Phùng Trì.
Nhân vật quyền quý có tiếng của thành phố Tân Tân.
Ông ta làm kinh doanh ở thành phố này hơn mười năm, sức ảnh hưởng cá nhân đã không thuộc về gia tộc quyền thế nào tồn tại nhiều đời ở đây.
Hôm nay, ông ta lộ diện cũng vì nhắm tới lợi ích của khu trung tâm thương mại Thiên Hoa.
Các phương diện khác đã được sắp xếp thỏa đáng, phiên đấu giá cũng chỉ là một hình thức cho có lệ, sau cùng nó vẫn là món đồ thuộc về ông ta.
Thế nhưng nhân vật tầm cỡ như vậy lại gặp ngay hai thanh niên lỗ mãng ở cửa ra vào.
Đã đánh người bên cạnh ông ta thì thôi, còn nói ra những lời khốn kiếp dạng như “giữ thể diện nhiều quá thì chó cũng tưởng mình là sói.”
“Cậu phải biết rằng Phùng tiên sinh là nhân vật ở đẳng cấp nào chứ, thế mà dám mở miệng nói những lời ngông cuồng như vậy!”
“Đúng vậy, Phùng tiên sinh đã khoan dung độ lượng, không so đo với cậu rồi mà cậu còn dám nói những lời khốn kiếp như thế! Không muốn sống ở thành phố Tân Tân này nữa à!”
Đám đông xung quanh bắt đầu bất bình thay cho Phùng Trì, vô vàn câu chỉ trích hai người Lâm Triệt không ngừng vang lên.
Ánh mắt Lâm Triệt lạnh như băng, khí thế vô hình bắn ra tứ phía.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Những người bị ánh mắt này quét qua không khỏi thấy rùng mình, lập tức im miệng ngay.
Phùng Trì giơ tay ngăn cản đám đông, ông ta nói: “Cậu có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ cậu cũng định làm ăn ở thành phố này phải không?”
“Thì sao?” Lâm Triệt không trả lời đối phương mà còn hỏi ngược lại một câu.
Sắc mặt Phùng Trì vô cùng khó coi. Với thân phận của ông ta, tiền bạc chưa chắc đã quan trọng nhưng thể diện lại vô cùng quan trọng.
Trước mặt đám đông, ông ta bị một thanh niên nhỏ hơn nói mình là chó, việc này khiến ông ta nổi giận.
“Bây giờ không phải thời đại chỉ dựa vào nắm đấm nữa rồi, làm kinh doanh chủ yếu dựa vào bản lĩnh và đầu óc. Tôi đã nhớ kỹ cậu rồi đó, ắt hẳn chúng ta sẽ có cơ hội để giao đấu cùng nhau.”
Ý tứ của câu nói này vô cùng rõ ràng.
Giỏi đánh đấm không phải xu thế của xã hội hiện đại, nếu ngày sau hai người còn muốn làm ăn ở thành phố Tân Tân, họ chắc chắn sẽ bị ông ta ngáng chân.
Với sức ảnh hưởng của Phùng Trì, nếu muốn kéo sập một công ty hay doanh nghiệp, có lẽ cũng không cần ông ta phải đích thân ra tay.
Thương trường cũng là một loại chiến trường.
Gϊếŧ người không thấy máu!
Thế nhưng Lâm Triệt chỉ nở nụ cười mỉm chi, dường như anh không hề bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa của đối phương: “Hi vọng ông đừng gặp phải tôi!”
Phùng Trì sững sờ.
Có ý gì đây?
‘Hi vọng ông đừng gặp phải tôi’ chứ không phải hi vọng tôi đừng gặp phải ông!
Cảm giác như đối phương đang muốn ông ta phải cầu nguyện rằng đừng gặp anh thêm lần nữa.
...
Trong lúc họ giằng co.
Mọi người đã có thể tiến vào hội trường của buổi đấu giá.
Không ai truy cứu chuyện của Đinh Danh, hai người Lâm Triệt cũng bắt đầu sải bước vào trong.
