Chu Văn Hằng!
Trong căn phòng vàng son lộng lẫy là sự im lặng đáng sợ, đám đông vốn đang nâng ly chúc tụng như bị đông cứng cùng thời gian vậy.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng tới gần.
Tất cả mọi người cảm giác như nhịp thở của mình cũng sắp ngưng lại.
Bao gồm cả Giang Tân.
Lúc này mặt mũi gã ta hết sức căng thẳng, hầu kết trượt lên trượt xuống, liên tục nuốt nước bọt.
Cánh cửa phòng tiệc được nhân viên đẩy ra.
Một thanh niên cao ráo ưỡn lưng bước vào với khí thế hiên ngang.
Đám đông nín thở chăm chú nhìn anh rồi mới thở phào một tiếng. Tuy tuổi tác tương đồng, nhưng không phải Chu Văn Hằng.
Sau đó, ai nấy đều lập tức thấy nực cười vì thái độ lo lắng thái quá của mình.
Chu Văn Hằng đã chết được ba năm rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây được nữa.
“Cậu là...?” Có người cất tiếng hỏi.
Người này đánh giá anh từ trước ra sau từ trên xuống dưới mấy lần liền, cảm thấy vô cùng thân quen mà không thể nhớ nổi anh là ai.
Tuy nhiên có thể khẳng định chắc chắn không phải bạn cùng lớp với mình.
Trong chốc lát, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Lâm Triệt không chú ý lắm tới ánh mắt của đám đông đổ dồn lên người mình. Bao nhiêu năm đã qua, số người có thể nhớ được anh chắc ít ỏi lắm.
“Đã lâu không gặp rồi, mọi người!” Lâm Triệt lễ độ chào hỏi họ.
Tất cả mọi người rơi vào dòng hồi tưởng, rốt cuộc đây là ai nhỉ?
Qua một lúc lâu...
“Cậu, cậu là cái đuôi bên cạnh anh Chu đúng không?” Một giọng nữ dễ nghe vang lên từ góc nào đó.
Lâm Triệt tò mò nhìn qua, thấy ngay một cô gái trẻ trung với làn da trắng ngần, hai mắt trong veo, cô ấy đang tròn mắt nhìn về phía anh, trên gương mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Chị Nhã Dung, lâu lắm không gặp!” Lâm Triệt mỉm cười đáp lại.
Nếu là bạn bè của Chu Văn Hằng, chỉ cần đi học đúng tuổi thì đều lớn hơn Lâm Triệt, cho nên anh gọi một tiếng “chị Nhã Dung” cũng không quá đáng.
Thời nhỏ, Mạnh Nhã Dung là một trong số ít những người chịu nói chuyện với tên ăn mày như Lâm Triệt, cho nên anh cũng cảm thấy khá thân thiết.
“Đúng là cậu thật!” Hai mắt Mạnh Nhã Dung sáng ngời, cô ta cũng rất vui vẻ.
Khi nhắc đến cậu bé lẽo đẽo bám theo Chu Văn Hằng, trong đầu mọi người cũng hiện ra hình ảnh một đứa trẻ ăn mày.
Đến khi so sánh cùng Lâm Triệt ở thời điểm hiện tại, ai cũng tấm tắc ngợi khen, thật khó tưởng tượng.
Lâm Triệt tìm một chỗ trống để ngồi xuống, bắt đầu đánh giá những người đến tham dự hôm nay. Sau khi đưa mắt nhìn quanh hết lượt, anh phát hiện ra Giang Tân ngồi ở vị trí chủ tọa đang nhìn mình chằm chằm.
“Tính đi tính lại, chắc chúng ta cũng có đến mười mấy năm chưa gặp rồi nhỉ?” Mạnh Nhã Dung đứng dậy, rời khỏi vị trí liền kề với Giang Tân, hào sảng ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt.
Đối mặt với biểu cảm không hiểu gì của Lâm Triệt, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào anh, chờ đợi câu trả lời.
