Vô Địch Chiến Thần

Chương 28: Cô gái chính nghĩa

Hương trà tan hết.

Từ Lệ Thù rót tiếp một tách trà khác cho Lâm Triệt.

Lâm Triệt cũng khôi phục hình tượng ôn tồn lễ độ một lần nữa, anh liếc nhìn Từ Dương Văn.

"Ông thấy sao, đã suy nghĩ xong phải cho tôi một câu trả lời thế nào chưa?"

Mặt mũi Từ Dương Văn đỏ lên, ông ta cảm giác như cổ họng bị cục than chặn lại, vừa khô vừa nóng.

Ông ta không khỏi nuốt nước bọt để thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình một chút.

"Đương nhiên lần này quả thực do nhà họ Từ đuối lý, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra phương án giải quyết khiến Lâm tiên sinh hài lòng." Từ Dương Văn nói.

"Ồ? Ông nói tôi nghe xem, không phải tôi lại phải chờ ba ngày sau đó chứ! Ông cho tôi tin tức đi, đến lúc đó, cái giá phải trả sẽ không chỉ như này đâu." Lâm Triệt tiếp tục gây áp lực cho ông ta.

"Đương nhiên là hôm nay."

Từ Dương Văn lấy một túi tài liệu ra, dâng lên rồi nói: "Nhà tổ của nhà họ Chu đang trong quá trình chuyển nhượng, nhưng vẫn phải làm theo quy trình, chúng tôi cũng không có cách nào!"

"Tôi đã đọc tài liệu của cả công ty, sau khi nhà họ Chu gặp nạn, ngoài ngôi nhà của nhà họ Chu, nhà họ Từ chúng tôi còn thu mua một siêu thị cỡ lớn, tổng cộng có hai sản nghiệp."

"Nếu Lâm tiên sinh quay về là vì nhà họ Chu thì chúng tôi sẽ trả lại hết những sản nghiệp này để nhận lỗi!"

Lâm Triệt đọc thông tin trong túi tài liệu được đưa tới, nhà họ Từ này cũng chảy nhiều ‘máu’, giá trị của nhà tổ nhà họ Chu và sản nghiệp này lên đến hơn trăm triệu nhưng bọn họ lại trả lại Lâm Triệt mà không nhắc tới một xu nào.

Thấy Lâm Triệt im lặng suy nghĩ, Từ Dương Văn hơi lúng túng, đứng tại chỗ bất an. Cả đời ông ta hô mưa gọi gió ở thành phố Tân Tân bao năm, vậy mà hôm nay lại phải bồi thường cho một thằng nhóc trẻ tuổi.

Ông ta còn rất sợ đối phương không hài lòng hoặc là không nhận.

Sau khi im lặng hồi lâu, ông ta mới nhỏ giọng hỏi: "Lâm tiên sinh, chuyện nhà họ Chu không liên quan tới nhà họ Từ chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ thấy lợi ích nên nổi lòng tham chiếm chút lợi nhỏ thôi."

Đây cũng là lời thật lòng, những sản nghiệp nhà họ Từ chiếm của nhà họ Chu cũng chỉ là góc nhỏ trên bánh ngọt, những phần to đều bị những gia tộc quyền thế khác phân chia hết.

"Nhà họ Từ làm cũng không tệ, tôi đành nhận vậy." Lâm Triệt vừa nói vừa đưa tài liệu trong tay cho Trương Hợp, tờ còn lại thì bỏ vào trong túi rồi đóng lại.

Nghe Lâm Triệt chấp nhận, người nhà họ Từ, các nhân viên và quản lý cấp cao đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ngoài ra..." Lâm Triệt nói.

Một câu nói khiến bọn họ căng thẳng lần nữa, sao người này vẫn còn điều kiện vây? Chỉ quá kỳ hạn ba ngày thôi mà, bồi thường mấy trăm triệu còn chưa đủ à?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bề ngoài bọn họ vẫn tỏ ra cung kính.

"Lâm tiên sinh, cậu còn dặn dò gì nữa ạ, cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm theo!" Từ Dương Văn nghiêm túc nói.

Lâm Triệt khẽ mỉm cười.

"Ngoài ra, còn chủ nhà của bốn căn nhà cũ kia nữa! Hiện giờ chắc nhà họ Từ cũng không thiếu chút tiền này nhỉ, các ông nên bồi thường cho họ."

Sau khi trợn mắt lườm thằng con trai đã được băng bó kĩ, nghỉ ngơi ở một bên, Từ Dương Văn tiếp tục cam đoan với Lâm Triệt.

"Lâm tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này, còn chuyện của cô Tiểu Thảo, tôi cũng sẽ đích thân điều tra. Nếu có tin tức, tôi nhất định sẽ báo cho cậu Lâm."

"Vậy là tốt nhất. Nếu đã giải quyết xong chuyện thì tôi cũng không làm phiền nữa." Lâm Triệt đứng dậy định rời đi.

Nhưng Từ Dương Văn lại vội vàng nói: "Lâm tiên sinh, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu, hay là cậu dùng bữa xong rồi hẵng đi."

"Không cần đâu, để hôm khác đi." Nói xong, anh sải bước rời đi.

Từ Lệ Thù đi theo sau tiễn Lâm Triệt và Trương Hợp xuống lầu.

