Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh.
Ngay cả Từ Lệ Thù cũng nhìn Trần Tinh với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Đúng vậy, lúc này mọi người đã phản ứng lại. Nếu sau khi nhà họ Chu gặp chuyện không may, Trần Tinh mới nhiều lần chửi bới về chuyện báo đáp ân tình, thì chuyện có thể chấp nhận được. Cây ngã thì bầy khỉ có thể không tản ra sao? Không ai có thể treo cổ trên một thân cây.
Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh.
Ngay cả Từ Lệ Thù cũng nhìn Trần Tinh với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Đúng vậy, lúc này mọi người đã phản ứng lại. Nếu sau khi Nhà họ Chu gặp chuyện không may, Trần Tinh nhiều lần bôi nhọ chuyện này thì còn thể chấp nhận được. Cây ngã thì bầy khỉ có thể không tản ra sao? Không ai có thể treo cổ trên một thân cây.
Tuy nhiên, nếu lúc đó nhà họ Trần lấy thân phận quản gia để hạ độc người của nhà họ Chu, thì đó lại là một chuyện khác. Rắp tâm muốn gϊếŧ người không nói, chuyện như thế này phải là người bỉ ổi đến mức nào mới có thể làm ra được chứ.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Trần Tinh liền toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn dáng vẻ phóng khoáng và tự tin như vừa rồi.
"Mày bớt nói lời nhảm nhí đi. Có tin tao tống mày vào nhà giam cả đời không ra được không?" Trần Tinh cố gắng trấn tĩnh nói.
Cho dù như vậy, thì mọi người vẫn thấy được vẻ hoảng loạn của Trần Tinh.
Trong lòng càng khẳng định, chuyện hạ độc chỉ có nhà họ Trần mới có thể làm được.
"Người đâu, hai tên này ăn nói bậy bạ, dám vu khống Từ tiểu thư, đánh gãy tay chân, cắt lưỡi. Tôi muốn cho khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể nói ra lời gì nữa."
Thấy tình hình không ổn, Trần Tinh liền trực tiếp mở cửa chính ra, hét về phía cửa với khuôn mặt đầy hung ác.
Tất cả bảo vệ đều đứng ở trong sân, nghe thấy tiếng quát của Trần Tinh, liền chạy đến.
Vụ ồn ào lớn đến nỗi phải dùng vũ lực để giải quyết, khiến cho sắc mặt của Từ Lệ Thù có chút khó coi.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy may mắn vì Trần Tinh đã thu hút được sự chú ý người đàn ông này. Nhưng không ngờ tới, lúc này Trần Tinh lại dám mượn danh nghĩa của cô, để kêu bảo vệ đánh gãy tay chân người này.
Nếu người này thật sự có người chống lưng, thì khó mà không cho rằng, chính cô là người đã sai khiến bảo vệ ra tay.
Hơn nữa, từ lúc nào mà Từ Lệ Thù cô cần người khác thay cô ra lệnh.
Nhưng lúc này.
Đối mặt với rất nhiều bảo vệ đang bao vây hai người.
Cuộc tấn công đã bắt đầu.
Lâm Triệt vẫn ngồi ở ghế trên, không hề đứng lên, thái độ vẫn như lúc thường.
Còn Trương Hợp đã nghênh đón một đám bảo vệ đang xông tới.
Trong nháy mắt.
Giống như một con hổ hung dữ đang nhào vào bầy dê, chỉ mới vài phút ngắn ngủi, hơn mười tên bảo vệ đã ngã nhào té trên mặt đất, đau đớn mà rêи ɾỉ.
Điều này..............
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh.
Mọi người hết sức sững sờ nhìn đám bảo vệ ngã nhào trên mặt đất.
Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Thấy tình hình không ổn, có vài người liền muốn rời đi, lại phát hiện một mình Trương Hợp đã đánh bại mười mấy tên, chắn kín cả cửa chính, dáng vẻ bất luận kẻ nào cũng không được rời đi.
"Đến đây đi, Trần Tinh. Nói ra hết những chuyện mà mày biết đi." Ánh mắt Lâm Triệt đầy sắc bén, nhìn chằm chằm vào Trần Tinh cách đó không xa.
Trần Tinh cũng không ngờ được, hai người này lại mạnh như vậy.
Sắc mặt gã tái nhợt, sớm đã không còn khí thế như vừa rồi.