Trong thoáng chốc, Lâm Triệt lập tức cảm nhận được ánh mắt Giang Tân nhìn mình đã lạnh đi hơn hẳn, cũng nhanh chóng hiểu ra rằng Mạnh Nhã Dung đơn thuần của quá khứ cũng trở nên xấu xa rồi, cô ấy đang lấy anh ra làm bia đỡ đạn trước Giang Tân.
Nhưng anh cũng không để tâm lắm, còn đáp trả Giang Tân bằng một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lâm Triệt nói với Mạnh Nhã Dung: “Đúng vậy, tổng cộng là mười hai năm rồi.”
Mười hai tuổi anh rời khỏi thành phố Tân Tân, sau đó cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài khi tiến vào khu vực biên giới phía Bắc, đến bây giờ là vừa tròn mười hai năm.
Mười năm chinh chiến, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Đã nhắc đến rồi, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Cậu thay đổi nhiều thật đấy, chẳng còn vóc dáng gầy gầy nhỏ nhỏ như hồi xưa nữa, chậc chậc! Bây giờ khác biệt thật đó, trông ra dáng nhân tài ưu tú của xã hội lắm. Có bạn gái chưa? Để chị giới thiệu cho cậu một cô nhé.” Mạnh Nhã Dung cứ như chị hàng xóm nhà bên vậy, đánh giá anh từ đầu đến chân, không quên buông vài câu trêu chọc.
Giang Tân nhìn hai người trò chuyện vui vẻ thì mặt mũi càng lúc càng khó coi.
Từ nhỏ, gã ta đã theo đuổi Mạnh Nhã Dung.
Đây là chuyện mà ai cũng biết, vì thế mọi người luôn tạo ra đủ thứ cơ hội cho anh ta, khi sắp xếp chỗ ngồi còn cố tình để hai người ngồi cạnh nhau.
Thế mà không ngờ lúc này Mạnh Nhã Dung “bỏ rơi” gã ta, nói cười rạng rỡ với một tên ăn mày.
Giang Tân đảo mắt, ra hiệu cho cậu bạn đồng hành bên cạnh.
Người này hiểu ngay, ánh mắt liếc về phía Lâm Triệt.
“Thằng ăn mày kia, nơi này không phải chỗ mà mày nên đến, đừng có mong được ăn chờ uống chực ở đây.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang Lâm Triệt và Mạnh Nhã Dung.
Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, anh phát hiện ra một kẻ gầy gò ốm yếu với đôi mắt tí hin như chuột nhắt, có vẻ cũng là bạn cùng lớp của Chu Văn Hằng, nhưng Lâm Triệt không biết gã tên gì.
“Vương Bác, nói năng kiểu gì thế! Thế nào là ăn chực uống chờ, cậu ấy lớn lên với Chu Văn Hằng, bây giờ Chu Văn Hằng không còn nữa, cậu ấy thay mặt người đã khuất đến thăm mọi người thì đã sao?” Mạnh Nhã Dung lên tiếng phản bác.
Cô ta giải vây cho Lâm Triệt khiến mọi người trong bữa tiệc đều nhìn về phía Mạnh Nhã Dung với vẻ khó hiểu.
Thật không hiểu nổi tại sao Mạnh Nhã Dung ngày thường điềm tĩnh lạnh nhạt lại lớn tiếng chỉ trích Vương Bác vì tên ăn mày này.
Ai cũng biết, Vương Bác chính là kẻ a dua nịnh bợ bên cạnh Giang Tân như con chó vẫy đuôi với chủ.
Vương Bác lên tiếng vào lúc này chắc hẳn là do nhận được chỉ thị ngầm từ Giang Tân. Chỉ trích Vương Bác có khác nào đối đầu với Giang Tân đâu chứ!
“Hờ, lại còn thay mặt Chu Văn Hằng đến thăm mọi người cơ đấy! Đừng làm người khác thấy lợm giọng nữa, ai cần một tên ăn mày như nó hỏi thăm! Cái thằng vô dụng Chu Văn Hằng đã chết rồi mà âm hồn vẫn còn lởn vởn, lại còn muốn con chó của nó đến đây làm người ta buồn nôn à.”
Vương Bác nói năng vô cùng độc địa, nhưng hắn càng độc miệng bao nhiêu, Giang Tân ở bên cạnh càng hoan hỉ bấy nhiêu.
