Vô Địch Chiến Thần

Chương 56: Cuộc đấu trí giữa những người phụ nữ

Phòng họp yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim khâu rơi xuống nền.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Húc – lúc này trán của hắn ta đã dí sát xuống nền.

Trương Húc là nhân viên cũ, ở công ty luôn lặng lẽ làm việc, thuộc tầng lớp nhân viên cấp thấp.

Trước khi chuyển nhượng siêu thị, nhà họ Từ đã điều động hết những nhân viên làm việc hiệu quả và dày dạn kinh nghiệm đi hết.

Rất nhiều chức vị bỗng dưng bị thiết hụt nên một số nhân viên cũ nổi bật hoặc nắm rõ về siêu thị hơn được cất nhắc lên các vị trí quản lý, mà Trương Húc chính là một trong số đó.

Có thể nói con đường sự nghiệp của hắn ta không hề dễ dàng.

“Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ với những gì mình vừa nói và làm, hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội thay đổi bản thân!” Trương Húc run lẩy bẩy, lí nhí khẩn cầu.

Chu Tuyết vẫn đang xoay cây bút trong tay, ánh mắt cô đảo về phía Lâm Triệt ở đằng sau.

Lâm Triệt mỉm cười tỏ ý rằng ‘Em mới là cô chủ của nơi này, tất cả mọi chuyện cứ làm theo suy nghĩ của em là được.’

Về sau, không chỉ siêu thị này mà có lẽ vài sản nghiệp nữa của nhà họ Chu được thu gom về đều cần Chu Tuyết quản lý.

Vậy thì cô cần đưa ra quyết sách theo suy nghĩ của riêng cô.

Chu Tuyết gật gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Ánh mắt hướng về phía Trương Húc, cô hỏi: “Đứng dậy rồi nói chuyện, anh tới siêu thị này được mấy năm rồi?”

Cô không quen với việc người khác quỳ trước mặt mình.

Trương Húc thấp thỏm quay về chỗ ngồi, hắn ta cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô, đáp lời: “Được năm năm rồi ạ.”

Trông tuổi tác của hắn ta tuy khá lớn nhưng cũng không đến 30, năm năm công tác kể ra cũng không hề ít.

“Tôi thấy anh cũng là nhân viên cũ, chuyện lợi dụng chức quyền để sắp xếp công việc cho người nhà, mưu đồ kiếm lợi bất chính, anh cảm thấy có nên dùng không? Nếu ai cũng như vậy, công việc ở siêu thị này làm sao có thể vận hành bình thường được.” Giọng của Chu Tuyết không quá vang, nhưng từ nào cũng rõ ràng. Cô đang nói cho Trương Húc nghe nhưng đồng thời cũng nói cho mọi người nghe.

Với công ty như thế này, chuyện sắp xếp sẵn chức vụ tốt cho người thân vô cùng dễ thấy, nhưng đều được tiến hành ngấm ngầm, các bộ phận khác cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

Thế nhưng hắn ta bị cô chủ mới tới bắt tận tay day tận trán thế này

Vấn đề nho nhỏ bỗng chốc biến thành vấn đề to to.

Người ta thường bảo, quan mới luôn đốt ba đống lửa. (*Ý bảo lãnh đạo mới nhậm chức thường làm vài việc có ảnh hưởng lớn để thể hiện bản lĩnh và tài năng.)

Không biết đống lửa này sẽ lan tới chỗ của bao nhiêu người!

Một số người từng được Trương Húc đánh tiếng để “chăm chút” cho người nhà hơn khi phỏng vấn cũng cúi đầu thật thấp, lòng dạ rối bời, chỉ sợ việc này liên lụy đến bản thân mình.

“Xin lỗi, tôi đã phụ lòng tin của công ty và tổng giám đốc Chu.” Trương Húc cúi đầu rất thấp, chỉ biết xin lỗi.

Siêu thị Gia Lạc không quá lớn, hiệu quả kinh tế cũng không tốt, mấy chi nhánh cùng chuỗi khác đã đóng cửa hết rồi, chỉ còn chỗ này vẫn kinh doanh hiệu quả nhờ vào vị trí địa lý.

