Còn ba phút.
Chỉ có ba chữ này thôi cũng đã giống như thần chết đang đòi mạng, khiến cho gương mặt Trần Tinh trắng bệch.
"Bố, đừng do dự nữa." Trần Tinh chật vật hô lên.
Rốt cuộc thì bố đang kiên trì vì cái gì cơ chú?
Chuyện đã vậy rồi thì tiếp tục kiên trì vì cái gì.
Từng giây trôi qua, Trần Tinh lại càng hoảng sợ hơn, cái cảm giác đau đớn vì bị chặt ngón tay hắn không muốn cảm nhận lại lần hai đâu.
Lúc hạ độc hại nhà họ Chu, hắn vẫn còn nhỏ nên cũng không biết người đứng sau sai khiến là ai, nhưng bố hắn chắc chắn là biết.
Nhưng bố hắn lại đang do dự.
Có lẽ trong tình trạng cấp bách hiện tại, để bảo vệ đứa con trai duy nhất của mình, Trần Lương Công dường như đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về phía Lâm Triệt.
"Người đứng phía sau tao có thể nói cho mày biết, có bản lĩnh thì mày đi tìm bọn họ, để xem xem mày sẽ chết thế nào."
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu nặng nề.
"Chuyện này thì không cần quản gia Trần lo lắng." Lâm Triệt nói.
"Hừ! Đứng phía sau chính là thương hội Tử Hiên, thế nào? Còn muốn báo thù không? Đúng là viển vông."
Thương hội Tử Hiên là thương hội quyền thế nhất vùng này, do ba ông lớn thành lập, là nhà họ Tưởng, nhà họ Hạ, nhà họ Lôi.
Từ nhiều năm trước tới nay vẫn luôn nổi danh là vua một cõi, thống trị việc buôn bán trong thành phố.
Mà lúc này, chuyện này là do nhà họ Trần để lộ ra, thì số mạng sau này của nhà họ Trần thế nào cũng có thể biết cả rồi.
Trần Tinh nghe thấy là thương hội Tử Hiên thì sắc mặt cũng nặng nề, lúc này mới biết vì sao bố mình lại lần lữa không nói ra được.
"Cái mà mày muốn biết thì ba tao đã nói rồi, mày có thể buông ra rồi chứ." Trần Tinh đã được băng bó tay xong, ánh mắt hận thù nhìn Lâm Triệt.
Đối diện với ánh mắt thù hận kia của Trần Tinh, Lâm Triệt chỉ cười nhẹ.
"Cũng được, Trương Hợp, tiễn hai vị lên đường."
Oanh...
Một tiếng nổ ầm lên trong đầu Trần Tinh.
Cái gì?
Lên đường?
Tên kia muốn gϊếŧ người?
Gã ta dám gϊếŧ người!
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, còn Trương Hợp lại kéo Trần Tinh đi về phía ban công.
"Mày muốn làm gì? Mày điên rồi à?" Trần Tinh giãy dụa, vết thương vừa được băng bó lại bị chảy máu.
Nhưng người Trương Hợp quá cường tráng, dáng người cao lớn như một cái xe tăng hình người vậy.
Cho dù có giãy dụa thế nào thì cũng không thoát.
"Mày dám gϊếŧ người?" Trần Lương Công tức giận nói.
Tên này thật sự muốn gϊếŧ bọn họ, không sợ có phiền phức sao?
"Cái thành phố Tân Tân này, không có ai là tôi không dám gϊếŧ cả, hai vị đi mạnh khỏe nhé!"
Hiện giờ đang ở tầng 50 của tòa cao ốc.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh ùa vào gian phòng.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?" Trần Tinh gào lên.
Hắn đã nghĩ ra được việc Trương Hợp muốn làm, nhưng lại không muốn tin.
"Ba chúng mày liên kết với các gia tộc khác, đầu độc chết mọi người ở nhà họ Chu, chú hai của Chu Văn Hằng may mắn không bị trúng độc lại bị các người đẩy xuống từ nơi này, tan xương nát thịt."
"Khi đó, các người có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
"Có nghĩ tới hay không thì cũng hãy thử trải nghiệm một chút cảm giác bị người ta đẩy xuống rồi lại bị phán định thành tự sát đi."
Lâm Triệt ngồi trên sofa, nhàn nhã nói.
Trong lòng Trần Lương Công lại giãy nảy lên.