Cả hai tìm bừa một chỗ để ngồi xuống.
Các doanh nghiệp và nhà đầu tư khác cũng lục tục vào chỗ ngồi, chờ đợi phiên đấu giá mở màn.
Mười phút sau.
Phiên đấu giá bắt đầu.
Người điều hành phiên đấu giá xinh đẹp bước lên sân khấu, sau một hồi mở màn cổ vũ tinh thần là phiên đấu giá chính thức của hôm nay.
“Thưa các vị khách quý, lần này đấu giá 47% cổ phần của trung tâm thương mại Thiên Hoa, được xây dựng trên nền đất ở trung tâm thành phố...”
Người điều hành chưa nói dứt câu, Phùng Trì đã giơ bảng số của mình lên.
“Hai tỷ mốt.”
Tất cả mọi người:...
Cả hội trường im phăng phắc. Làm gì mà gấp gáp đến thế nhỉ, ít nhất đợi người ta nói xong rồi ra giá cũng chưa muộn mà.
Mà sau khi ra giá xong, Phùng Trì còn nhướn mày nhìn Lâm Triệt với vẻ thách thức.
Dường như ông ta đang nói, cậu tăng giá đi xem nào!
Người cầm trịch mỉm cười, không giới thiệu dài dòng thêm nữa mà nói luôn: “Phùng tiên sinh ra giá hai tỷ một trăm tệ lần thứ nhất, có ai cạnh tranh không ạ?”
Cả hội trường im lặng.
Đa số mọi người tới chỉ để hóng chuyện náo nhiệt hoặc nhân cơ hội này kết giao với vài nhân vật quyền quý có mặt tại đây.
Họ cũng biết rằng đa số các phiên đấu giá như thế này đều đã được quyết định sẵn người mua nội bộ trước rồi, họ không cần thiết phải ra giá, ngược lại dễ làm mích lòng Phùng Trì.
“Hai tỷ rưỡi!” Một giọng nói vang lên.
Sau giây lát sững sờ, đám đông ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy một trong hai chàng thanh niên ban nãy.
Trương Hợp bình tĩnh hạ tấm bảng trong tay xuống.
Phùng Trì cũng đờ ra, ông ta không ngờ rằng họ thật sự dám hét giá.
“Hai tỷ sáu!” Phùng Trì giơ tấm bảng trong tay lên một lần nữa, tiếp tục tăng giá.
Sau khi hạ bảng xuống cũng không dám thách thức thêm, ngược lại còn nhìn về phía Lâm Triệt với vẻ căng thẳng.
Lâm Triệt cũng chú ý tới ánh mắt của ông ta, anh mỉm cười: “Tiếp tục tăng giá.”
Trương Hợp nói: “Ba tỷ!”
Trong thoáng chốc, cả hội trường ồn ào hẳn lên.
Đến cả sắc mặt của người điều hành đang đứng trên sân khấu cũng có vẻ kỳ lạ.
Như thế này là muốn cạnh tranh cùng Phùng Trì rồi, quả nhiên xung đột ban nãy ở cửa đã kéo dài tới tận vòng đấu giá.
Vả lại mỗi lần tăng giá sẽ thêm bốn trăm triệu tệ, tăng mạnh tay hơn Phùng Trì rất nhiều.
“Ba tỷ tệ lần thứ nhất, xin hỏi có ai muốn đấu giá nữa không ạ?” Người điều hành phiên đấu giá hỏi.
Đồng thời ánh mắt của người này cũng liếc về phía người nhà họ Tô ở hậu trường phía sau với vẻ bất đắc dĩ.
Ở hậu trường.
Tô Văn Hoa, công tử nhà họ Tô.
Hắn mặc vest thẳng thớm, đeo kính mắt gọng vàng, người sao tên vậy, có chút khí chất của dân bác học.
