Vô Địch Chiến Thần

Chương 60: Đêm khuya khó ngủ

Cùng chung cảnh ngộ đêm khuya khó ngủ có nhiều người lắm.

Ví dụ như gia chủ của nhà họ Từ- Từ Dương Văn.

Trong thư phòng được bày trí xa hoa, Từ Dương Văn ngồi trước bàn làm việc.

Ông ta đọc tư liệu mà đám thuộc hạ điều tra được trong mấy ngày nay, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

Bất giác, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy dọc xuống.

Kết quả điều tra mấy hôm nay khiến ông ta rất trằn trọc, càng điều tra về sau càng khiến gia chủ nhà họ Từ hiểu nhiều biết rộng như ông ta cảm thấy hoảng loạn hết sức.

Đến mức ông ta suy đoán rằng, sau cùng có lẽ nó sẽ biến ông ta thành kẻ tội đồ của nhà họ Từ.

Cơ đồ trăm năm cuối cùng sụp đổ trong tay ông ta.

“Bố, muộn thế này rồi sao bố chưa ngủ?”

Đúng lúc ấy.

Từ Lệ Thù thấy thư phòng vẫn sáng đèn nên đẩy cửa bước vào, bắt gặp bố mình đang nhíu chặt hai hàng lông mày.

“Hầy, không ngủ nổi, thành phố Tân Tân này sắp biến động lớn lắm!” Giọng của Từ Dương Văn lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Biến động lớn?

Bố cô có ý gì? cục diện của thành phố Tân Tân vốn đã được xác lập, ba đại gia tộc cai quản mọi quyền phát ngôn, ai có thể lay chuyển nổi cái kiềng ba chân này chứ!

Trừ khi trên chính phủ có người muốn động tới họ, nếu không, ai có tư cách nói tới ba gia tộc lớn chứ.

“Ba đại gia tộc và cục diện đã định, bố hà tất phải tốn nhiều tâm tư vào vấn này.” Từ Lệ Thù lên tiếng khuyên bảo.

“Con xem cái này đi.” Từ Dương Văn đẩy túi tài liệu trên bàn về phía trước.

Từ Lệ Thù tỏ ra nghi hoặc, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng mở nút bấm, lấy tài liệu từ bên trong ra.

Khi nhìn thấy trang đầu tiên, trong lòng cô đã giật mình.

Lâm Triệt.

Hóa ra bố cô vẫn đang điều tra Lâm Triệt, sự thật này khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lần nào gặp phải người đàn ông này cũng khiến cô gặp ác mộng nhiều đêm liền.

Tiếp tục đọc.

Lâm Triệt, trước năm 12 tuổi sống tại thành phố Tân Tân, lưu lạc xin ăn, có quan hệ thân thiết với Chu Văn Hằng nhà họ Chu.

12 tuổi theo Trấn Bắc Hầu tòng quân lên biên giới phía Bắc.

Ồ, hóa ra khi đó anh nói anh từng đi lính là theo Trấn Bắc Hầu vào quân đội.

Khi đó ở biên giới phía Bắc có chiến tranh, là nơi nguy hiểm nhất, chết hết nhóm người này đến nhóm người khác.

Nhóm người cũ chết trận hết rồi, nhóm người mới lập tức thế chân.

“Bố, sao bố vẫn còn điều tra về người này thế? Chúng ta chỉ cần giải quyết hết mọi chuyện, chúng ta đã hứa là sẽ không còn liên quan gì tới anh ta nữa. Có phải anh con không cam tâm, vẫn muốn báo thù anh ta không?” Từ Lệ Thù nhanh chóng hướng nguồn cơn về phía anh trai mình.

Trong lòng cô, con cháu quyền quý lúc nào cũng ấu trĩ như vậy đấy.

Làm việc không suy nghĩ đã đành, lúc nào cũng vì vài chuyện lặt vặt không quá quan trọng mà không suy xét đến cục diện chung.

Anh trai cô chính là dạng người như vậy.

Hầy, ban đầu thì là thế! Nhưng bây giờ, cho dù bảo nhà họ Từ muốn báo thù người này, cũng không đủ tư cách đâu.” Từ Dương Văn không tránh né câu hỏi của con gái mà thản nhiên đáp.

Ông ta vô cùng hài lòng với cô con gái mình, vị trí gia chủ trước giờ chưa từng được truyền cho con gái.