Sao kẻ kia lại biết chuyện này? Lúc đó ông ta chỉ đưa cậu hai nhà họ Chu tới đây, người làm không phải là ông ta mà là người của nhà họ Tôn.
Sao cái gì kẻ kia cũng biết cả?
Nhà họ Tôn?
Hôm qua tất cả xí nghiệp nhà họ Tôn đều bị niêm phong, mấy trăm người bị tống vào tù, chẳng lẽ...
Lại nhìn về phía cái tên từng là ăn xin kia, vẻ mặt càng hoảng loạn.
"Đi cái cmm ý, nhà họ Chu đều chết cả rồi, còn cần mày ở đây giả bộ tình nghĩa à? Có mấy cái mạng thối đó, chết rồi thì đã làm sao?”
“Tao nói mày đó, nhanh chóng thả tao và bố tao xuống, nếu không mày chắc chắn không thể sống qua nổi hôm nay đâu."
Trần Tinh thay đổi hoàn toàn vẻ sa sút lúc nãy, lại kiêu ngạo, gào lên với Lâm Triệt.
Vì bị vắt qua cửa sổ thủy tinh, nên gã đã thấy người của sở cảnh sát tới rồi.
Chỉ cần người của sở cảnh sát tới thì hai tên này có thể đấu lại với súng sao?
"Cậu chủ, người của sở cảnh sát tới ạ." Trương Hợp đứng bên cửa sổ cũng nhìn thấy chiếc xe dưới lầu.
"Ba năm trước, bạn thân nhất của tôi bị các người hại chết, hôm nay các người xuống đó mà xin lỗi người nhà họ Chu đi." Lâm Triệt lạnh nhạt nói.
Dường như đang nói một chuyện chẳng quan trọng gì, cực kì bình tĩnh.
"Cái gì?" Bố con nhà họ Trần mở to hai mắt nhìn, vẫn không dám tin.
"Hai vị, tạm biệt!"
Ầm!
Hai bóng người cứ thế rơi xuống mặt đất.
Ầm! Ầm!
Hai kẻ kia rơi xuống nóc hai chiếc xe con, tiếng còi báo của hai chiếc xe kêu lên, sắc nhọn chói tai.
Độp độp độp!
Lúc này mười mấy nhân viên cục cảnh sát mới đi vào, vây quanh hiện trường.
Ngay sau đó, Trương Cao bước nhanh vào, sắc mặt trắng bệch.
"Anh cả, ở đây, hai tên nhóc kia điên rồi, dám gϊếŧ người." Lúc này Trương Lư đã bị dọa tới mức muốn đái cả ra quần, còn cho là hai người kia cũng sẽ gϊếŧ gã diệt khẩu luôn.
Lúc này thấy anh trai của mình tới, lập tức có người để dựa vào.
Trong lòng Trương Cao đang loạn hết cả lên, từ sau biến cố của nhà họ Tôn thì Trương Cao thông minh lập tức đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với đám nhà giàu, chẳng những ém nhẹm tin tức mà đến ngay cả đám con cháu nhà quyền thế cũng bị cưỡng ép tạm dừng mọi việc.
Chính là sợ mình bị liên lụy vào chuyện này.
Mà hôm nay y lại nhận được tin tức của Lâm tiên sinh, qua đây dọn dẹp cho anh.
Vừa mới vào phòng, còn chưa thấy Lâm tiên sinh thì đã nghe thấy được giọng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn thì vẻ mặt lập tức tái nhợt đi.
Em trai của y, cái tên vô dụng cả ngày chỉ biết ăn uống lại đang ở đây.
"Anh, mau bắt lấy bọn chúng, hai cái tên..."
Bốp!
Một cái tát vỗ thẳng lên mặt gã.
"Anh, anh?"
Bốp! Bốp!
Không để gã nói, lại tát thêm hai cái nữa, tát đến mức gã phun cả máu ra, nói không ra lời.
"Im miệng, muốn chết thì cũng đừng có liên lụy tao!" Trương Cao giận dữ mắng.
Lúc này Lâm Triệt cũng đi ra.
"Lâm tiên sinh, đây là em trai tôi, xin anh hãy tha cho nó một mạng." Trương Cao cúi chào, nói.
Y không hề nghi ngờ việc Lâm Triệt dám gϊếŧ đứa em này của mình, hơn nữa cho dù có gϊếŧ thì cũng là trắng án.
