Chuyện này…
Câu nói này như tuyết bay giữa trời đông khiến sống lưng của người nghe lạnh toát.
Nếu là ban nãy, chỉ e là khi anh nói những lời như vậy trên địa bàn nhà họ Từ thì đã bị đám đông cười nhạo và xúc phạm một trận rồi.
Nhưng lúc này đây, sát khí lan ra trong không khí.
Biểu cảm của Từ Dương Văn đã chuyển từ kinh ngạc sang kinh hoàng.
Một tiếng “rầm” vang lên, ông ta quỳ thẳng xuống đất.
Con người lão luyện thành thục như Từ Dương Văn cũng có lúc rối như bòng bong.
Trên đường đến đây, ông ta còn dành chút thời gian gọi điện cho đội trưởng Viên- người bạn thân của mình.
Nhưng đối phương cũng chỉ dám bóng gió cho ông ta biết
Nhiệm vụ bắt giữ này được truyền đạt thẳng từ phủ tổng tư lệnh Trấn Bắc, nếu không muốn nhà họ Từ tiêu đời thì đừng chọc vào người mà ông ta sắp được gặp.
Lúc này, khi nghe thấy Lâm Triệt tự xưng bản thân đã ở biên giới phía Bắc 12 năm, gϊếŧ hàng trăm tên địch, trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn.
Địa vị của chàng thanh niên trước mặt chắc chắn là tướng lĩnh uy chấn toàn quốc.
Lúc này đây.
Từ Dương Văn quỳ dưới chân Lâm Triệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không dám hé răng nói bậy nói bạ gì thêm.
Từ Lệ Thù và cả Từ Hồng Vân cùng những người bên cạnh nhìn vào càng không thể tin nổi, người bố luôn luôn kiêu ngạo của họ lại quỳ rạp xuống trước chàng thanh niên này.
Lai lịch của đối phương chắc chắn không tầm thường!
Ban nãy, mấy người kia còn châm chọc chế giễu đối phương đủ kiểu, chắc sẽ không bị liên lụy đâu nhỉ?
“Lâm tiên sinh, chúng tôi có mắt như mù, chuyện chuyển nhượng nhà tổ của nhà họ Chu đã được đám cấp dưới xử lý, kết quả sẽ có ngay. Mong cậu giơ cao đánh khẽ! Xin đừng chấp nhặt với những nhân vật thấp cổ bé họng như chúng tôi!”
Từ Dương Văn cúi đầu, cầu xin.
Ông ta sống ngần ấy năm, có chuyện gì mà chưa từng thấy hay chưa từng trải qua đâu, nhưng kiểu người còn trẻ mà đã đạt được nhiều thành tựu như thế này quả thật là lần đầu được diện kiến.
Cho dù lúc này mọi thứ được bày ngay trước mắt, ông ta cũng có cảm giác không chân thực.
Là do ông ta đã sống ở thành phố Tân Tân quá lâu hoặc có thể do đám con cháu thế gia như họ đều là ếch ngồi đáy giếng, coi vùng đất bé bằng cái móng tay này như cả thế giới.
Mà không biết rằng, cậu trai thậm chí còn nhỏ hơn cô con gái xuất sắc nhất của mình một tuổi mà đã có thể dễ dàng hủy diệt cả nhà họ Từ.
“Cô đã nói thế nào hả Từ Lệ Thù? Cô đồng ý với kẻ hèn họ Lâm này ba ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời, nhưng đã qua ba ngày mà tôi không hề nhận được tin tức của cô.”
“Sao hả? Tưởng tôi vẫn giống như trước kia, nhà họ Từ chỉ cần mỉm cười với tôi là tôi mang ơn mang đức?”
Nói xong câu này, vẻ sắc sảo của anh đã hoàn toàn lộ ra, sát khí cũng bắn tứ phía.
“Tôi...” Từ Lệ Thù vốn muốn giải thích gì đó nhưng cô không biết nên nói gì.
Bản thân cô vẫn khá coi trọng Lâm Triệt nhưng gia đình này vốn không phải do cô quyết định.