Lúc này hai đầu lông mày hắn nhíu chặt, Tô Văn Hoa hé tấm rèm ra, nhìn về phía hai chàng thanh niên lạ hoắc đang tiếp tục ra giá cùng Phùng Trì.
“Gọi người xuống cảnh cáo hai kẻ đó!” Tô Văn Hoa khẽ nghiêng đầu, nói với người phía sau.
Người đàn ông phía sau nghe thấy vậy, dạ một tiếng rồi lui ra ngay.
“Ba tỷ sáu.” Phùng Trì tiếp tục ra giá nhưng mồ hôi trên trán đã rịn ra từ bao giờ.
Điều này khiến mái tóc vốn đã thiếu tự nhiên của ông ta bết dính vào với nhau, trông khá thảm.
Những người không tham gia hét giá ở hội trường cũng căng thẳng dõi theo trận quyết chiến “tàn sát” nhau bằng tiền tài này.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông lặng lẽ đến gần Lâm Triệt và trợ lý, ngồi xuống sau lưng hai người, nhỏ giọng nói với anh: “Thưa anh, thiếu gia nhà chúng tôi có lời, mong anh đừng tiếp tục tăng giá nữa, xong việc, chúng tôi sẽ bù đắp cho anh sau.”
“Nhưng, nếu anh vẫn thích khăng khăng làm theo ý mình, đẩy giá lên cao thì cũng sẽ tự rước thêm phiền phức rất khó giải quyết cho bản thân mình thôi.”
Thế nhưng, chưa đợi người kia nói xong.
Trương Hợp đã tiếp tục giơ bảng.
“Bốn tỷ.”
Mức giá này...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lại một bước giá bốn trăm triệu nhân dân tệ nữa.
Nhất là Tô Văn Hoa, trong thái độ kinh ngạc của hắn xen lẫn cả tức giận. Hắn đã mất công nhắc nhở người này rồi, thế mà đối phương vẫn dám làm loạn, thật sự không coi hắn ra gì.
Đúng lúc này, lại có thêm một người vệ sĩ bước tới, ghé sát bên tai hắn và nói: “Ông Phùng Trì hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào.”
Sắc mặt Tô Văn Hoa càng lúc càng khó coi.
“Cái thằng nhãi ranh đó muốn chơi đến cùng với nhà họ Tô phải không? Nói với Phùng Trì, không cần tăng giá nữa, nếu nó đã muốn thì nhường cho nó đi.”
“Vâng.”
Sau khi vệ sĩ đi xuống, Phùng Trì cũng không tăng giá thêm nữa.
“Bốn tỷ tệ lần thứ hai, có ai tiếp tục tăng giá không ạ?”
“Bốn tỷ tệ lần thứ ba!”
“Giao dịch thành công!”
Người điều hành phiên đấu giá gõ búa xuống, quyết định người mua sau cùng của hôm hay.
Cả hội trường im lặng trong thoáng chốc rồi cũng bắt đầu nhốn nháo hẳn lên.
“Rốt cuộc đây là công tử nhà ai mà tiền tài hậu hĩnh quá vậy!”
“Đúng thế, chưa từng gặp bao giờ, có lẽ là người từ vùng khác tới. Xem ra lần này cậu ta đắc tội với Phùng Trì và nhà họ Tô rồi, e là không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”
Đám đông bắt đầu rào rào thảo luận, mà chủ đề chỉ xoay quanh chàng thanh niên trẻ Lâm Triệt vừa vung tay tiền tỷ.
Bốp bốp bốp!
Một tràng vỗ tay vang lên, Tô Văn Hoa mỉm cười bước ra từ sau hậu trường.
Hắn đi về phía Lâm Triệt bằng tư thế cao cao tại thượng, chèn ép kẻ khác.
“Trong cả thành phố Tân Tân này, quả thật không có một ai dám đối đầu cùng nhà họ Tô chúng tôi, cậu là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng.”
Cửa ra vào “ầm” một tiếng đóng sầm lại, có vẻ không định để Lâm Triệt bước chân ra khỏi nơi này.