"Tên ăn xin kia, mày, mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, đây chính là địa bàn của Nhà họ Từ."
Dưới ánh mắt sắc bén của Lâm Triệt, Trần Tinh bất giác lui về sau vài bước, đồng thời lớn tiếng uy hϊếp.
Cũng không đợi gã lui về phía sau vài bước, liền bị Trương Hợp túm lấy cổ áo, ném trở về bên cạnh Lâm Triệt.
Trần Tinh lập tức thay đổi sắc mặt: "Mày, mày rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Bốp!
Lâm Triệt không trả lời, chỉ tát lên mặt gã một cái.
Hai cái răng nanh dính máu liền văng ra ngoài.
Rớt xuống dưới chân, mọi người sợ tới mức vội vàng né tránh.
"Thành thật một chút, dẫn đường, đi gặp bố của màyi." Lâm Triệt lấy khăn tay ra, chùi chùi tay nói.
Trần Tinh bụm mặt, không dám nói lời nào, chỉ ngồi xổm xuống một bên, tay chân không ngừng run rẩy.
Ánh mắt lại nhìn về phía Từ Lệ Thù.
Trong lòng cô khẽ giật mình, quả nhiên vẫn là hướng về phía cô.
Có lẽ hôm nay chính là bữa tiệc sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời của cô.
"Từ tiểu thư, chúng ta vẫn nên trở lại chủ đề." Lâm Triệt mỉm cười lần nữa, nói. Nhưng nụ cười này lại đem đến cho mọi người từng cơn ớn lạnh.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Mặt Từ Lệ Thù đỏ lên, có hơi tức giận hỏi.
"Vẫn là hai vấn đề kia. Chu Văn Hằng chết như thế nào? Hy vọng cô trả lại nhà tổ của nhà họ Chu mà cô có được thông qua các con đường không chính đáng. Yên tâm, tiền tôi sẽ cho người đưa cho cô." Lâm Triệt bình tĩnh nói.
Chu Văn Hằng.
Lại là Chu Văn Hằng.
Là sinh nhật của cô, vì sao cái tên này lại xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của cô, lại còn xuất hiện nhiều lần nữa chứ.
Nhà họ Chu, cái tên này đã được cha cô căn dặn nhiều lần là không được nhắc tới, vì sao lại đến đây chất vấn cô?
Hôm nay cô chỉ muốn có một cái sinh nhật yên ổn mà thôi.
Tuy tức giận, nhưng vẫn phải giữ lý trí.
Lúc này, không có ai là đối thủ của hai người này.
"Về cái chết của Chu Văn Hằng, tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi thật sự không biết nguyên dẫn đến cái chết của anh ta."
Rốt cục cô vẫn là người tỉnh táo nhất trong đám người bằng tuổi.
Trước khi tìm ra bối cảnh ở phía sau Lâm Triệt, thì phải hết sức cẩn thận trong lời nói và hành động, không chọc giận đối phương, cũng phải cố gắng thể hiện lễ nghi của mình.
Lâm Triệt lại mỉm cười, nói: "Vâng, tôi cũng tin tưởng cách đối nhân xử thế của Từ tiểu thư. Nhưng lần gặp nạn này của nhà họ Chu, tài sản thương nghiệp bị phân chia sạch sẽ chỉ trong nháy mắt, mà nhà họ Từ lại hưởng lợi không ít ở trong đó. Không biết Từ tiểu thư định giải thích chuyện này như thế nào."
Từ Lệ Thù nhíu chặt mày, dễ nhận thấy là đang suy nghĩ.
Nhà họ Từ quả thật đã chiếm được không ít sản nghiệp của nhà họ Chu, hầu hết những thứ do cô phụ trách đều từng thuộc về Nhà họ Chu.
Nhưng đây đều là bí mật của công ty, làm sao Lâm Triệt lại biết được chứ? Lúc trước anh chỉ là một tên ăn xin mà thôi.
Cũng rất có thể Lâm Triệt đang dùng những lời này để lừa cô, nên cô càng không dám thử.
"Quả thật, chuyện này tôi không thể phủ nhận. Thương trường chính là như vậy, khi thấy được lợi ích thì phải tranh thủ tóm về phía mình nhanh nhất có thể." Từ Lệ Thù không hề phủ nhận.