"Bố, anh ta đi chưa?" Từ Hồng Vân nơm nớp lo sợ hỏi.

Hắn ta lo lắng hãi hùng dựa vào tường, mãi đến khi nhìn thấy Lâm Triệt rời đi, hắn ta vẫn bất an hỏi Từ Dương Văn một câu.

Từ Dương Văn gật đầu. Lúc này ông ta cũng suy sụp đến mức ngả người dựa vào ghế.

Từ Lệ Thù trở lại chứng tỏ Lâm Triệt đã rời khỏi công ty, lái xe rời đi.

"Bố, giờ chúng ta phải làm thế nào? Chúng ta cứ bỏ qua thế à?" Từ Hồng Vân che trán, lên tiếng hỏi.

Đây là nỗi nhục lớn nhất mà đời này hắn ta phải chịu, tuy hắn ta không dám phản kháng trước mặt Lâm Triệt nhưng không có nghĩa là hắn ta cam lòng chịu đựng.

Trên thế giới này, võ lực chẳng qua cũng chỉ là một trong những phương pháp đánh bại kẻ thù, còn rất nhiều cách khác có thể giết chết một người.

Từ Dương Văn im lặng trầm tư, chính ông ta cũng phải nén giận đó thôi. Thời kì ông ta đã trải qua mới là thời đại người ăn thịt người.

Ông ta đã lăn lộn đến bước đường này, tất nhiên cũng có tài năng, nhuệ khí của mình.

"Trước hết cứ làm theo lời cậu ta đã, chúng ta điều tra thân phận thực sự của cậu ta rồi lên kế hoạch sau."

"Vâng thưa bố."

Từ Hồng Vân sảng khoái trả lời, quả nhiên bố mình cũng không nhẫn nhịn được.

Không phải không báo thù mà là vẫn chưa tới lúc báo thù.

….…………

Tại bệnh viện Trung Tâm.

Phòng 402 tại tòa nhà của bệnh viện.

Địch Ninh Ninh đang được cô bảo mẫu đỡ dựa lưng xem ti vi.

Cô ấy đã đến đây một tuần, dưới sự điều trị của bệnh viện và sự chuyên tâm chăm sóc của dì bảo mẫu, cô ấy hồi phục rất thuận lợi.

Giờ đây trong đầu cô ấy vẫn nhớ bóng dáng người cứu mình.

Biết bao ngày đêm, bóng hình người ấy luôn xuất hiện trong giấc mơ của Địch Ninh Ninh.

Hết lần này đến lần khác xua đuổi người xấu, bảo vệ cô ấy.

"Dì Vương, dì nói xem liệu anh ấy có đến thăm cháu không?" Địch Ninh Ninh nhỏ giọng hỏi.

Dì Vương đang bận gọt táo cho cô gái hiểu ý bật cười rồi trả lời: "Có chứ, ngày hôm nay cháu đã hỏi mấy lần rồi, rốt cuộc cháu mong người ta đến thăm mình thế nào chứ."

Dì Vương không phải nhân viên của bệnh viện nhưng cũng kiếm sống nhờ bệnh viện.

Khi có bệnh nhân cần chăm sóc, bà ấy sẽ nuôi bệnh, chăm sóc bệnh nhân thay người nhà của họ.

Dì Vương may mắn nhận được việc chăm sóc Địch Ninh Ninh- cô gái sạch sẽ, tính tình hiền lành, là đối tượng yêu cầu chăm sóc không tệ.

Tiền lương bà ấy được nhận cũng nhiều.

"Đâu có, hôm nay cháu mới hỏi lần thứ ba." Địch Ninh Ninh nóng bừng mặt, biện bạch cho mình.

Nhưng gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ kia đã nói rõ tất cả.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào đầu tiên là một chàng trai trẻ với ngũ quan tinh xảo, theo sau là một người đàn ông cao lớn cầm các loại hoa quả.

Từ ánh nhìn đầu tiên, Địch Ninh Ninh đã trợn tròn mắt, để lộ biểu cảm khó mà tin được.

"Cô hồi phục thế nào rồi?" Lâm Triệt nhìn cô gái dần dần bình phục trước mặt mình rồi lên tiếng hỏi.

Tài liệu có ghi cô gái này vừa tròn 19 tuổi, nhà ở nông thôn, sau khi vào thành phố học kế toán, cô ấy làm việc ở xí nghiệp nhà họ Tôn.

Nhưng không ngờ, cô ấy lại gặp phải Tôn Bân, suýt nữa mất mạng.

Song, dù cho bị bệnh nặng cô ấy cũng không nói cho người nhà biết mà một mình yên lặng chịu đựng tất cả.

"Tôi vẫn ổn, cảm ơn anh đã cứu tôi!" Nghe Lâm Triệt hỏi thăm, Địch Ninh Ninh hơi ngại ngùng, nhỏ giọng trả lời.

Lâm Triệt khẽ mỉm cười.

"Cô cũng là một cô gái rất dũng cảm, không sợ cường quyền, đáng để rất nhiều cô gái hiện nay học tập theo." Lâm Triệt khen ngợi.

Giữa tiền bạc và chính nghĩa, một cô gái đến từ nông thôn đã lựa chọn chính nghĩa, hành động này đã hơn xa đa số người.

"Vậy ư? Anh cũng nghĩ thế ạ!" Cô gái vui vẻ hỏi.