Nhưng đến thời của ông ta cũng phải suy xét xem có nên nhường vị trí này cho con gái của mình hay không.

“Bố nói thế nghĩa là sao ạ?” Từ Lệ Thù hỏi lại với vẻ không hiểu.

Một cảm giác u ám bắt đầu bao trùm trái tim cô, chẳng lẽ Lâm Triệt vẫn còn bí mật gì kinh khủng hơn sao?

“Tư liệu ở trong tay con đấy, con tự xem đi.”

Nghe vậy, Từ Lệ Thù tiếp tục lật giở tập tài liệu trong tay.

Tư liệu về khoảng thời gian từ năm Lâm Triệt 12 tuổi đến khi anh 24 tuổi là một ô trắng, dù điều động tất cả quan hệ của nhà họ Từ vẫn không có thu hoạch gì, cứ như trong mười hai năm ấy, Lâm Triệt hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.

Đến tận khi chiến tranh biên giới phía Bắc kết thúc, anh mới xuất hiện ở ga tàu hỏa thành phố Tân Tân.

Trang thứ ba, tài liệu giảng giải đại khái rằng.

Lâm Triệt và trợ thủ từng xuất hiện ở nhà họ Tôn, sau đó cả nhà họ Tôn bị tịch thu gia sản, thiếu gia nhà họ Tôn – Tôn Bân tử vong.

Từ Lệ Thù cứng người.

Tôn Bân là bạn cùng lớp với cô, tuy rằng biết gã đã chết rồi, nhưng lúc này nói rằng cái chết của gã liên quan đến Lâm Triệt, cô vẫn thấy ngạc nhiên.

Tiếp đó là đến nhà họ Trần.

Chuyện này thì cô biết, hai cha con nhà họ Trần rơi xuống từ lầu gác nhà họ- Tử vong.

“Nói như vậy thì nhà họ Tôn cũng có quan hệ với anh ấy? Chuyện này không quá kỳ lạ, dù gì nhà họ Tôn vẫn kém nhà ta mấy phần!” Từ Lệ Thù nhẹ nhàng nói.

Nhà họ Tôn đã không bằng nhà họ Từ còn huênh hoang hống hách, bị tiêu diệt cũng là đúng người đúng tội.

Từ Dương Văn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không sợ con gái oán thán, ông ta châm một điếu thuốc, nhả khói ra rồi nói tiếp: “Con đọc tiếp đi.”

Cô lật tiếp, trang sau là một đống suy đoán, thêm cả vài sự kiện rời rạc có khả năng liên quan.

Thực ra độ xác thực cũng khá thấp.

Nhưng câu kết luận sau cùng bị khoanh tròn bằng bút mực đỏ.

Mệnh lệnh được đưa ra từ phủ Tổng tư lệnh Trấn Bắc, không cần các cơ quan liên quan phê thẩm, người này có quyền trực tiếp điều động bộ đội đóng quân tại bản địa.

Uỳnh!

Đầu óc Từ Lệ Thù vang lên một tiếng nổ lên, trái tim cô cũng đập thình thịch.

Tất cả do phủ Tổng tư lệnh hạ lệnh.

Trình Thế Bình- Trấn Bắc Hầu, người quản lý các thành phố phía Bắc, không ai không biết không ai không hay, họ coi người này như hoàng đế nhưng không ngờ lần đầu tiên nhà họ Từ tiếp xúc với phủ Tổng tư lệnh lại theo cách này.

“Bố à, rốt cuộc bố nghĩ thế nào vậy? Với thân phận này, chỉ riêng việc điều tra anh ta thôi cũng đủ khiến nhà họ Từ gặp nạn diệt tộc!” Từ Lệ Thù khá buồn bực.

Cô đã nhắc nhở gia tộc mình đừng đυ.ng tới Lâm Triệt không chỉ một lần, cũng nhiều lần cúi đầu đảm bảo với Lâm Triệt.

Còn gia tộc của cô thì sao?

Trước mặt cô thì dùng cái đầu trên cổ để đảm bảo, sau lưng lại giấu cô, lén lút tiếp tục điều tra về Lâm Triệt.