Cho nên, khi cấp quản lý và các bộ phận phân công rạch ròi cũng không quá rắc rối.

Truy cứu trách nhiệm cũng nhanh chóng tìm được nguồn cơn.

Chu Tuyết chỉ cười chứ không nói, đưa mắt đánh giá từng người trong quản lý có mặt trong phòng họp.

Với ánh mắt đó, một vài cán bộ cũ với nhiều năm làm việc hoặc không thể rời khỏi công ty này đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô còn trẻ như thế, chắc chỉ ngang tuổi con gái của khá nhiều nhân viên cũ, nhưng khả năng khống chế cục diện hay phỏng đoán tâm lý đều vô cùng xuất sắc.

Có thể nhìn ra được, tổng giám đốc Chu này không phải dạng chỉ biết ngồi chơi.

“Được rồi, nhân tiện nhắc tới vấn đề này, hôm nay tôi sẽ ban hành quy định mới: Về sau mọi việc liên quan đến tuyển dụng do bộ phận nhân sự phụ trách, các bộ phận khác và các lãnh đạo không được phép can thiệp hay ám chỉ với tính chất chỉ đạo.”

“Bộ phận nhân sự phải lựa chọn nhân lực dựa theo yêu cầu của vị trí công việc, không được mưu đồ tiến hành giao dịch trao đổi quyền lợi với những người có quan hệ đặc thù.”

Giọng nói của Chu Tuyết vọng vào tai từng người, ai nấy kinh hãi.

Quản lý của bộ phận nhân sự là một phụ nữ trung niên, người này liên tục lau mồ hôi trên trán và vâng dạ không ngừng.

Ánh mắt cô hướng về phía Trương Húc một lần nữa.

Hắn ta có thể cảm nhận được dường như bóng tối đang bao phủ lấy mình, áp lực khiến người khác nghẹt thở.

“Quản lý hậu cần Trương Húc.”

“Vâng!”

Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, hắn ta lấy ra một chiếc khan tay, liên tục lau mồ hôi trên trán.

“Nể tình anh là nhân viên cũ, cũng là lúc công ty đang cần người, trước hết anh cứ đảm nhiệm vai trò quản lý mảng đại lý, nếu biểu hiện tốt sẽ chính thức trở thành quản lý bộ phận hậu cần, nếu không ổn, vậy thì tiếp tục rèn giũa thêm đi!”

Trương Húc sững người khi thấy cô vẫn giữ nguyên vị trí quản lý cho mình.

Quá đỗi vui mừng, hắn ta vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn tổng giám đốc Chu!”

Chu Tuyết gật gật đầu, tiếp tục chủ trì cuộc họp.

Một tiếng đồng hồ sau.

Bấy giờ cuộc họp mới kết thúc, trong cuộc họp, Chu Tuyết đã tiến hành phân bổ việc điều động nhân viên và triển khai các công việc sau này, có thể nói rằng biểu hiện của cô vượt xa khả năng tưởng tượng của Lâm Triệt.

Đám đông lục tục bước ra khỏi phòng họp.

Người mới tới ứng tuyển ở bên ngoài cũng bắt đầu bước vào phòng, tiến hành phỏng vấn.

Đàm Lộ là người thứ ba bước vào phòng họp.

Lối trang điểm tự nhiên, đôi môi hồng hào, hiển nhiên trước khi vào đây cô ả đã dặm lại một lần.

Sau khi vào phòng họp, cô ta đã mỉm cười ngồi xuống ghế.

Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía người phỏng vấn, mặt mũi cô ta nhanh chóng biến sắc, vừa đặt mông ngồi xuống đã nhảy dựng lên.

“Sao cậu lại ở đây?” Cô ta chỉ vào Chu Tuyết ngồi giữa hàng ghế lãnh đạo, kinh ngạc hỏi.

Chu Tuyết khẽ mỉm cười, lật giở tư liệu cá nhân của Đàm Lộ, cô hỏi: “Sao thế? Tôi ngồi ở đây lạ lắm sao?”

“Cậu, cậu...” Đàm Lộ cứ lúng búng hồi lâu cũng không nói được gì.