Khi cô báo cáo chuyện của Lâm Triệt với bố, sự việc này cũng thu hút được chút chú ý từ bố cô nhưng ông ta không quá bận tâm, còn lên tiếng trách cô không hiểu rõ thế sự.
Cho nên nhà họ Từ không quá đặt nặng thời hạn ba ngày, còn bảo cô không cần quan tâm.
Lúc này đây, Lâm Triệt chất vấn, cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô cũng không thể đẩy cha mình ra chịu tội được!
“Là Lệ Thù làm sai trước! Tôi cam nguyện chịu phạt.” Từ Lệ Thù cũng học theo Từ Dương Văn, quỳ ngay xuống đất, khẽ khàng nói.
Thái độ rất thành khẩn.
Điều này lại khiến Lâm Triệt thấy khá bất ngờ, anh nhìn Từ Lệ Thù thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Từ Dương Văn, trong lòng anh cũng đoán ra được phần nào. Có lẽ Từ Lệ Thù đã truyền đạt đúng sự thật nhưng gia đình cô không quá để tâm.
Anh cũng không chĩa mũi dùi về phía cô nữa.
“Từ Dương Văn, ông nghĩ tiếp theo nên giải quyết việc này thế nào? Thời gian của tôi có hạn, trong vòng mười phút nếu ông không thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ lấy đầu ông!” Câu này nói ra có vẻ nhẹ như lông hồng nhưng khiến người nghe như gặp sét đánh bên tai.
Biểu cảm của họ đều là không thể tin nổi.
Chẳng lẽ anh chàng này dám gϊếŧ người thật sao?
Chỉ trong thoáng chốc, đám đông lại nhớ tới câu nói mà Lâm Triệt vừa nhắc lúc nãy.
‘Họ Lâm tôi theo chiến trường 12 năm, gϊếŧ không dưới trăm nghìn tên địch!’
Một vị tướng gϊếŧ vô số tên địch trong 12 năm chinh chiến sa trường, làm sao có chuyện anh tốt tính được!
Đối với anh mà nói, có lẽ gϊếŧ người cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Đối diện với khí thế sát phạt.
Trong lòng họ chỉ thấy nặng nề khó thở.
Từ Dương Văn không ngừng lau mồ hôi nhưng lau mãi không sạch được vì vừa mới lau xong đã thấy mồ hôi tiếp tục lấm tấm trên trán.
Tay chân cũng không ngừng run lên bần bật.
“Xin Lâm tiên sinh cho phép tôi rời khỏi đây một lát, xem lại tư liệu, tôi sẽ cho Lâm tiên sinh một câu trả lời vừa ý.” Từ Dương Văn vừa hoảng sợ vừa thành khẩn.
Lâm Triệt mỉm cười không nói gì, anh nhìn thời gian.
“Còn lại chưa đầy 9 phút nữa.”
“Cảm, cảm ơn cậu!” Từ Dương Văn vội vàng đứng dậy, nhưng do phải quỳ quá lâu, ông ta suýt nữa đã vấp ngã.
Tay đành vịn vào mép bàn bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi phòng họp, đi tra cứu tư liệu về nhà tổ của nhà họ Chu cùng những tài sản khác mà họ đã thu mua trong vài năm trở lại đây.
Phòng họp một lần nữa lặng ngắt như tờ.
“Cô đứng dậy đi, chúng ta đã quen biết nhau từ ngày nhỏ, nếu không vì tình huống bắt buộc, tôi cũng không muốn mọi chuyện biến thành như thế này!” Lâm Triệt nói với Từ Lệ Thù.
Vẻ cao ngạo và hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ của Từ Lệ Thù đã cắm rễ rất sâu.
Loại bỏ những thứ đó, có thể nói cô là một cô gái thật sự xinh đẹp.
Trong đám công tử thế gia hay các nhân vật giàu có quyền quý, cũng có nhiều người theo đuổi cô.
Nghe thấy Lâm Triệt nói vậy, Từ Lệ Thù khẽ ngước đôi mắt xinh đẹp, len lén nhìn chàng trai trước mặt mình rồi mới đứng lên.