Một gia tộc làm kinh doanh đi điều tra người của phủ Tổng tư lệnh, có giấu nổi phủ Tổng tư lệnh không? Việc này truyền tới tai anh ấy thì lại có thêm một vụ diệt cả gia tộc nữa.

Câu hét của con gái cũng không khiến Từ Dương Văn nổi giận, chuyện này quả thật nhờ có con gái ông ta ra mặt mới cứu được nhà họ Từ.

“Ngày mai con đi với bố tới gặp cậu ấy, tặng quà và xin lỗi!”

“Con không đi!” Từ Lệ Thù giận dỗi đáp trả.

Cô đã thề thốt hứa hẹn với Lâm Triệt bao nhiêu lần rồi, dù anh khá tin tưởng cô, nhưng gia tộc cứ tát vào mặt cô hết lần này đến lần khác, cô làm gì còn mặt mũi đi gặp Lâm Triệt.

“Phải, bố biết lần này con có đóng góp lớn cho gia tộc, nhưng chuyện đã đến mức không thể vãn hồi được nữa! Con theo bố đi một lần này thôi, bố đảm bảo, sau này nhà họ Từ không bao giờ dám trêu vào Lâm Triệt nữa.” Từ Dương Văn đành dỗ dành cô.

Bản thân ông ta suýt đã khiến cả gia tộc tiêu tùng vì chuyện này.

Kể ra thì ông ta thật sự không bằng cô con gái cưng của mình.

“Bố hứa đi!”

“Bố hứa!” Từ Dương Văn nghiêm túc nói.

Bấy giờ sắc mặt Từ Lệ Thù mới khá hơn, cô khẽ gật đầu.

Từ Dương Văn tiếp tục nói: “Thêm cả cậu Giang gì đấy bạn của con nữa, nể tình nó có quan hệ mật thiết trong việc làm ăn của nhà họ Từ, con cũng báo cho họ một tiếng.”

Từ Lệ Thù gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Với chuyện của Giang Tân, nếu như lúc đó cô không đứng ra ngăn cản thì xét theo tài liệu này, Lâm Triệt thực sự có khả năng gϊếŧ gã ta.

Không chỉ riêng gã ta, nếu nhà họ Giang muốn phản kháng, họ cũng sẽ bị liên lụy.

Xem ra vẫn phải nhắc nhở nhà họ Giang chuẩn bị lễ vật thật to thôi.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng rời khỏi thư phòng.

Mười phút sau, nhà họ Giang loạn như kiến vỡ tổ.

Giang Nguyên Khôi gác điện thoại rồi mà mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán, lão ta không ngừng dùng tay quệt đi.

Sự tồn tại mà nhà họ Từ cũng không dám trêu vào, thế nhưng thằng con ngu ngốc của lão lại dám.

Đúng là cái thứ nghiệp chướng!

“Người đâu, tới bệnh viện đánh gãy chân cái thằng nhãi Giang Tân đó cho tôi, suốt ngày chạy lăng quăng khắp nơi, chỉ giỏi rước chuyện thị phi.” Giang Nguyên Khôi lớn tiếng dặn dò.

Câu này khiến những người khác hoảng loạn.

Hai tay của Giang Tân bị đũa xuyên qua, bây giờ vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện, thế mà người làm bố lại còn hạ lệnh đánh gãy hai chân của con mình, ai mà dám đi chứ.

Thấy không ai nhúc nhích, Giang Nguyên Khôi càng thêm tức giận, ông ta quát ầm lên: “Thằng ba, chú đi đi! Đánh gãy chân nó, trong vòng một năm tới đừng để nó lăn xuống giường.”

Người được gọi là ‘thằng ba’ có vẻ chần chừ: “Anh cả, như thế không ổn lắm đâu, thằng Tân vẫn chỉ là trẻ con thôi mà.”

“Trẻ con cái khỉ gì, anh đang muốn giữ mạng cho nó! Hai cái chân nó quan trọng hay cái mạng nó quan trọng, mau đi đi!” Giang Nguyên Khôi đáp.

Chú ba nhà họ Giang giật mình, xem ra nhà họ Giang gặp chuyện thật rồi, không dám do dự thêm.

Cứ theo lời anh cả nói mà làm.

Những người khác cũng bắt đầu chuẩn bị quà thật hậu hĩnh.

Màn đêm yên tĩnh, đối với nhà họ Giang, cũng không thể chìm vào giấc ngủ.