bị gả cho một tên đầu heo, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhưng cô lại không dám phản kháng.

Cô biết mẹ nuôi không thích mình, chỉ muốn cô đi lạc biệt xứ luôn để tiết kiệm lương thực cho gia đình. Cô đã từng nghĩ tới việc bỏ đi nhưng từ khi được bố nuôi đưa tới thôn này thì cô chưa từng ra ngoài bao giờ, chưa từng được học hành, cũng không biết làm thế nào để ra khỏi thôn.

Cô có thể làm gì đây? Cô không muốn quay trở lại tháng ngày lục thùng rác tìm thức ăn như trước nữa.

Nhìn cô gái Tiểu Thảo mắt rưng rưng giống như đóa hoa chưa nở.

Trong lòng Vương Hải vui như nở hoa, thật đúng là nhặt được báu vật.

“Được rồi, bà cũng đừng quá đáng quá, từ từ sau này sẽ ổn thôi.”

Triệu Trân vừa nói vừa kéo tay Tiểu Thảo, định đưa tới tay Vương Hải một lần nữa.

Tiểu Thảo định phản kháng nhưng bị Triệu Trân nhéo mạnh, đau tới mức cô suýt kêu lên.

Vương Hải cười ha ha, đợi bàn tay nhỏ bé được đưa tới.

Đúng lúc này một bàn tay to chặn ngay chính giữa.

Tiếng nói điềm tĩnh của một người vang lên ở bên cạnh.

Biến cố đột ngột khiến Vương Hải giật mình. Gã ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông có khí chất phi phàm đang đứng cạnh bàn.

Lúc đầu, gã cũng để ý tới hai người Lâm Triệt ở bàn bên cạnh nhưng không ngờ được là họ lại đi cùng Triệu Trân.

Sắc mặt Vương Hải trở nên nghiêm trọng. Gã hỏi với giọng nghi ngờ.

Món đồ sắp tới tay mà lại bị người khác cắt ngang, trong lòng gã thấy khó chịu.

“Ồ, đây là anh trai của Tiểu Thảo, sống ở bên ngoài. Hôm nay vừa hay tới đây nên cũng tiện tới thăm thôi.”

Vương Hải cũng có chút kiến thức, đương nhiên gã sẽ không tin lời nói vừa rồi của Triệu Trân.

Người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, khí chất hiên ngang, còn Tiểu Thảo, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại ăn mặc giản dị, căn bản không cùng một thế giới, làm sao họ có thể là quan hệ anh em!

Nhưng gã cũng không quan tâm tới những điều đó, chỉ cần hôm nay có được Tiểu Thảo thì người kia là ai cũng được.

“Nếu đã vậy thì dọn đồ ăn thôi, nơi vùng quê nghèo nàn này có thể có thứ gì ăn được chứ.”

Triệu Trân xuống dưới phân công dọn món lên. Ông chủ kiêm đầu bếp trong nhà hàng bắt đầu chuẩn bị bữa cơm trưa cho mọi người.

Một lúc sau, một bàn thức ăn nhà nông thịnh soạn đã được bưng lên:

“Đệt, đây là những thứ gì vậy.” Vương Hải cầm đũa, gảy qua gảy lại từng đĩa một cách kén chọn.

Gã lộ ra vẻ ghê tởm, rất phản cảm với những món ăn thôn quê.

Lâm Triệt cầm đũa thử những món ăn trên bàn. Mặc dù nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vị cũng không tệ. Nguyên liệu phần lớn là do nhà tự trồng được, mùi vị ngon, hơn nữa ăn cũng yên tâm.

Lâm Triệt hạ đũa xuống, nhìn thẳng Vương Hải.

Đối diện với ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi phía trước, không biết tại sao mà trong lòng Vương Hải bỗng cảm thấy sợ hãi.

Gã dời mắt, không dám nhìn trực diện rồi mới cảm thấy yên tâm hơn.

Thái độ của gã vẫn kiêu ngạo như cũ: “Hừ, những điều khác các người không cần biết, tôi chỉ nói, bố tôi là Vương Hoằng Vĩ,- Giám đốc dự án của tập đoàn Giang Thị.”

“Tiền mà nhà tôi có là con số mà có khi cả đời các người cũng không kiếm nổi.”

Tập đoàn Giang Thị?

Nhà họ Giang của thành phố Tân Tân không biết đi tới đâu rồi, dính líu tới luôn cả giới kinh doanh luôn rồi cơ đấy.

Lâm Triệt cười tủm tỉm, nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Vương Hải thay đổi. Gã để lộ vẻ dữ dằn nhìn Triệu Trân.

“Triệu Trân, mẹ kiếp, bà định chơi tôi à, ai thèm đi xem mắt bà!”

Tiếng quát dữ như sấm đánh, khiến Triệu Trân run rẩy, suýt té khỏi ghế.

“Cậu Vương bớt giận, tất cả đều do tôi không giải thích rõ ràng. Cậu đợi một chút, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng.”

Nói xong, bà ta quay qua nhìn Lâm Triệt và Tiểu Thảo.

Ánh mắt bà ta nhìn về phía Lâm Triệt nhưng cũng bị ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng của anh dọa sợ đến phát run.

“Thực ra, lần này không phải xem mặt mà là tìm một chốn tốt để con gửi gắm sau này. Cậu Vương trẻ tuổi tài cao, gia đình lại giàu có.”

“Mặc dù không phải là cưới hỏi đàng hoàng nhưng sau này con cũng chẳng phải lo cơm áo gạo tiền gì, tốt hơn cả trăm ngàn lần so với cuộc sống hiện tại, không còn phải làm việc đồng áng nữa. Tốt biết bao ấy chứ!”

Triệu Trân biết không thể thuyết phục được Lâm Triệt nên đành kéo tay Tiểu Thảo khẽ nói.

Bộ dạng bà ta như một người mẹ hiền từ đang lo lắng tương lai cho cô.

Bà ta biết Tiểu Thảo chưa từng được học hành, trước đó cũng sống khổ sở, chưa từng gặp những người phụ nữ khác ngoài đời nên là người dễ bị lợi dụng nhất.

Tiểu Thảo chỉ cúi đầu từ đầu tới cuối, trầm mặc không nói.

Lâm Triệt hỏi với giọng lạnh lùng.

Vương Hải tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh lùng lên tiếng.

“Mày đừng làm loạn nữa, Tiểu Thảo có thể ở bên cạnh cậu Vương là phước tu được của nó. Mày đừng làm hỏng chuyện tốt!”

Chuyện tốt?

Chuyện tốt đối với bà ta thì có!

Vừa nói gã vừa móc ra một xấp tiền toàn tờ 100 tệ, vứt lên bàn.

Triệu Trân trợn tròn mắt, vẻ mặt mừng rỡ.

Bà ta kéo Tiểu Thảo, định đưa tới bên cạnh Vương Hải

“Thật không ngờ, chuyện bắt nạt đàn ông ức hϊếp đàn bà này lại đổ lên đầu Lâm Triệt tôi. Gan chó của bà lắm.”

Tiếng hét vang lên, dọa Triệu Trân sợ tới mức phải buông tay.

“Chưa nói tới việc Tiểu Thảo không đồng ý, dù ngày nào đó mà em ấy thích ai thì cũng phải hỏi anh hai là tôi có đồng ý hay không.”

Lâm Triệt vô cùng tức giận. Hành vi của Triệu Trân thực sự quá tồi tệ. Bình thường, bà ta đối xử không tốt với Tiểu Thảo đã đành, lại còn vì công việc của con trai mình mà đưa con gái nuôi lên giường của một con lợn.

Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?