Cũng vì thế mà hắn sẽ được hưởng nhiều lợi lộc hơn.
“Vương Bác, cậu đừng quá đáng như thế, xúc phạm người bạn đã từng giúp đỡ cậu không thể nâng cao giá trị của cậu đâu, ngược lại chỉ khiến người ta nghĩ cậu vô liêm sỉ thôi.” Mạnh Nhã Dung tiếp tục chỉ trích hắn.
Cô ta còn nhắc đến việc Chu Văn Hằng từng giúp đỡ Vương Bác.
Đồng thời ám chỉ Vương Bác là kẻ vong ân bội nghĩa khi nói những lời kia.
Mặt mũi Vương Bác đỏ nhừ, bị nhắc đến chuyện ấy trước mặt bao nhiêu bạn cùng lớp khiến hắn cảm thấy chật vật.
Tiếp tục chĩa mùi dùi về phía Lâm Triệt.
“Thằng ăn mày kia, tao yêu cầu mày cút ngay đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo.”
“Đến lúc đó mà mày muốn đi cũng không dễ như bây giờ nữa đâu.” Gương mặt hắn lộ vẻ tàn nhẫn, lườm Lâm Triệt cháy mặt.
Sắc mặt Mạnh Nhã Dung vô cùng khó coi, nhưng trong lòng cô ta hiểu rất rõ, Vương Bác dám lên tiếng xúc phạm Lâm Triệt và Chu Văn Hằng chắc chắn là do Giang Tân sai khiến, gã ta muốn khiến Lâm Triệt không dám đến gần mình nữa.
Nhưng kể cả gã ta muốn vậy, cũng không nên dùng thủ đoạn hèn hạ này.
Gã xúc phạm một người đã khuất, huống hồ người ấy còn từng là bạn cùng lớp của họ.
Sau đó bắt đầu uy hϊếp cả Lâm Triệt.
Thấy Vương Bác hùng hùng hổ hổ như thế, Mạnh Nhã Dung cũng e sợ rằng mình sẽ gây ra rắc rối gì đó cho Lâm Triệt.
“Xin lỗi, chị làm phiền cậu rồi.” Cô ta khẽ nói với anh.
Nói xong, cô ta định đứng dậy, rời khỏi vị trí bên cạnh Lâm Triệt, giảm bớt ý nghĩ thù hằn của Giang Tân hướng về Lâm Triệt.
Nhưng cô ta vừa mới đứng dậy đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấn xuống, khiến cô ta ngồi lại vị trí ban nãy.
Trong lúc sững sờ đã thấy Lâm Triệt nhìn mình và mỉm cười.
“Chị Nhã Dung muốn ngồi chỗ nào thì cứ ngồi chỗ đó thôi, không cần lo lắng.” Nói xong không quên liếc mắt về phía Vương Bác.
Ánh nhìn chăm chú như tử thần của anh khiến Vương Bác không khỏi thấy chột dạ.
“Vương Bác phải không nhỉ! Không cần nhắc đến việc Chu Văn Hằng nhiều lần giúp đỡ anh cũng như gia đình anh, chỉ tính đến chuyện các anh là bạn cùng lớp mà lại thở ra câu nào câu nấy toàn “vô dụng”, “chó má”, hình như hơi quá đáng đấy.”
Lâm Triệt nâng cốc rượu lên bàn lên, nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói.
Giọng nói của anh rất khẽ nhưng vô cùng rõ ràng, đủ để truyền tới tai của từng người đang ngồi ở đó.
“Mày dám sỉ nhục tao à, mày có tin là mày không sống nổi đến ngày mai không.” Vương Bác quát ầm lên, câu nào cũng tràn đầy uy hϊếp.
Nghe vậy, Lâm Triệt mỉm cười.
Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì: “Khiến tôi không sống nổi đến ngày mai? Anh, và cả chủ nhân của anh nữa, đều không đủ tư cách!”
Mặt mũi Vương Bác hết sức khó coi, mà nét mặt của Giang Tân ở bên cạnh cũng thay đổi, hiển nhiên gã ta đã nhận ra Lâm Triệt đang nhắc tới mình.