Cô cũng biết Lâm Triệt nói không hề sai.
Không thể so sánh với cậu bé ăn mày trong quá khứ năm xưa, bây giờ bản lĩnh của anh đủ để hủy diệt nhà họ Từ bất cứ lúc nào.
Ban đầu anh gặp riêng cô cũng vì có ý tốt, muốn tha cho nhà họ Từ nhưng nhà họ Từ lại không biết nắm bắt cơ hội.
Do sự tự cao và ngạo mạn của mình, gia đình họ đã đẩy mọi chuyện đến bước này.
Cô khẽ nói: “Xin lỗi anh!”
Sau đó đi tới một bên, cô lấy lá trà ra pha cho Lâm Triệt một tách, cung kính đặt trước mặt anh.
Hương trà thơm tỏa ra bốn phía.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, cũng có chút tán thưởng dành cho Từ Lệ Thù.
Anh nói với Trương Hợp: “Lôi mấy người mà sáng nay đã châm chọc lúc chúng ta đến, ra đây!”
“Vâng.”
Vài quản lý cấp cao trong nội bộ công ty đều đứng hết bên ngoài cửa.
Nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Triệt, mặt mũi họ nhanh chóng biến sắc.
Ai nấy cúi gằm mặt xuống, căng thẳng nhìn vào người đàn ông cao lớn đang từng bước tiến lại gần.
Trong lòng họ âm thầm cầu nguyện đối phương đừng nhớ mặt họ.
Nhưng chỉ có chút chuyện nhỏ nhặt này thì làm sao Trương Hợp quên được, anh ta gọi từng người bước ra, tổng cộng bốn người bị ném vào phòng họp.
Trong đó có cả Từ Hồng Vân.
“Không biết lúc này đây, cái thứ ất ơ đầu đường xó chợ như tôi đã có đủ tư cách để khiến các vị nhìn tôi thêm một lát hay chưa!” Lâm Triệt ngồi trước mặt họ, gằn giọng hỏi.
Sắc mặt bốn người thay đổi hoàn toàn, ai cũng lộ vẻ khó xử.
“Xin, xin lỗi anh! Chúng tôi không biết thân phận của anh, nhất định sẽ sửa đổi.” Một người trong số đó lên tiếng.
“Ồ? Vậy anh nói thử xem, tôi có thân phận thế nào? Hay nói cách khác, phải đạt đến một thân phận như thế nào mới không bị các anh xúc phạm?” Lâm Triệt nhẹ nhàng nhấp chén trà trên tay rồi cất tiếng hỏi.
“Chuyện này... Tôi... Chúng tôi...” Người đàn ông kia lúng búng mãi không nói lên lời.
Đến lúc này họ cũng không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Triệt là như thế nào, chỉ biết rằng đến ông chủ của mình- Từ Dương Văn với địa vị cao quý ở thành phố này, cũng phải quỳ trước mặt anh.
“Cái gì cũng không nói được thì làm sao dám nói chuyện sửa đổi đây.” Giọng điệu của Lâm Triệt càng lúc càng lạnh đi.
“Tôi... Tôi...” Người đàn ông kia vẫn định giải thích gì đó.
Chát!
Một cái tát nặng nề hướng thẳng về phía gương mặt của người này, tên này lập tức chảy máu mũi, loạng choạng không vững, quỳ rạp xuống đất.
Chát, chát!
Ba người trong số đó, không bao gồm Từ Hồng Vân, đều bị Lâm Triệt tặng cho một cái tát vào mặt.
Máu tươi nhỏ xuống tấm thảm dưới chân, mùi tanh cũng lan ra khắp phòng.
“Cái gì mà sửa đổi với không thay đổi, chẳng qua chỉ là e sợ bề trên ức hϊếp bề dưới, gian xảo, hẹp hòi mà thôi.”
Chát, chát, chát!
Lại thêm ba cái tát nặng nề nữa tặng cho ba người kia.
Hành động này của anh khiến Từ Hồng Vân càng thêm sợ hãi, hai chân hắn ta run rẩy, sau cùng cũng quỳ thẳng xuống đất.