Nhưng, cho dù em trai y chẳng được tích sự gì nhưng cũng là em trai ruột, sao có thể trơ mắt nhìn gã chết được.
Sắc mặt Trương Lư ở bên cạnh lại sa sầm, hai người trẻ tuổi này không ngờ lại là nhân vật lớn, đến cả anh trai gã mà cũng phải cung kính nói chuyện như thế.
"Xin lỗi, xin lỗi ạ." Trương Lư thấy ánh nhìn của Trương Cao, lập tức liên tục xin lỗi.
Lâm Triệt cũng không muốn so đo nhiều về chuyện này.
"Được rồi, về rồi thì ngồi tự kiểm điểm cẩn thận vào, sở trưởng Trương ngồi ở chức vị quan trọng, cũng đừng vì chút sơ sẩy mà để xuất hiện sai lầm."
"Vâng vâng vâng, về rồi nhất định sẽ tự mình căn dặn người nhà, nghiêm khắc với bản thân hơn ạ."
Thấy hai người Lâm Triệt rời đi, Trương Cao mới thở mạnh một hơi.
"Cút về quê đi, nếu còn dám bước vào thành phố Tân Tân nửa bước thì tao sẽ đánh gãy chân mày." Trương Cao tức giận nói.
---
Nhà họ Từ.
Trong đại sảnh, gia chủ của nhà họ Từ, Từ Dương Văn đang nghe con gái mình kể lại.
Trong lòng lại thấy buồn cười, đứa con gái tính cách cao ngạo lúc nào cũng bình tĩnh của mình, hôm nay lại đột nhiên lộ ra vẻ bối rối như thế.
Chỉ vì hai cái tên vớ vẩn nào đó mà đã bị dọa cho như vậy.
Dù sao thì cũng là con gái, hơn nữa lại còn trẻ tuổi nữa.
Mà Từ Lệ Thù đã nhiều lần nói rằng người này chắc chắn là cực kì nguy hiểm nhưng nhìn thấy vẻ mặt qua loa kia của bố mình thì trong lòng có chút tức giận.
"Bố, người này nhất định phải chú ý đó, cho dù là khí thế hay là sự dứt khoát thì đều hơn người thường." Từ Lệ Thù không biết đây là lần thứ mấy mình nhấn mạnh rồi nữa.
"Ừ." Từ Dương Văn vẫn chỉ nói đúng một câu như cũ.
Đúng lúc này thư ký đi đến.
"Giám đốc Từ, lễ cắt băng cho phim trường mới sắp bắt đầu rồi ạ, ông cần xuất phát thôi."
Phim trường là một trong những điểm kinh doanh mà nhà họ Từ mới khai thác, có vài cái không cần ông phải quan tâm nhưng cũng có vài cái đặc biệt cần đến sự có mặt của ông nữa.
"Ừ, Lệ Thù cũng đi cùng đi." Nói xong thì đi ra bên ngoài.
Reng reng reng!
Đúng lúc quan trọng này thì điện thoại của Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù đồng thời kêu lên.
Sau khi hai người nhận điện thì đều lộ ra vẻ hoảng hốt.
"Bật ti vi lên." Hai người đồng thời nói với trợ lý.
Trên ti vi đang chiếu bản tin thành phố.
"Theo thông tin mới nhất, ở cao ốc Thiên Tinh xuất hiện sự việc có người bị rơi xuống, thân phận của người chết đã được xác định, chính là chủ tịch Trần Lương Công và tổng giám đốc Trần Tinh của tập đoàn Thiên Tinh."
"Cảnh sát đã công bố kết quả điều tra, cả hai người đều là tự sát."
"Tin tức tiếp theo, xin quý vị tiếp tục theo dõi đài của chúng tôi."
Lập tức hai chân Từ Lệ Thù run lên, ngã ngồi lên sofa, hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.
Hai người kia quả thật dám gϊếŧ người.
Bản thân cô lúc đó cũng suýt chết ở đó.
Từ Dương Văn nhíu chặt mày, lập tức nói: “Hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, Lệ Thù, lập tức phong tỏa tin tức, bắt tất cả đám người đã từng gặp hai kẻ kia ngậm miệng lại, nếu không thì đừng trách nhà họ Từ chúng ta không khách khí."
"Vâng."