Sau đó nói tiếp: "Tuy rằng nhà họ Từ tôi có dùng chút thủ đoạn thủ đoạn để có được ngôi nhà này của nhà họ Chu, nhưng đó đều là chuyện sau khi nhà họ Chu gặp nạn, Nhà họ Từ tôi đoạt được một cách chính đáng."
"Không hẳn, trước mắt mà nói, chỉ là chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh việc làm của nhà họ Từ các cô mà thôi." Lâm Triệt phản bác lại.
"Nếu như có chứng cứ xác thực, tôi sẽ đến thăm hỏi từng nhà."
Bầu không khí càng kỳ dị hơn.
Theo ý tứ của người này, thì không chỉ nhằm vào con cháu của các gia đình quyền thế. Nếu có chứng cứ, thì chắc chắn sẽ đến nhà của từng gia đình có quyền thế đó mà đòi công đạo.
Những nhà giàu có quyền có thế đó, có nhà nào là không có gia sản hùng hậu, địa vị tôn quý đâu.
Một kẻ ăn xin, lại muốn dùng chứng cứ để tìm đến cửa.
Chẳng phải là điên rồi sao?
Nhưng lúc này lại chẳng có ai dám lên tiếng, chỉ mong hai người thanh niên này yên ổn mà hỏi xong hết mọi chuyện, sớm rời khỏi đây.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Lâm Triệt, sắc mặt Từ Lệ Thù cũng có chút khó coi, bây giờ đã liên quan đến thể diện của gia tộc rồi.
"Giả thuyết không phải sự thật, chưa chứng thực được bất cứ chuyện gì thì đừng nên nói ra, để tránh bị người ta cười nhạo."
Mọi người sửng sốt.
Tất cả nhìn Lâm Triệt một cách lo lắng, rất sợ tên côn đồ này sẽ vung nắm đấm về phía Từ Lệ Thù.
"Vậy sao? Từ tiểu thư đang nói Lâm mỗ là người không học vấn không nghề nghiệp, nên bị người khác cười nhạo sao?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Quả nhiên những lời này vẫn khiến Lâm Triệt tức giận.
Từ Lệ Thù nghe nói thế, sắc mặt cũng trắng bệch. Nhưng không giống những người khác, trong lòng cô vẫn nhớ kỹ một thông tin quan trọng.
Tên ăn xin này, họ Lâm.
Không một ai biết tên ăn xin này tên gì, cho tới giờ cũng chỉ gọi anh bằng tên ăn xin.
Hoá ra anh ta thật sự có tên, hoặc ít nhất là cũng có họ.
Lúc mọi người cho rằng Lâm Triệt muốn gây khó dễ, thì anh lại thở dài một hơi, nói: "Hazz, đúng là thiệt thòi khi ít học mà. Những thứ mà tôi học được lúc nhỏ, đều do Chu Văn Hằng dạy cho."
Không biết là anh đang trút hận, hay là đang kể lại chuyện cũ nữa.
Không một ai dám lên tiếng quấy rầy.
Nhưng có thể nhìn ra nỗi buồn trong mắt của tên ăn xin trẻ tuổi này.
Nhìn thấy Lâm Triệt không có động thái quá lớn, Từ Lệ Thù cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Chuyện trả lại nhà tổ của nhà họ Chu, một mình tôi vẫn không thể làm chủ được, phải trở về trao đổi với trưởng bối một chút." Từ Lệ Thù hờ hững nói.
Chuyện về nhà tổ của nhà họ Chu, cô cũng không hề biết gì. Vừa rồi nghe Trần Tinh nói, mới biết là do Trần Tinh ở giữa thao túng, để cho nhà họ Từ dùng giá thấp mua lại ngôi nhà này.
Đồng thời, cô cũng rất căm ghét Trần Tinh, vì gã đã coi thường đối phương, khiến chuyện Nhà họ Từ ra giá thấp mua lại mới dễ dàng bị tiết lộ như vậy. Dẫn đến một loạt các cuộc giằng co như vừa rồi, khiến cô bị đưa vào thế bất lợi.
"Từ tiểu thư định thế nào?" Lâm Triệt tò mò hỏi.
"Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ chủ động cho anh một đáp án, thế nào?"
Cô giơ ba ngón tay trên bàn tay phải ra, để cam đoan với Lâm Triệt.