Còn Trương Húc đứng bên cạnh thấy cảnh ấy mà vô cùng sốt ruột, hắn ta lên tiếng: “Đây là tổng giám đốc Chu!”

Hắn ta vừa nói rõ thân phận của cô, vừa có ý nhắc nhở.

Mặt mũi Đàm Lộ không ngừng biến sắc, đến khi nhìn về phía Chu Tuyết lần nữa, nhưng chỉ thấy khí chất ngời ngời rạng rỡ, thong dong và tự tin trên gương mặt đối phương.

Cô ta thoáng chốc hiểu ra.

Cô hai nhà họ Chu đã quay lại rồi.

Nghĩ đến đây, Đàm Lộ bỗng yên lặng hẳn, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài, nở một nụ cười thản nhiên.

Cô ta hào sảng ngồi lại chỗ của mình, khẽ khàng hỏi: “Rồi sao nhỉ, cô hai nhà họ Chu, cậu định xúc phạm tớ một lượt như thế à? Để giành lại tôn nghiêm đã mất bao nhiêu năm nay, sau đó nhìn tớ giận quá hóa thẹn, chật vật rời khỏi đây?”

Câu trả lời nằm ngoài suy đoán của nhiều người.

Đến cả Lâm Triệt ở bên cạnh cũng thấy bất ngờ, thầm nghĩ Đàm Lộ này thật không đơn giản.

“Tự tin của cô đâu rồi?” Chu Tuyết hỏi.

“Sao cơ?”

“Vẻ tự tin ban nãy của cô đâu rồi? Không đến mức bỏ cuộc dễ dàng vậy chứ?” Chu Tuyết nhìn cô ta và mỉm cười.

Trước khi phỏng vấn, Đàm Lộ tỏ ra vô cùng tự tin, ngoài việc tự tin khi bạn trai của cô ta là quản lý ở đây, cũng bao gồm sự tự tin vào bản thân mình.

Lúc này đây, Đàm Lộ rơi vào vòng xoáy chọn lựa.

Thế nhưng, cô ta đột ngột ngẩng phắt lên, hai mắt nhìn thẳng vào tất cả những người phỏng vấn ở đó, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp.

“Chào các vị, tôi là người đến phỏng vấn ngày hôm nay, tôi tên Đàm Lộ!”

Duyên dáng, xinh đẹp và tự tin quay trở về với Đàm Lộ, cô ta phô bày ưu thế của mình.

Cũng như cô ta từng nói, cô ta biết cách thể hiện giá trị của bản thân hơn Chu Tuyết, khiến người ta nhanh chóng phát hiện ra điểm sáng của cô ta hơn. Đây vốn là ưu thế của cô ta.

Cô ta quả thực biết cách sử dụng nó.

Chu Tuyết khẽ mỉm cười, bắt đầu đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Mà Đàm Lộ cũng vô cùng ung dung, lần lượt trả lời từng câu, cứ mỗi khi trả lời xong sẽ mỉm cười nhìn đối phương, không hề có ý chùn bước.

Cho dù biết rằng đến sau cùng sẽ không được tuyển dụng, nhưng vẫn phải thể diện phương diện hoàn hảo của bản thân.

Để chứng minh bản thân không hề kém cỏi.

Chốc lát sau.

Buổi phỏng vấn hoàn toàn là “sân chơi” của hai người kết thúc.

“Sao hả? Bây giờ đã nghĩ ra nên dùng lý do gì để từ chối tớ chưa?” Tuy trong lòng cũng thấy không cam tâm nhưng Đàm Lộ vẫn cố tỏ ra thật điềm nhiên.

Chu Tuyết lật giở tư liệu.

Thỉnh thoảng cũng thảo luận với người tuyển dụng ở bên cạnh.

“Giả vờ giả vịt.” Đàm Lộ hừ lạnh một tiếng.

Chu Tuyết không để ý tới cô ta, cô đặt tư liệu trong tay xuống rồi nói: “Cô được tuyển rồi, ngày mai bắt đầu đi lại.”

“Sao cơ?” Đàm Lộ và Trương Húc đều trợn tròn mắt, không thể tin nổi.